Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

-"Ê tụi tui hai mươi mấy rồi nha" Y nhăn mặt hất hàm nói
-"Hừ, ta nói cho ngươi biết, nếu như ngày mai vào lúc mặt trời lặn ngươi không đến bãi biển ngoài thành đừng quên mang theo hai cha con họ thì ngươi sẽ mãi mãi không thấy được mặt vợ yêu của ngươi đâu" Hắc y nhân cười một tràn mang rợ nói
-"Cái gì các ngươi, ta liều mạng với các người" Cô đạp chân hắn, làm hắn mất thăng bàng buông cô ra, cô xông thẳng đến mà không biết tình hình là như thế nào, lập tức bị tên hắc y nhân khác túm trụ lại, bàn tay hơi dùng lực bóp chặt cái cổ xinh xắn, hắn tái mặt
-"Ngươi định làm gì, mau thả nàng ra" Hắn oán thần giận giữ nói, ánh mắt tràn ngập sự uy hiếp thoáng làm mấy cái tên màu đen kia rùng mình
-"Là do cô ả ngu ngốc, coi như đây là con tin thứ hai, các ngươi liệu hồn mà làm đi" Bọn hắc y nhân mau chóng quăng vào không trung thứ khói cay nghiền đó rồi mau chóng bỏ đi
-"Lan Nhi/ Jenny" Cả hai đồng thanh hét lên
-"Trời ơi hét cái gì, các ngươi thật là.." Y nhay nhay lỗ tai nói
-"Ngươi câm miệng lại, không phải việc của người" Hắn quay mặt ánh mắt tràn ngập lửa giận ầm ầm bùng nổ nói
-"Gì chứ, ngươi tưởng rằng ta không như ngươi sao, nhưng mà bây giờ làm được gì, anh hai của công chúa đã nói ngày mai quay lại, như vậy có thể có hi vọng đó, anh ấy thông minh như thế chắc chắn sẽ nghĩ ra một cách vô cùng hay ho vừa được vốn lẫn lời, các ngươi cứ yên tâm đi" Y trầm ổn nói xong, phất tay áo bỏ đi

Tia nắng mờ mờ chíu vào mắt cô làm cô khó chịu tỉnh dậy, định hình lại toàn bộ hình ảnh hiện dần ra trước mắt là một căn phòng hết sức cũ nát và dơ bẩn, đồ đạc xung quanh cứ như là chỉ chạm một cái là liền gãy đôi, trên khắp ngõ ngách trong phòng đều toàn mạng nhện, còn có mấy con đen đen nhiều chân mà cô ghét cay ghét đắng đang bò lừ đừ trên đó, cô rùng mình, nhìn căn phòng quá ư là "hoàn mĩ này", lòng không khỏi "xốn xang", mong ước có một cơn gió thật mạnh từ đâu thổi đến làm cả căn phòng này bay thẳng ra nằm mơ màng ở nghĩa địa đi cho hợp chỗ, mọi kí ức hôm qua dần được nạp dữ liệu lại trong đầu óc cô, tối hôm qua nhỏ bị bắt, cô chơi khôn lỡ dại mà xông vào thì có một kết thúc rất anh dũng," a dua là chết", bọn hắn túm trụ cô lại, cô bực mình, đâu dễ dang chịu thua, la hét chí chóe, đào ông bới cha cụ tổ của bọn chúng làm bọn chúng tức đến xanh mặt không thể tin lời nữ nhân này nói ra lại hết sức "nhẹ nhàng" và "văn hóa" đến vậy, cứ thế mà mấy tên đen đúa đó dẫn cô vào trong một khu rừng sâu, cây cối um tùm, chịu đựng nãy giờ giờ không thể mà kien nhẫn được trước sự " dịu dàng" của cô, bọn chúng đánh 1 trúng 3 vào người cô làm cô chìm vào mộng đẹp, giờ thức dậy, toàn thân bị trói như con heo trên lò, chưa hết miệng còn bị nhét một cái khăn trắng bóc nhưng đối với cô thật gớm ghiếc, cô liếc dọc liếc ngang, liếc trên liếc xuống, hồi lại dừng trên một đống rơm thô ráp, nằm gọn ở đó là một sắc y hồng nhạt, đang phì phò ngủ ngon lành, cô thạt muốn chạy tới mà đạp cho nhỏ một cái quá nhưng bây giờ người như con gà bị trói sắp đem ra cắt tiết sao làm gì được. Két một tiếng, cánh cửa mở ra, tia sáng chói lòa làm cô muốn mờ mắt, ba bóng người từ từ tiến vào phía cô. Một tên gương mặt vô cùng "tuyệt sắc" ngắm nhìn cô, hai cái cục ve chó "hoàn mĩ" nằm gọn bên hai mép miệng, cô trợn mắt, cả người run lên, trước vẻ mặt "yêu mị, hoàn mĩ" của hắn, hắn không hiểu chuyện gì, đến gần cô, háo sắc nói
-"Mĩ nhân khổ nàng rồi" Hắn đưa cánh tay xấu xí lên trước mặt cô, liền bị cô giở "mắt hoàn cươc" của mình ra, chiêu này là võ truyền thống của gia đình cô, với 18 năm kinh nghiệm, không ai không làm giấy chứng nhận mức độ kinh hồn bạt vía của đôi mắt xinh đẹp này, hốt nhiên là có tác dụng, tên đó dừng tay, cô chăm chăm nhìn sâu vào mắt hắn uy hiếp không ngừng, hắn rốt cuộc không chịu nổi nữa, nuốt nước bọt khan rồi mau chóng thụt lùi, đứng khuất sau lưng tên to con nhất, má ơi sumo, giờ cô mới để ý, lại thêm một tên "đáng yêu nữa", người có "chút"à, vô ư là"mi nhon", làm cô ngước lên mà phải rã cả cổ, ít nhất tên này cũng được hơn thí sinh trước đó đã bị đá từ vòng mở cửa xe
-"Mĩ nhân nàng sao lại nhìn hắn chăm chăm như vậy, không lẽ là thích hắn rồi" Hắn cười cợt nói, tay lấy chiếc khăn khỏi miệng cô
-"Thích tất nhiên là ta thích, ta hâm mộ và vô cùng ngưỡng mộ hai cái hột đát màu đen hai bên của hắn, nhìn vô cùng là "dễ thương" và "duyên dáng"" Cô cười khẩy, hất hàm nói, tên được cô hâm mộ thất sắc tức giận, tên to cao đột nhiên há họng cười, kinh hoàng tập hai, cô há hốc mồm, trợn mắt nhìn hàm răng của hắn, cái tên to cao cô từng nghĩ hắn trông cũng được nhưng woa thật không thể tin được

-"Ngươi..hàm răng ngươi, woa răng xen kẽ" Trời ơi sâu răng không nói đi, nhưng mà cả hàm cái có cái không thế này thật không thể tin nổi, y chang bàn đánh caro luôn.Hắn lấy tay rờ rờ miệng, rồi mau chóng ngậm chặt lại, tức giận lườm cô đang cao hứng mà cười đến ngoặt nghẽo ôm bụng
-"Hừ....không thể tin nổi...trên đời này lại có một nữ tử như thế" Một người phải khỏi là" siêu mỏng bước ra từ sau lưng to cao, cô ngạc nhiên nãy giờ không thấy hắn, a mà có lẽ vì hắn ôm quá, nhỏ quá cho nên bị cái tên như voi chiến này che khuất, người gì đâu mà có bộ xương khôn ghà, thịt thà đâu hổng thấy, thật là tội nghiệp mà, chắc tại hồi nhỏ tới giờ thiếu ăn nên mới trở nên như vậy, cô thở dài, lắc đầu chép miệng
-"Ngươi bất mãn cái gì?"
-"Ta sao cso thể bất mãn với ngươi chứ, kì thật ta còn thấy tội nghiệp cho ngươi nữa là, người gì mà phiêu diêu thấy sợ, ngươi chắc hồi nhỏ thiếu ăn uống lắm ha, hay là ngươi ăn cướp ăn giật của người ta nhiều quá nên trời mới phạt ngươi cho ngươi bị trúng gió độc mỗi ngày nên người mới teo lại còn có chút này, mỏng dễ sợ" Cô lắc đầu, luyên thuyên nói, không nghĩ đến cả ba tên vừa thẹn vừa giận sắc mặt khó coi cỡ nào, cả ba đều cô gắng nhịn xuống vì nghĩ cô là nữ nhân nên không muốn làm gì, liền dậm chân bỏ ra ngoài, để cô một mình ngồi cười như ngựa hí bên trong, đóng cửa cái rầm, cô còn có thể nghe thấy tiếng khóa cửa răn rắc ở ngoài, cô hừ lạnh, cười mỉa một tia, nhìn thấy thân thể nhỏ cử động từ từ, đôi mắt lay láy khẽ mở, cô nhíu mày im lặng
-"Ưm...Jenny, chúng ta đang ở đâu vậy" Nhỏ mơ màng hỏi
-"Cậu tự mình sắp xếp lại mọi chuyện hôm qua dùm đi" Cô bực tức nói, ba cái tên hề đó, trói cô chặt như trói gà chuẩn bị đem hàm, còn nhỏ thì không có một sợi dây thừng nào mà quấn quanh người
-"A, hôm qua..chúng ta bị bắt đi" Nhỏ nâng cao giọng lên nói, như phát hiện được chuyện mới lạ, cô nhăn mặt
-"Cậu mau mau đứng dậy bước lại đây" Cô cao ngạo ra lệnh
-"Ân" Nhỏ gật đầu bước đến, liền hỏi một câu vo cùng thông minh và ngây thơ làm cô muốn một tay mà sắc nhỏ ra thành mì sợi
-"Jenny sao cạu lại bị trói, cậu có muốn tớ cởi trói cho cậu không" Nhỏ ngây ngô chớp chớp đôi mắt xinh xắn đáp
-"Tất nhiên là mở ra cho tớ rồi" Cô cố gắng mềm giọng nói, tâm không ngừng hỏi tại sao lại là bạn của nhỏ điên này.
Hoàng cung từ trong ra ngoài đều lục đực, xôn xao không ngừng, tại chu đình ba cái bóng anh tuấn đang đứng ngồi không yên nhấp nhỏm lo sợ, thật ra thì chỉ có hai người thôi, còn một người đang vô cùng là nhàn nhã uống trà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui