-"Tuyết Lan tiểu thư" Nhật Quang ôm quyền thi lễ, y nhìn nhỏ bằng ánh mắt vô cùng kính trọng và khách sáo
-"Hử, có chuyện gì vậy Nhật Quang huynh" Sao mà ngọt xớt vậy nè trời, y khẽ choáng váng, cảm nhận được ác khí sau lưng, y khẽ nuốt nước bọt xuống
-"Lan Nhi chỉ cần gọi hắn là Nhật Quang bỏ chữ huynh đi" Chàng bước đến ôm eo nhỏ, dí sát mặt vào khuôn mặt đỏ ửng cùng với đôi mắt không ngừng chớp chớp kia.
-"Lan Nhi hôm nay chúng ta sẽ trở về nhà" Chàng nói ngữ khí có chút lo lắng, ánh mắt không ngừng dò hỏi từng cử chỉ trên mặt nàng, nhưng vẫn có thể nhìn chỉ là một vẻ ngây ngây ngô ngô như thường ngày
-"Nhà của Tuân sao"Nhỏ chớp mắt hỏi,chàng gật đầu, liệu nàng có chấp nhận việc chàng là vua một nước là phu quân của hơn 4000 nữ nhân của hậu cung không, liệu lúc đó nàng có thay đổi cách cư xử với chàng không, có gọi chàng là Tuân không. Chàng có chút lo sợ, ai bảo chàng không sợ rằng chúng hậu phi sẽ làm hại nàng, chàng cũng muốn buông nàng ra nhưng không thể dù có biết rằng nàng sẽ gặp nguy hiểm.
-"Đi cùng ta nhé" Chàng hỏi, cho dù nhỏ có không muốn đi cho nữa chàng cũng sẽ chàng cũng sẽ bắt nhỏ đi, nhưng chàng muốn hỏi cho rõ để tránh việc làm nhỏ bị tổn thương, hay là chính chàng bị tổn thương
-"Ưm tất nhiên là đi rồi, vì Lan đâu có nơi để ở đâu, Jenny thì fly đâu mất òi" Nhỏ gật gật đầu, gương mặt phúng phính có chút buồn buồn, tại sao lúc nhỏ nhắc đến người tên Jenny đó, nhỏ lại buồn, chàng không hiểu, nhỏ đột nhiên nở nụ cười thật tươi, đôi má lúm đồng tiền càng làm cho nhỏ đáng yêu hơn
-"Chừng nào đi vậy"
-"Bây giờ" Chàng nói, tay phải xoa xoa gò má phúng phính của nhỏ
-"Ừm...Công tử, tiểu thư chúng ta đi được chưa" Dù không muốn phá hỏng giây phút đầm ấm của hai người trước mặt nhưng y muốn mau chóng quay lại để giúp chàng sắp xếp lại nội bộ triều đình, chắc bây giờ ở đó loạn lắm đây. Còn chưa nói đến tình hình ở hậu cung kinh hãi đến tận nào nữa.
Con ngựa bạch phi lướt qua mọi vật, nhỏ hí hửng nhìn ngắm xunh quanh, lần đầu đi ngựa đù có chút ê mông nhưng nhỏ rất thích, nhỏ ngồi một bên, gần như là dựa hẳn vào bờ ngực ấm áp của chàng, một tay giữ giây cương một tay ôm nhỏ, gương mặt chàng có chút phức tạp. Nhật Quang từ nãy tới giờ có thể nhận thấy vẻ mặt của chàng, y hiểu được chàng đang lo gì, nhưng thân phận của hắn là hộ vệ dù có quyền trong triều đình nhưng không thể nhún tay vào việc hậu cung phức tạp, tà ác kia, nơi đó có thể nói là địa ngục của trần gian. y anh dũng cưỡi trên con ngựa màu đen tuyền, phi song song với con ngựa bạch kia, y lắc đầu nhìn vẻ mặt hí hửng, ngây thơ của nhỏ, thật là đáng tiếc mà.
-"Lan Nhi dậy đi, đến rồi" Chàng khẽ giọng sủng nịnh lay nhỏ dậy
-"Ưm...Tuân" Nhỏ gật đầu, tay dụi dụi mắt, ngáp một cái trông cực yêu rồi nhìn chàng, chàng đưa hai tay ra đỡ nhỏ xuống, giờ mới để ý, nơi này...không thể nào...đây là hoàng cung, xunh quanh đồ sộ nguy nga, quan văn, quan võ đứng xếp thành hai hàng ngay ngắn, hậu phi đứng đầu là hoàng hậu, toàn bộ mọi người đều hanh lễ
-"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" Sốc tập một, tuy nhỏ ngây thơ nhưng mà cũng không thể nào bình tĩnh cỡ đó được nhưng xen vào sự ngạc nhiên, lòng nhỏ có gì đó rất thất vọng và buồn buồn, nhỏ không ngờ Tuân lại là hoàng thương, vua một nước, còn một điều nữa vua là phải có cả một hậu cung, thì ra là Tuân đã có vợ rồi, nhỏ nhìn chăm chăm vào mọi vật nhất là đám hậu phi, ai cũng đẹp hết á, nổi bật nhất là nữ nhân đứng đầu kia, trang phục lộng lẫy, đầu đội mũ phượng, chắc là hoàng hậu rồi, nhìn ra được dáng vẻ buồn buồn của nhỏ, chàng nhíu mày, điều lo lắng đã xảy đến
-"Bình thân" Chàng nói qua loa, rồi kéo nhỏ vào lòng bước thẳng tới tẩm phòng của chàng, nhỏ vẫn còn đang trong tình trạng đông cứng chưa tan, nên gương mặt vẫn ngờ nghệch mặc cho chàng kéo đi. Người đàn bà đứng đầu cứng mặt, ánh măt hằn lên vẻ dữ tợn, chúng hậu phi, các quan đều xầm xì to nhỏ, không thể bỏ qua những gương mặt căm ghét, tì tiện của chúng hậu phi, Nhật Quang lo lắng, bọn họ bắt đầu hành động rồi đây, nhìn vẻ mặt của vị hoàng hậu kia thật sự làm y giật mình, đáng sợ thật, Tuyết Lan cô nương cố lên
-"Lan Nhi, nàng sao thế" Chàng quơ tay trước gương mặt vô hồn của nhỏ, nhỏ giật mình lắc lắc đầu
-"Tuân là vua"
-"Phải" Sốc tập hai
-"Tuân sao lại không nói với Lan" Nếu như biết trước là thế, chắc chắn nhỏ sẽ không đồng ý, mà tự mình chôn chân tại kinh thành, tự mình mở quán ăn mà bán như thế chẳng phải là có thể nuôi mình mà không chịu khổ sao. Còn ở đây, thế nào mấy vị cung phi kia cũng hiểu lầm, nhỏ rất thích đọc truyện nói về hậu cung ngày xưa nên có thể hiểu được, ở đây tuy ăn no mặc ấm nhưng lại không biết sẽ chết khi nào, chôn ở đâu luôn đó. Ngây thơ là vậy nhưng đầu óc cũng có thể hoạt động cực bén kkhi gặp những tình huống sốc cực cực này
-"Ta xin lỗi" Chàng nhìn nhỏ, không biết phải nói sao. Ngập ngừng một lát, nhỏ mở miệng
-"Tuân....có thể đem Lan bỏ lại kinh thành được không?"Nghe xong câu đó, mặt chàng không ngừng biến sắc, giữ chặt lấy bả vai nhoe
-"Lan Nhi, ta không để nàng đi đâu, nàng hãy ngoan ngoãn ở đây đi, ta biết ta nói dỗi nàng nhưng ta thật tâm muốn chăm sóc nàng" Chàng hấp tấp nói, nhỏ có chút mềm lòng khi nhìn gương mặt bất đắc dĩ của chàng
-"Ừm" Nhỏ gật đầu, chuyện gì đến rồi sẽ đến, nếu như mấy vị cung phi kia làm khó nhỏ, nhỏ sẽ bỏ trốn, như thế là có lí do chính đáng, nhỏ cũng có thích Tuân nhưng khi biết chàng là vua tia yêu nhỏ nhoi đó đã vụt tắt, nhỏ là người hiện đại quen với ý nghĩ một chồng, một vợ bình đẳng rồi. Chàng mỉm cười vui mừng ôm nhỏ vào lòng.
-"Tuân, khụ khụ....nghẹt thở" Nhỏ ho khan, nãy giờ cũng là nửa canh giờ ở trong tư thế này, chàng cứ khư khư ôm nhỏ vào lòng, còn ôm rất chặt nữa chứ, cứ sợ rằng nhỏ không cánh mà bay mất, thật là làm cho nhỏ đỏ hết cả mặt, giờ có thể hình dung mặt nhỏ với trái cà chua chín mọng rồi đó.
-"A ta xin lỗi" Chàng mau chóng buông nhỏ ra, mỉm cười thật dịu dàng với nhỏ, nhìn gương mặt phúng phính của nhỏ làm cho chàng không nhịn nổi mà xoa lên đôi gò má hồng hồng của nhỏ
-" Tuân,...." Nhỏ ngập ngừng, nhỏ muốn Tuân giúp tìm Jenny của nhỏ, nhưng sợ sẽ làm phiền chàng, vì từ lúc rơi xuống đây đến giờ toàn là chàng chăm sóc cho nhỏ
-"Chuyện gì vậy, muốn nhờ ta gì sao, nàng nói đi" Nhận ra vẻ mặt thoáng e dè của nhỏ, chàng có chút gì đó khó chịu, không tin tưởng chàng sao mà lại ngập ngừng như thế.
-"Ưm, Tuân giúp Lan tìm Jenny có được không?" Nhỏ gãi gãi đầu, môi hồng khẽ chun lên, mặt hơi cúi xuống dưới, mắt len lén nhìn chàng, hai tay đan vào nhau, tạo ra dáng vẻ đáng yêu nhất mà chàng chưa từng thấy, làm cho người ta không từ chối là không được. Nhưng rốt cuộc Jenny là ai chứ, là gì của nàng, sao nàng lại quan tâm đến y như thế, không lẽ y là người yêu của nàng sao, sắc mặt chàng càng ngày càng trở nên đáng sợ, thần thái dần trở nên u tối khi nghĩ đến đó.
-"Jenny của nàng là ai" Chàng cố gằn ngọn lửa trong người xuống, nhỏ khi nghe được trúng chủ đề để bla bla thì tuôn ra một trào
-"Jenny rất đáng yêu, dễ thương, rất tốt, lại rất đẹp nữa, mạnh mẽ lắm rất đáng để người ta nể phục nha, còn nữa thông minh nè, làm gì cũng giỏi hết á, trên đời này không có ai là giỏi hơn Jenny đâu, Lan yêu nhất Jenny đó" Rồi văn biểu cảm hay văn tự sự gì đó ai biết nhưng chỉ biết một điều, cuối cùng thì chàng cũng phát điên, khi nghe được 5 chữ "Lan yêu nhất Jenny đó" , sắc mặt của nhỏ tươi tắn vô cùng khi vừa kể vừa huơ tay biểu đạt rât là biểu cảm, khác xa với chàng, gương mặt càng ngày càng u ám, cứ như sắp giết người không bằng, bàn tay trái nắm thành quyền chặt đến nổi có thể nhìn thấy nó nổi cả gân xanh lên mồn một. Chàng muốn lôi đầu người có tên là Jenny ra mà băm vằm ra từng mảnh, từng khúc, để một mình độc chiếm Lan Nhi của chàng, tên con trai đó tốt đến vậy sao (Trời ơi hiểu lầm ồi, người ta girl chính hiệu à nha) chàng không bằng sao, hừ chàng không tin
-"Tuân,sao thế, sao lại đáng sợ vậy" Nhỏ quay lại thì bắt gặp chàng như oan hồn đòi mạng, người khẽ run rẩy, môi mím lại nhìn chàng, bỗng dưng chàng ôm lấy eo nhỏ, ghì sát vào người mình rồi hôn nhỏ một cách mãnh liệt
-"Tuân...ưm..đ..ừn...g" Nhỏ hoảng sợ, cố đẩy người chàng ra nhưng mà không thể, chàng như một bức tượng chắc chắn không thể lay chuyển, nụ hôn đầu của nhỏ, nhỏ mơ ước một ngày nào đó sẽ trao cho người nhỏ thương, tại sao, tại sao chứ, không muốn, hu không muốn, nhỏ muốn bạch mã hoàng tử hôn mình chứ không phải người đã có cả ngàn người vợ cướp đoạt đi thứ nhỏ nâng niu nhất, bảo vệ nhất, hai hàng lệ châu cứ thế mà trượt đi vẽ lên đôi gò má một đường nét trơn tru đến đau lòng, chàng vẫn không để ý, hôn ngày càng sâu, thăm dò vào mọi ngóc ngách, cướp đi hương ngọc của nhỏ, chàng kkhoong muốn dứt ra, cánh hoa hồng mê người cứ hút chàng vào, mặn, tại sao lại mặn, chàng khẽ mở mắt, bất chợt nhìn thấy gương mặt đang đầm đìa nước mắt của nhỏ, trong lòng bỗng nhói lên, chàng làm gì thế này, nhanh chóng buông nhỏ ra, quyến luyến rời khỏi nơi ngọt ngào kia, nhỏ khóc òa lên,=
-"Hu Hu Tuân là người xấu, Tuân là người xấu" Nhỏ khóc không ngớt, nước mắt tuôn ra như suối, cứ như thế mà biến thành hàng ngàn mũi tên bắn thẳng vào tim chàng
-"Lan Nhi, ta..." Chàng nhanh chóng lại gần giơ cánh tay định ôm nhỏ vào lòng, nhỏ thật sự rất sốc, đối với nhỏ nụ hôn đầu rất quan trọng, là nơi mà nhỏ gửi gắm ước mơ tìm được hạnh phúc, nhỏ giơ thẳng tay tát vào mặt chàng một cái, trong giây phút này, đối với nhỏ người đang đứng trước mặt là người xấu, chàng giật nảy người nhìn nhỏ, ánh mắt đăm đắm mang đầy vẻ hối tiếc và tội lỗi. Nhỏ mở tung cửa bỏ chạy ra ngoài
-"Lan Nhi, ta xin lỗi, Lan Nhi chờ ta" Đuổi theo bóng dáng nhỏ nhắn đang vừa khóc vừa bỏ chạy kia làm chàng hoang mang không ít, nhưng đuổi được một khúc thì gương mặt ngày càng lo lắng hơn, nàng.....biến đâu mất rồi, chàng dưng lại, đầu không ngừng quay tứ phía để tìm nhỏ
-"Lan Nhi, nàng đâu rồi, ta xin lỗi, ta thật sự xin lỗi nàng ở đâu mau ra đi" Chàng khẩn hoảng nói, quay đầu chạy về phía khác, thút thít nhỏ khóc, nhỏ đang trốn sau gốc cây, đợi cho chàng đi mới bò ra, đôi mắt đỏ hoe, mũi nghẹt nghẹt, hít hít vài cái, lấy tay áo dụi dụi mắt, nhỏ lẫn thẩn bước đi, lấy trong cái túi vẫn đeo khư khư ở bên người như báu vật ra một cục kẹo màu hồng, bỏ vào miệng nhai nhai, kẹo là thứ tốt nhất mỗi khi nhỏ buồn mà không có Jenny bên cạnh.
-"Tuân là người xấu, là người xấu, híc híc" Đi một hồi, dừng lại, nhỏ mới phát hiện mình đang ở một nơi như tiên giới, hoa lá um tùm, còn có cả hoa hồng nữa, đủ màu hết luôn, nhỏ cúi người ngửi lấy, mùi hương nhẹ nhàng làm cho nhỏ thấy đỡ hơn. Nhỏ vừa đi vừa hát, dạo hết một vòng, dường như đã quên béng đi chuyện hồi nãy. Bỗng dưng va vào một người nào đó
-"Ui da" Nhỏ xoa xoa trán
-"To gan, ngươi mù hay sao mà dám đụng vào người nương nương hả, ngươi có biết nương nương của ta mới bệnh dậy không" Một tiểu cung nữ giọng chéo chéo hét toáng lên, làm cho nhỏ có chút sợ sệt, liền cúi đầu xin lỗi
-"Xin lỗi, tại vì mình không cẩn thận nên mới va vào hai người"
-"Vô lễ, tiện nhân này, ngươi không biết người đứng trước mặt ngươi là ai không, là Diệu Phi nương nương, sủng phi của hoàng thượng đấy, hừ, thứ như ngươi sao có thể.."
-"Đủ rồi, đừng đôi co với tiện nữ này, ta phải đi thăm hoàng thượng, mấy tháng rồi không gặp người" Nữ nhân cao quý mặc y phục màu xanh ngọc mềm mại, yểu điệu , mày liễu, môi hồng, xinh đẹp mê người, nhỏ buồn buồn thì ra là vợ của chàng, nhỏ cúi đầu rồi mau chóng chạy đi
-"Nương nương sao người tha cho ả thế"
-"Ta không có tâm trạng, nhưng mà hình như tiện nữ này không phải là nô tì, nhìn cách ăn mặc như thế, không phải dạng tầm thường, ả ta trông cũng rất đẹp à không không phải là đẹp mà là xinh, bỏ đi mau đến chỗ hoàng thượng"
-"Vâng"
-"Hoàng thượng có chuyện gì mà ngài lại triệu thần vào gấp như thế chứ" Nhật Quang có chút bực bội nói, y đang ở nhà nhàn nhã đọc sách, lâu lâu mới có ngày đựoc giải lao vật mà tên này cũng không tha, thật là tức chết mà.
-"Lan Nhi, ngươi mau chóng triệu tập binh lính lục soát khắp cung cho ta, nàng biến mất rồi, ngươi hãy đích thân đi tìm nàng rồi đưa về đây, không được dùng vũ lực với nàng" Chàng sốt ruột nói
-"Hoàng thượng, người và Lan tiểu thư lại chuyện gì vậy, thôi được rồi, thần tuân lệnh" Y chẳng muốn dong dài, dù có hỏi tên này thì hắn cũng hét ầm lên rồi **** y là nhiểu chuyện. Đi cho xong, mà tiểu nữ tử này, thật là...Hoàng cung bự chà bá thế này, tìm à hộc máu luôn.
-"Hoàng thượng, Diệu phi nương nương đến" Lão công công sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của chàng, người có thụt ra ngoài một chút không dám tiến thêm bước nào nữa
-"Không muốn gặp" Chàng hất tay, còn tâm trạng đâu mà gặp mặt bọn cung phi thủ đoạn trong cung chứ
-"Thần thiếp bái kiến hoàng thượng" An Diệu Phi cúi người dịu dàng hành lễ, chàng khẽ nhếch mày, thật to gan, chàng có bảo cho ả ta vào đâu tại sao lại có thể tự ý như thế chứ, chắc là cho rằng được chàng chiều chuộng mấy hôm rồi tự ình là phượng hoàng vàng trên mây
-"Nàng đến đây có việc gì, trẫm chưa cho phép nàng vào, sao nàng có thể to gan đến nỗi không coi lời trẫm ra gì" Sắc mặt chàng đã đáng sợ nay càng nghiêm trọng hơn
-"Thần thiếp không dám, chỉ là thần thiếp lâu rồi không gặp hoàng thượng nên rất nhớ hoàng thượng, thần thiếp mới đường đột vào như thế, xin hoàng thượng tha tội" Gương mặt Diệu Phi thập phần thống khổ, mắt lại lấm tấm mấy giọt nước. Chàng cười nhếch mép
-"Hoàng thượng xin đừng trách Diệu Phi nương nương, ngừoi mới bệnh dậy mà đã vội vã chạy đến đây thăm người, mong người hãy tha tội" Lý Hoa nha đầu của ả, liền quỳ xuống, yếu ớt nói, chàng càng lấy làm trò để châm chọc hơn, chủ nào tớ nấy liền không sai