Thư Nguyệt ngồi trong khuê phòng, tựa cằm lên cửa sổ nhìn xa xăm. Đêm nay trăng và sao hội ngộ. Trăng tròn vành vạnh, lơ lửng trên bức màn nhung màu huyền, không ngừng hắt xuống mặt đất những luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt. Những vì sao kia lại nghịch ngợm, lúc chớp, lúc tắt, tựa như đang nhảy múa. Thư Nguyệt mỉm cười ngây ngô, thích thú ngắm nhìn giống như một đứa trẻ lần đầu được nhìn thấy phong cảnh hữu tình như thế này.
Vốn không ngủ được, Thư Nguyệt nhẹ nhàng đi ra hoa viên. Nàng đứng lặng một lúc lâu để thưởng nguyệt. Tự nhiên một nỗi hưng phấn từ trong tim nàng cứ cuồn cuộn dâng lên, thôi thúc nàng phải múa một bài. Thư Nguyệt cũng đã không múa từ rất lâu rồi. Từ ngày mẹ mất, nàng chỉ giam mình trong khuê phòng, ngày ngày gảy lên khúc nhạc bi ai, nếu có ra ngoài thì cũng chỉ là ra hậu viện để luyện kiếm. Khung cảnh đêm nay vừa khéo đánh thức trái tim từ đâu đã không có cảm xúc của nàng.
Một điệu nhạc được hình thành trong đầu của Thư Nguyệt. Nàng đưa tay lên, bắt đầu múa điệu đầu tiên…….
Lăng Thiên Phong từ lúc trở về phủ đến giờ vẫn không thể nào chợp mắt. Chàng cứ mải nhớ đến nụ cười của Thư Nguyệt. Một lần nàng cười là một lần Lăng Thiên Phong thấy tim mình đập lệch đi một nhịp. Đêm nay trăng thanh gió mát, Lăng Thiên Phong quyết định đến hoa viên để ngắm trăng, ngâm thơ.
Hoa viên vừa hiện ra trước mắt, đôi đồng tử của Lăng Thiên Phong liền bị chấn động. Chàng đứng im tại chỗ, tay phe phẩy quạt, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô nương khiến chàng thầm thương trộm nhớ bao ngày đang ở đó. Cô nương ấy đang múa, một điệu múa đẹp mê người. Thư Nguyệt với dáng dấp nhỏ nhắn đang vui vẻ nhảy múa như một con chim chích. Đôi tay mềm mỏng, dẻo dai không ngừng đưa lên đưa xuống, những ngón tay mềm mại lướt nhẹ trong không trung như đang vuốt ve một tấm lụa. Bộ y phục màu trắng của Thư Nguyệt nhẹ tung bay theo từng nhịp nhún chân của nàng. Thư Nguyệt xoay một vòng, cả tà áo và tay áo đều được gió thổi bay phất lên, lại có vầng trăng kia chiếu sáng, thân người Thư Nguyệt bỗng chốc sáng lên như một viên đá quý. Sáng, trong, và trắng, nhẵn mịn và quý giá. Trắng đến mức tưởng như không thật. Trong đến mức giống như một làn khói mỏng. Sáng đến mức tưởng như hình hài kia là do một loại ánh sáng nhiệm màu tạo thành. Lăng Thiên Phong say mê ngắm nhìn. Đột nhiên tâm tình càng tốt hơn. Hoa viên này đúng là chốn bồng lai tiên cảnh. Còn Thư Nguyệt, nàng đích thị là Hằng Nga.
Lăng Thiên Phong không kềm được lòng mình, dùng quạt gõ nhẹ vào tay theo nhịp của điệu múa. Nghe động, Thư Nguyệt ngừng mọi động tác, luống cuống đến mức chân phải vướng vào chân trái. Lăng Thiên Phong thấy nàng sắp ngã đến nơi liền đi đến đỡ lấy.
Ngay lúc Thư Nguyệt nghĩ rằng tấm lưng mình sẽ phải tiếp xúc gần với mặt đất thì một vòng aty vững chãi từ phía sau đã ôm lấy nàng.
Thư Nguyệt mở to mắt nhìn nam nhân ấy. Tại sao lại là chàng? Lẽ nào chàng đã lén nhìn ta múa sao?
Thư Nguyệt ngượng ngùng đứng thẳng dậy rồi xoay người quay ra hướng khác, né tránh ánh mắt của Lăng Thiên Phong, kín đáo sửa lại y phục. Lăng Thiên Phong cảm thấy không khí này có hơi ngột ngạt liền đằng hắng một tiếng nói:
-Xin thứ lỗi tại hạ đã mạo phạm.