Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

-A Lô! Bàn tay trắng nõn nhấc điện thoại, cái miệng vẫn đang nhai rột rột, chiếc váy hồng khẽ bay bay trong gió, tay trái vẫn cứ thế đưa vào đút ra miếng bánh màu vàng, từ dưới lên trên một màu hồng bao phủ. Đôi lông mi khẽ chớp chớp, cặp mắt mở to ra, Trần Tuyết Lan vẻ mặt vô cùng hớn hở nhún lên nhún xuống như con điên giữa trưa hè nóng đến bức người ta nhảy xuống hồ nước mà tự vẫn.
- "Jenny, cậu nói thật chứ, cậu sẽ ở đây luôn à, vui quá hihi, tớ yêu cậu,.........biết rồi tớ sẽ ra sân bay đón cậu" Tuyết Lan hứng hở vừa chạy vừa nhảy làm cho người qua đường không khỏi đưa cặp mắt nhưa con ốc sên nhìn nhỏ, không biết là nhí nhảnh, ngây thơ hay là trời nóng nên đầu cũng nóng mà chảy thành mỡ luôn.
5g chiều tại sân bay
Bóng người màu trắng bước đi tự tin tay xách theo chiếc vali phía sau, gương mặt dù được che đi bằng chiếc kính râm bự chảng như cái *** chai nhưng vẫn nở ra vài phần quyến rũ, thân hình vô cùng cân đối, chiếc váy trắng bó sát, ,mái tóc ngắn được ép bóng loáng, chỉa vào trong ôm sát đường nét gương mặt, vô cùng xì teen, người cô tỏ ra khí chất vô cùng cao ngạo và hống hách, ai cũng sượng lại mà ngắm nhìn cô vì bị thu hút bởi vì dáng vẻ quyến rũ đó. Đầu cô không ngừng lắc qua lắc lại, xoay bên này, xoay bên kia như tìm kiếm cái của nợ màu hồng đó, không biết nhỏ ăn cai gì mà từ đầu tới cuối đường từ phòng đến tất cả mọi thứ của nhỏ đều là một màu "hồng". Ừ mà dù sao cũng còn may là không thích màu đỏ chứ không đi chung với nhỏ thế nào cũng bị bò hút mà bay vào bụi gai mất. Suy nghĩ ngớ ngẩn ấy bị cắt ngang khi cái thân hình nhỏ nhắn, với cái váy xòe màu hồng đang nhảy cà tưng cà tưng, tay thì vẫy vẫy, hey vẫn thế chẳng thay đổi gì hết.
- "Jenny" Nhỏ lao tới với tốc độ kinh hoàng, cô hếch mắt đón xem màn tiếp theo vô cùng quen thuộc, tay khoác vào nhau một cách không hề tránh né
- "1...2...3 té" Cô thảnh thơi liếc nhìn, đúng như dự đón, vì gạch men láng quá mà giày thì trơn khiếp thế là, Tuyết Lan trợt ba tanh một cách miễn phí, ngã ụp mặt dưới chân của cô, cô cúi đầu, đưa tay đẩy chiếc kín lên tóc, thở dài nhìn người đang phơi xác trước mặt mình, nhỏ ngẩng mặt lên một cách kinh hoàng, mũi thì chảy máu nhưng miệng thì vẫn cười, tất cả mọi người đều gằn giọng cười của mình. Cô đưa tay kéo nhỏ đứng dậy, móc từ túi ra bị khăn giấy, lấy giấy ôn tồn lau mũi cho nhỏ, cái con này, bình thường thì ít nói cười nhiều, ngây thơ vô cùng, còn lúc gặp cô thì điên điên khùng khùng, đầu óc như đậu hũ, hậu đậu vô cùng
- "Cậu thôi cười đi, cậu rốt cuộc là loại gì vậy' Cô nhăn mặt nhìn nhỏ, ánh mắt tràn đầy ấm áp, chỉ có gặp nhỏ này thì tâm trạng mới giãn ra
- "HiHi" Lại trở về như cũ. cười nhiều nói ít, bó chân, bó toàn thân. Hai người trên đường trở về nhà, người thì nói liên tục, vẻ mặt đủ kiểu, người thì cười hihi một vẻ mặt "ngây thơ" như mọi khi.
Căn biệt thự khang trang hiện ra ngay trước mắt, cô ảo não nhìn bọn gia nhấn trong nhà, nhỏ thì vẫn cười, ai cũng thích giàu có, ai cũng thích đặc biệt nhưng cô thì khác, cô chỉ muốn sông như mọi đứa trẻ,mọi cô gái bình thường. Từ lúc 8 tuổi đã ở tận văn phòng của cha mà nhìn cha làm việc, vô cùng chán nản, lúc nào cũng hợp đồng rồi hợp đồng, lúc nào cũng vốn rồi lãi, làm cô choáng cả đầu, ai bảo cô là đứa con duy nhất của cái gia đình này. Những đứa bạn của cô, chơi với cô cũng chỉ vì lợi dụng, dùng lời ngon ngọt mà lấy lòng, làm cho cô vô cùng chán ghét, cứ tưởng mình sống kô bạn bè, nhưng thật ra vốn chẳng cần, tính cách của cô ngay từ nhỏ đã mạnh mẽ, sắc bén, không bao giờ chịu thua ai vậy mà khi gặp trúng nhỏ này thì ôi chao!đau đầu vô cùng nhưng....cô thấy vui vẻ vì tính cách chân thật và thuần khiết của nhỏ. Đi nước ngoài để học kinh doanh từ năm 17 tuổi, giờ đã 3 năm nhưng nỏ cũng chẳng thay đổi gì. Từ nhỏ đã cùng nhỏ chọc phá hết người này đến người khác, leo cây nghịch ngợm, thật như một thằng con trai.
- "Tuyết Lan, ngày mai cậu đi cùng tớ một chuyến đến Trung Quốc" Cô ngồi gác chân thoải mái lên bàn, hoàn toàn khác xa vẻ kiêu ngọa, xa hoa lúc nãy. Nhỏ chớp chớp mắt nhìn cô, miệng vẫn nhai nhồm nhoàn miếng táo
- "Chi vậy?" Hai từ vô cùng ngắn gọn, bình thường chẳng có gì lạ, cô cướp miếng táo trên tay nhỏ bỏ vào miệng
-"Ăn rồi cắn cậu ngoài ra còn biết gì nữa?" Cô bực tức nhìn nhỏ
-".." Chẳng nói gì, giờ thì chuyển tới cắn móng tay út
-" Đi du lịch,chán quá, chẳng có gì làm cả, dù sao hai đứa mình cũng học tiếng Trung mà, vận dụng đi chớ bỏ phí"
-"Ừm" Nhỏ đáp gọn, răng vẫn tiếp tục công việc của mình.
-" Vậy bây giờ đi luôn" Cô đứng dậy bước nhanh ra ngoài cửa, tay cầm chiếc điện thoại ấn liên tục rồi ran rản nói, bỏ mặt cho cái dáng vẻ ngây thơ, ngu ngơ vẫn đang ngồi một đống ở kia
-"đi thôi" chưa kịp cho nhỏ phản ứng đã bị lôi đi lên chiếc trực thăng trước sân.

Chiếc máy bay cất cánh bay tít lên trời, nhỏ vẫn ngơ ngơ cái mặt nhìn cô,ánh mắt vẫn chẳng lộ ra tia biểu tinh gì
-"Đừng nhìn nữa lòi mắt bây giờ" Cô đáp lạnh, nằm dài trên ghế, lười nhác nhắm mắt lại, miệng vẫn mấp máy hát cái giai điệu vô cùng ngớ ngẩn, nhỏ nhìn ra cửa sổ máy bay, đầu lập tức quay mòng mòng, mặt chuẩn tái xanh, bao tử nhợn lên, không tự chủ được "ọe", cô bật dậy, hai mắt mở to, cái đống bùi nhùi của nhỏ đang ở ngay trên quần áo của cô, đầu óc bắt đầu bốc hỏa, cô tức giận nhìn nhỏ, hít hít mũi nhìn cái thứ kía, lấy tay vuốt ngực lè lưỡi tạo kiểu.
-"Trần Tuyết Lan, cậu....dơ quá biết không hả" Cô quát lớn người phi công đang lái bị chấn động bởi cái loa phía sau, đám người hầu lập tức chạy ra khiêng thẳng cô vào phòng vệ sinh mà thay đồ, để tránh việc bốc lửa mà giận cá chém thớt, nhỏ ngây ngô vẻ mặt thiên thần nhìn bóng dáng cô, nhún vai một cái, hai mắt khẽ lóe sáng, nhìn đống hoa quả vừa được người bưng đến, liền bốc mà bỏ vào miệng nhai ngon lành, bỗng dưng một luồng sát khí phía sau làm cho nhỏ dừng nhai, miệng vẫn còn lem luốc như con mèo ăn vụng, đáng yêu vô cùng
-" Trần Tuyết Lan đừng ăn nữa, đưa đây" Cô giật phăng cái dĩa ném thẳng ra phía sau, một gia nhân lập tức bắt lấy đem ra sau bếp, nhỏ ngẩn ngơ nhìn cô, tay dụi dụi mắt, khẽ ngáp một cái, cô nhìn nhỏ, ánh mắt dịu xuống
-"Làm ơn ngủ cái đi đừng ăn nữa..." Chưa dứt câu đã nghe thấy tiếng thở đều của nhỏ, cô lắc đầu ngồi xuống ghế đánh một giấc say
-"A!Đẹp quá Jenny" Nhỏ chạy nhảy khắp nơi trên đường phố, cô vẫn còn ngái ngủ mắt nhắm mắt mở lờ đờ bỗng đụng trúng ai đó, cô giật mình nhìn lại, một bà lão, ăn mặc rách rưới nhưng gương mặt lộ ra vẻ huyền bí vô cùng, nhỏ quay lại không thấy cô đâu vội chạy tới, bỗng nhìn quanh kô thấy nhưng bắt gặp một ngôi đền rất lạ.
-"Jenny" Nhỏ chậm chậm bước vào một ngôi đền trông có vẻ rất cổ xưa
-"Bà không sao chứ" Cô đỡ bà lão dậy, bà lão khẽ ngẩng đầu nhìn cô, cô móc trong túi ra một xấp tiền đô đưa cho bà
-"Bà cầm lấy mà ăn uống" Cô cứng ngắt nói nhưng trong ánh mắt có tia lương thiện.
Bà lão lập tức chụp lấy tay cô, cô hốt hoảng nhìn ba
-" Cô sắp trải qua một chuyện rất kì lạ, thiên mệnh của cô, tương lai của cô rất khác người. Cô sẽ ở một nơi xa lạ nhưng đó là sự may mắn của cô" Bà lão nói xong lập tức bước đi nhanh, cô cứng đơ, nhưng một nụ cười nửa miệng nở ra
-"Hey kì lạ thật, khi không gặp trúng người điên" Cô đút tiền vào giỏ xách, chợt giật mình
-"Tuyết Lan" Cô hoảng hốt chạy khắp nơi tìm nhỏ, cái con nhỏ này toàn thích gây rắc rối, cô thở hồng hộc, điện thoại cũng bỏ trong túi cô đúng là ngôc mà, cô gãi đầu, chợt dừng lại ở trước cửa một ngôi đền, không biết có một nội lực nào làm cho cô bất giác đi vào. Trong mắt cô lóe lên, cái bóng màu hồng đang đứng ở trước một bia mộ khắc trạm rất đẹp, nhưng đã dần bị phai mờ, nhỏ thì đang chớp chớp mắt nhìn gần cái bia khắc đầy chữ. Cô bước nhanh tới
-" Lan cậu muốn hù chết tớ hả" Nhỏ giật mình quay mặt nhìn cô, mắt chớp chớp, vẻ mặt biết lỗi hiện lên, làm cho cô hơi hơi dịu lại
-" Cậu đọc cái gì vậy" Cô bước gần tới bia mộ, nhếch mắt lên đọc
-"Ngay xx thang xx nam xx, Tư Kì Phong" Cô nhăn mặt, quay sang thấy nhỏ lại biến mất, cô tức giận bước nhanh vào phía bên trong, ở đầy thật kì lạ, không có bóng người, mộ mã thì đặt ngay trước đền, chạm khắc như vậy chắc chắn là một vị tướng quân nào đó hay một mệnh quan triêu đình rất lớn. Sau nơi cúng kiến còn có một cái sân rất lớn, màu hồng đang ở trước mắt, cô chạy tới thấy nhỏ đang hiếu kì chạm chạm vào vật gì đó, cô bước nhanh tới chỗ nhỏ, lại một bia mộ nữa, cô bắt đầu rùng mình rốt cuộc còn gì nữa đây, cô nắm tay nhỏ kéo lên, bỗng dưng nhìn ngược lên cái cây ổi đầy trái kia, ý định rời đi đã mất
- "Lan treo cây hái quả không" Nhỏ nhìn theo ngón tay cô đang chỉ ở phía kia, họng nuốt khan, gật gật đầu, cô kéo nhỏ chạy tới. Nhỏ nắm vạt váy chìa ra để hứng, cô trèo lên bằng động tác vô cùng thành thục, hái rồi ném xuống, hái rồi ném, bỗng dưng tay cô chạm vào một vật gì đó, một cái hộp gỗ, cô lôi ra, cô một tay ôm một tay trèo xuống, đặt chiếc hộp xuống đất
-"Jenny gì vậy" Nhỏ thắc mắc hỏi nhưng cô không trả lời. Mở chiếc hộp ra, hai cái trâm ngọc rất đẹp được làm theo kiểu cổ xưa dùng cho vương phi hay các phi tần cài. Khó hiểu, nếu như theo nhìn vào tuổi thọ của cái hộp gỗ này thì nó ở đây đã lâu lắm rồi, đường nét chạm khắc đã mờ và mòn đi, gỗ cũng trở nên sần sùi và có mùi ẩm khó chịu. Nhỏ táy máy cầm lấy một cái vuốt vuốt, thì gật mình nhìn thấy một chữ "Lan" được viết theo tiếng Trung, hết hồn luôn nhỏ xém nữa đánh rới trâm ngọc. Cô cũng cầm chiếc trâm còn lại xem xét kĩ lưỡng, ặc may quá không có chữ Jenny, mà dù sao tiếng Trung nào mà có chữ đó. Mà đuôi ngọc có chạm khắc một chữ Băng. Cô nhún vai. Đâu phải tên mình
-"Lan cậu...cậu" Cô nhìn nhỏ, trên tay nhỏ đang cầm một con rắn, Lan nhìn cô khó hiểu,nhìn xuống tay mình đang cầm rồi mặt ngây thơ nhìn lại cô.
-"Á Á Á" Nhỏ quăng con rắn ra phía sau tay phải cũng tiện đường mà quăng chiếc trâm ngọc gãy đôi, con rắn bay sang người cô, cô hốt hoảng nhảy cẩng lên đạp con rắn vì sợ quá mà chiếc trâm ngọc thứ hai đã rơi xuống. Nhưng một vầng sáng bao vay hai con người lại với nhau, phút chốc nơi vừa nãy hai người đứng giờ đã vắng vẻ như lúc nãy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui