Sau một hồi náo loạn , Bách Ngọc Lan xin ba mẹ và anh trai ra ngoài đợi còn nàng phải phải dỗ dành nam nhân to xác kia đã . Y tá vừa khép lại cánh cửa cho hai người , một cánh tay hữu lực vươn ra mạnh mẽ túm nàng ngồi gọn vào lòng hắn , còn hắn ngồi trên giường bệnh sắc mặt thâm trầm như muốn giết người đến nơi .
-" Phong Thần , đây là quê hương của ta . Hai người kia là cha mẹ , một anh trai trẻ tuổi , bọn họ là người nhà của ta , chàng cũng vậy , họ cũng sẽ là người nhà của chàng "- Nàng lặng lẽ dựa người vào ngực hắn , bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt tuấn tú mê người của hoàng đế .
Thấy hắn vẫn chưa nói gì , nàng không khỏi sốt ruốt đưa tay xoay đầu hắn nhìn vào mắt mình
-" Phong Thần , cùng ta ở nơi này được không ?"- Nàng biết yêu cầu này là quá mức với hắn , vì vận mệnh , vì tình yêu nàng có thể bỏ lại gia đình , quên đi người thân để ở thế giới kia cùng hắn . Nhưng hắn lại khác , hắn không chỉ còn người thân ở đó mà còn có hàng triệu bá tánh , giang sơn của hắn .
-" Lan nhi , nàng..."- Mạc Phong Thần có hơi sửng sốt , hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn sang thế giới của nàng , từ bỏ giang sơn vạn dặm để ở bên nàng sống bình bình đạm đạm qua ngày . Suy cho cùng , hắn là đế vương , trong cốt tủy vốn đã là đế vương . Hắn không thể từ bỏ giang sơn nhưng lại càng không thể không có nàng .
-" Nếu không thể quay về thì sao ? Chàng sẽ bên ta chứ "- Bách Ngọc Lan thấy hắn ngẩn người cũng thấy chua xót , hắn có thể từ bỏ sao ?
-" Sẽ , nếu đã không thể quay về , ta nhất định sẽ ở nơi này cùng nàng , chúng ta cùng nhau trải qua một đời "- Sau một hồi , hắn chỉ có thể cười khổ . Hắn còn lựa chọn khác sao , nếu đã như vậy thì cứ vậy thôi , cùng nàng trải qua thế giới này , chẳng còn tấu chương cũng chẳng cần lo xa nghĩ ngợi cho bá tánh muôn dân . Có lẽ , cuộc sống sẽ khoái hoạt hơn nhiều .
-" Phong Thần , ta sẽ tìm cách . Chúng ta sẽ trở lại thế giới của chàng , ở đây đã có anh trai ta lo cho cha mẹ , mà chàng lại chỉ có ta , xem như ta cứu rỗi cứu vớt cuộc đời chàng đi . Còn bây giờ ở đây xem như là chúng ta đi du sơn vui chơi đi , chơi chán rồi chúng ta về , nhé ! "- Bách Ngọc Lan nghe hắn trả lời liền khẽ cười . Nhất định có cách , nàng cũng xuyên tới xuyên lui mấy lượt , cũng có kinh nhiệm đầy mình đấy .
-" Theo ý nàng "- Mạc Phong Thần sủng nịnh nhìn nàng , khẽ cười một tiếng rồi cúi xuống hôn lên bờ môi ngọt ngào kia . Trong căn phòng bệnh trắng muốt có hai người đang say mê quấn quýt quên cả không gian , thời gian .
Quay trở lại với gia đình của Bách Ngọc Lan , ba mẹ Bách sau một hồi choáng váng đã từ từ bình tĩnh lại , hai người ồn ào nói chuyện muốn xử lý Bách Ngọc Lan và " tên mặt trắng " kia ra sao thì anh Bách bước vào phòng sau một hồi đi nói chuyện
-" Ba mẹ , người đàn ông kia không biết là ai . Con đã bảo người đi điều tra mà vẫn không thể xác minh được, hắn cứ như là người trên trời rơi xuống ấy . Không biết con bé kia lại nhặt ở đâu về nữa "- Anh Bách ơi, nếu hoàng đế cực phẩm cứ như vậy rơi xuống để nhặt được thì đã có biết bao nhiêu cuộc đời người con gái được cứu rồi rồi . Hận a
(T-T).
-" Con sai người tiếp tục điều tra tiếp , sao lại có người không một chút thông tin như vậy được , mà mẹ cũng lạ , hình như mái tóc của anh ta là thật hay sao ấy dài như vậy, mà đồ trên người nếu không nhầm là vàng , còn có bảo thạch thượng hạng , ngọc bội anh ta đeo là dương chi bạch ngọc thật đấy , đồ trên người Ngọc Lan cũng hết sức xa hoa . Chẳng lẽ đồ hóa trang bây giờ đều làm xa xỉ như vậy ? "- Bà Bách thích mấy món đồ tinh xảo , nhìn thấy mấy món phụ kiện trang trí trên y phục cổ đại của hai người là bà đã biết ngay là đồ thượng hạng . Sau lại không khỏi nhíu mày nghĩ , đồ hóa trang bây giờ đúng là xa xỉ thật !!!
Đồ hoàng đế Mạc quốc giàu và công chúa Lâm Dạ quốc phồn vinh dùng có thể không xa hoa được sao , có thể sao ?
Hiển nhiên , hai người đang quấn quýt trong phòng không hề biết chuyện bên ngoài xảy ra . Sau một hồi , nàng áp người về phía hắn vùi mình vào lòng hắn , cả hai nằm trên giường bệnh tâm sự
-" Đây là năm bao nhiêu "- đây là hắn hỏi .
-" Năm 2018 , cách năm chàng ở rất xa , rất xa đến ngàn năm cơ , ở đây nhé , ta nói cho chàng biết có rất nhiều điều thú vị . Ta có thể ra ngoài chơi bằng xe bốn bánh nhưng không phải là ngựa , đi rất nhanh rất êm nha !!! Chàng cũng có thể xem ti vi sẽ chiếu rất nhiều hình ảnh , có thể..."-Bách Ngọc Lan níu lo một hồi cho hắn nghe , Mạc Phong Thần tuy không tỏ ra bên ngoài nhưng nàng có thể thấy rằng hắn rất tập trung nghe nàng , rất hiếu kỳ.
Dù sao , thế giới hiện đại quá xa lạ với hắn . Còn nàng ấy à , về cổ đại chả có gì mới mẻ a , chỉ có nhàm chán hơn thôi !
Hai người nói chuyện một hồi rồi lại lăn ra ngủ , trong lòng lo lắng khiến hắn vốn không thể chợp mắt . Vậy nhưng , nghe tiếng hít thở đều đều của nàng , ôm nàng ấm áp mềm mại trong vòng tay , bên mũi ngập tràn mùi hương thanh mát của nàng . Mọi dây thần kinh của hắn đều thả lỏng rồi ngủ lúc nào không hay .
Thậm chí đến lúc anh trai nàng đến xem tình hình , thấy hai người ôm nhau ngủ lăn liền tức tối bỏ đi mà hai người cũng không hề hay biết .
Buổi chiều , gia đình làm thủ tục xuất viện cho hắn và nàng , dưới ánh mắt chuyên chú của đám đông trong bệnh viện . Cô nương xinh đẹp mặc đồ cổ trang và chàng trai tuấn tú mất hồn kia rời khỏi bệnh viện .
Dọc đường đi , không thứ gì là không mới lạ đối với hắn . Nam nữ trò chuyện vui vẻ , ôm áp thoải mái , ai nấy cũng nhìn hắn chỉ chỉ trỏ trỏ cũng khiến hắn có chút không quen mà xiết chặt bàn tay nàng .
Nhận thấy hắn bất an , nàng nắm tay hắn bước nhanh rời khỏi . Đến khi lên xe rồi , cha mẹ nàng ngồi xe khác , trên xe này ngoài nàng và hắn còn có anh trai đang ngồi phía trước không ngừng liếc về phía hai người ,
Không thấy hắn hỏi gì , biết hắn cũng chẳng phải người hay mở miệng nhất là trong hoàn cảnh đặc biệt này , nàng tự giác cười tươi roi rói giới thiệu về thế giới nàng ở
-" Phong Thần , đây là xe ô tô đó , người ngồi phía trước ấn ấn mấy cái nút , chỉnh chỉnh cái vòng là nó tự di chuyển . Êm lắm đúng không ? khi nào ta sẽ dạy chàng đi nhé , ta đi giỏi lắm đấy... !"- Nàng hết chỉ cái này rồi chỉ cái kia giới thiệu cho hắn , ngay cả cái cây bên vỉa hè cũng không ngoại lệ .
Anh trai Bách ngồi ghế trước cùng tài xế không khỏi kỳ lạ , thế quái nào phải giới thiệu mấy cái kia , tên đàn ông này thiểu năng à , nhìn bề ngoài rõ khôi ngô tuấn tú thế cơ mà !! Chỉ muốn nói , người ta là hoàng thượng , đế vương văn võ song toàn đầy mình đó nha ! Cực phẩm đó nha !
Thấy em gái mình tận lực lấy lòng nam nhân như vậy mà tên mặt trắng kia lại không phản ứng gì nhiều chỉ thi thoảng gật đầu với nàng khiến người làm anh trai tức giận
-" Ngọc Lan , em có thể im lặng một chút không , người ta cũng chẳng có hứng thú nghe mà em cứ nói mãi làm gì , không thấy mệt à . Dưỡng sức một chút đi , lát về còn phải giải thích với cả nhà đấy "- Anh trai hừ một tiếng mắng nàng rồi lại liếc nhìn về phía hắn , đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh như băng kia có hơi sởn da gà nhưng rồi nghĩ lại chẳng việc gì phải sợ hắn ta lên lập tức trừng mắt nhìn lại .
Chúng ta hoàn toàn có thể phong cho anh trai Bách huy hiệu dũng sĩ của năm vì lòng can đảm trên . Chúc anh may mắn ^-^
-" Hứ ai cần anh lo , Phong Thần chàng vẫn nghe ta nói đây chứ , nhất định phải nhớ kỹ đó , về sau ta không nhắc lại với chàng đâu "- Bách Ngọc Lan mặc kệ anh trai , trên đường đi nhìn bên ngoài cửa sở thấy cái gì là lập tức chỉ trỏ nói cho hắn .
Cuối cùng cũng về đến nhà , sau một quãng đường nói liên hồi , Hoàng hậu của chúng ta cũng thấm mệt dựa vào người hắn cùng đi vào nhà .
Cha mẹ anh trai nhìn thấy chỉ muốn quất cho nàng một roi cho nên thân nhưng chỉ có thể nhìn mà không làm gì được . Con gái lớn không thể giữ trong nhà mà . Cha Bách thấy thế liền nói
-" Hai đứa lên phòng thay quần áo trước đi , mặc như này ra thể thống gì , cũng không phải đi đóng phim . Dật Ngôn , con về phòng lấy một bộ quần áo đến , không biết "con rể" đây tên gì ? vừa cũng không thấy giới thiệu "- Đặc biệt chú ý , là nhấn mạnh hai chữ " con rể" đó nhé !!!
-" Trẫm..."- Mạc Phong Thần thấy mọi người chú ý nhìn mình hỏi tên có hơi ngẩn ra . Từ trước đến nay , tên húy của vua có thể tùy tiện gọi sao . Cho đến giờ cũng chỉ có nàng dám gọi tên hắn .
-" Anh ấy tên Mạc Phong Thần , mọi người có thể gọi anh ấy là Phong Thần , hiện tại anh ấy đi lạc không liên lạc với gia đình nên sẽ ở đây một thời gian được không ạ ! "- Thấy hắn e dè , nàng dứt khoát cướp lời nói luôn, chẳng lẽ có thể bảo hắn tên là " Trẫm " để ai gọi hắn cũng là " Trẫm ơi
"
-" Hừ , Dật Ngôn , con về phòng mang mấy bộ quần áo qua , cho người dọn dẹp lại phòng ngủ cho khách rồi đưa Phong Thần đến .Bách Ngọc Lan, con về phòng thay quần áo rồi đến gặp ba , ngay lập tức "- Ba Bách tức giận phẩy tay đi vào thư phòng , mẹ Bách nói vài câu rồi cũng bất lực vào theo .
-" Dẫn trai về nhà còn dám lớn lối như vậy à , anh trai thật là quá thất vọng về em "- Anh Bách tựa cửa nói cố gắng thêm dầu vào lửa.
-" Anh muốn ăn đòn à , có cần bây giờ luôn không ?"- Bách Ngọc Lan tức giận ra vẻ muốn nhào đến
-" Cậu Phong Thần , đi cùng tôi đến nhận phòng , Ngọc Lan em về thay quần áo đi "- Anh Bách nói xong dứt khoát bước đi , ý bảo còn không mau theo tôi . Mạc Phong Thần vẫn đứng im ở đấy chẳng nhúc nhích nhìn nhìn nàng .
-" Sao còn không đi , tôi ăn thịt cậu chắc . Về phòng thay đồ nhanh chóng rồi còn giải thích mọi chuyện đấy , đàn ông con trai mà nhút nhát không có trách nhiệm như vậy à "- Bách Dật Ngôn cảm thấy thật vô cùng , vô cùng phẫn nỗ . Tên mặt trăng này biểu tình như muốn giết cậu đến nơi , em gái sao có thể nhặt được tên này không biết .
-" Anh , anh cho người đem qua phòng em nhé ! "- Vừa dứt đã kéo Mạc Phong Thần chuồn nhanh về phòng .
Qủa nhiên anh trai vừa nghe thấy đã xì khói bốc hỏa trừng mắt nhìn hai người . Thật vô liêm sỉ , không coi anh trai ra cái gì , dám kéo trai vào phòng mình thay đồ .
Mạc Phong Thần mặc nàng đưa về phòng . Vào đến phòng nàng liền nhìn ngắm xung quanh , tiện tay cầm một khung ảnh ở bệ cửa nhìn . Trong đó là ảnh của nàng hồi nhỏ chụp cùng gia đình .
-" Ồ , đó là ảnh ta hồi nhỏ đó ! Xinh xắn chứ , ở thế giới này không cần phải vẽ lại chân dung , chỉ cần ấn một nút nhẹ là lưu lại hình được rồi . Khi nào chúng ta đi chụp ảnh nhé !"- Còn rất nhiều thứ hắn chưa biết , từ từ rồi sẽ quen thôi .
-" Ừ , công chúa của chúng ta nhất định sẽ xinh đẹp như nàng vậy "- Mạc Phong Thần khẽ cười buông khung ảnh xuống lại tiếp tục sự nghiệp khám phá các loại đồ vật trong phòng nàng .
Bách Ngọc Lan hiếm khi thấy được dáng vẻ hiếu kỳ của hắn lên rất thích thú đứng bên cạnh giải thích từng đồ một rồi ném hắn ngồi tại ghế sopha , chính mình thì đi thay đồ trước .
Sau một hồi chiến đấu hăng say với y phục rườm rà , rốt cuộc nàng cũng mặc xong đồ hiện đại gọn nhẹ thoải mái, là một chiếc váy dài quá đầu gối , tay lỡ màu xanh nhạt kiểu dáng đơn giản. Bước ra diện kiến hắn liền đổi lại một ánh mắt kinh ngạc nhưng không quá vui vẻ , dù sao hắn là người cổ đại nên không quen nhìn kiểu y phục " hở hang " như vậy .
-" Đẹp chứ ,này , chàng đừng có mà nhăn nhó đây là trang phục cơ bản ở đây đấy! Ta đã cố ý chọn cái váy dài nhất rồi đấy "- Hừ , bình thường nàng mặc ngắn hơn nhiều , quần sóc , váy ngắn trên đầu gối cơ . Tin chắc nếu nàng dám mặc kiểu đấy ra trước mặt hắn bây giờ thì thể nào hắn cũng nổi khùng cho coi .
" Cộc , cộc " " Tiểu thư, quần áo của tiên sinh "- Bên ngoài có tiếng gọi của người giúp việc , nàng nhanh chóng mở cửa ra lấy .
-" Nè , chàng mặc bộ này nhé ! Yên tâm , là đồ mới tinh đó , dáng người anh trai ta cũng giống chàng chắc là mặc vừa thôi ! Đi nào , ta giúp chàng thay nhé , hồi đó cũng là chàng hay mặc đồ giúp ta mà "- Haha , nay đến lượt nàng rồi .
Vật lộn một hồi , dỗ dành một hồi cuối cùng cũng mặc xong bộ quần áo . Vừa nhìn đã khiến nàng choáng váng rồi .
Luôn nhìn thấy hắn trong bộ y phục cổ đại xa hoa tinh tế, màu sắc trầm uy quyền , giờ đột nhiên đổi lại là quần áo sơ mi đơn giản lại khiến hắn có một vẻ đẹp khó thốt lên lời . Dáng người hắn cao ráo , mặc áo sơ mi trắng quần âu đen , đeo một đôi dày da bóng loáng vừa khít chân hắn , lại còn mái tóc đen dài óng mượt .
Ôi thần thánh ơi !!!
-" Hừ , ta không thích y phục này "- Mạc Phong Thần tỏ rõ sự bất mãn , trang phục trên người mỏng manh lại gò bó khiến hắn không tiện chút nào . Lại chẳng có chỗ để đeo ngọc bội nữa,
-" Ta đảm bảo về sau chàng sẽ thích nó thôi "- Y phục cổ đại vừa nhiều lớp nóng nực lại vướng víu bỏ xừ , chỉ được cái lộng lẫy đẹp . Kiểu hiện đại tối giản thoải mái hơn nhiều .
Mạc Phong Thần chưa thể lập tức quen thuộc hết mọi thứ được , ti vi chưa được bật mà hắn cứ bấm bấm mấy cái nút xanh xanh đỏ đỏ . Hết cầm điều khiển lại cầm cái vuông vuông mỏng mỏng mà người ta gọi là " điện thoại " nghịch , đúng lúc này một nhạc chuông âm lượng cao vút vang lên khắp căn phòng khiến vị hoàng đế đang cầm điều khiển giật bắn mình nhảy một phát đến tận cửa , điện thoại lặng lẽ nằm trên sopha gào thét .
" Phụt "" HAHAHAHAHA , Phong Thần , chàng ....hahaha "- Bách Ngọc Lan vừa chứng kiến toàn cảnh cười đau cả bụng , ôm bụng đứng nhìn hắn cười .
Ôi chồi ôi , hoàng đế mạnh mẽ uy phong của ta giật mình một cái khiến ta cũng giật mình theo , hahahaha , đáng yêu quá đi mất !!!
-" Bách Ngọc Lan , nàng ngậm miệng lại cho ta "- Mạc Phong Thần hiếm khi thất thố như vậy , thấy nàng cười vừa thẹn lại vừa giận .
-" Không "- Ahahahaha...~(ToT)~
-" Bách Ngọc Lan , ta cảnh cáo nàng "- Mạc Phong Thần tiến đến muốn bắt lấy nàng
-" Nhìn kìa ..."- Bách Ngọc Lan đột nhiên chỉ về phía cửa nói , ngay lập tức hắn quay đầu lại nhìn , không thấy có gì cả , mắt tối sầm nhìn về phía nàng .
-"Ahahahahaha...."- Ôhôhô đùa lão công vui quá đi mất ~(T0T)~
-".............." - Nàng cứ cười đi !!!Cười nhiều vào rồi xem ta xử lý nàng thế nào (-_- )