CHƯƠNG 11: LẠI BỊ TỪ HÔN RỒI
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt tuy rằng còn chưa phát hiện chủ tử chân chính của tướng phủ này, nhưng hiện nay đụng phải vài người, thật không có một bình thường. Tuy rằng nàng cho tới nay cũng chỉ là hậu cần, nhưng đến cùng một thành viên của sát thủ đoàn, nàng hiện tại đang suy nghĩ có muốn hay không gọn gàng dứt khoát một điểm, toàn bộ giết hết.
Dù sao một cái thân thể hai người, thù mới hận cũ cũng không thể không báo/
Ngưng nhi hoàn toàn không biết tam tiểu thư của nàng đang suy nghĩ giết toàn gia diệt khẩu, còn đầy cõi lòng kích động cùng lo lắng theo ở một bên.
Chưa qua một lát, nhìn tới một sai vặt chạy phía trước, thấy Kim ma ma được hai nha hoàn đỡ, thắng gấp thiếu chút nữa đụng vào.
Kim ma ma khí cấp bại phôi hô “Lại chuyện gì xảy ra!”
Sai vặt kia thở hổn hển nói “Ma ma, là, là bát hoàng tử lại đến nữa rồi.”
“Thực sự là làm bậy! Tướng gia đâu!” Kim ma ma cố sức cầm lấy cánh tay của hai nha hoàn, đau hai nha hoàn cũng không dám lên tiếng.
“Tướng gia đều hai ngày không ở nha! Tiểu nhân đang muốn đi tìm phu nhân…”
“Vậy ngươi mau đi gọi đi! Đến viện đại tiểu thư mà tìm!” Kim ma ma đều muốn giậm chân “Đỡ ta, đỡ ta đến tiền môn!”
Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi ở phía sau không quá xa đi bộ theo, Ngưng nhi nghe bát hoàng tử tới, mặt cũng bị mất huyết sắc. “Tiểu thư ngươi có nghe hay không! Là, là bát hoàng tử lại đến!” Nàng bây giờ nhớ đến hình dạng ngày đó Doãn Di Nương cùng Vu Xá Nguyệt bị nâng trở về lòng còn sợ hãi.
“Lại tới?” Vu Xá Nguyệt thầm nghĩ ta vừa nghĩ tới trực tiếp sát nhân, ngươi tự đưa tới cửa, đây trách được ai nha ~
Ngưng nhi gấp đến không được “Trước bát hoàng tử đến từ hôn, bởi vì Doãn Di Nương xảy ra chuyện sẽ không lui được a! Thế nào vừa qua khỏi ba ngày lại —— ai nha vạn nhất bát hoàng tử lại muốn rút kiếm làm sao bây giờ a!”
Vu Xá Nguyệt đưa tay kéo Ngưng nhi điệp điệp bất hưu đi về phía trước “Được rồi, lão thái thái kia đi đứng chậm, ngươi lĩnh ta đi đường khác nhanh một chút đi.”
“A?” Ngưng nhi xem như là đã biết, tam tiểu thư của nàng không phải là sỏa, là điên rồi!
Ngưng nhi mang theo Vu Xá Nguyệt đến đường khác. Trên đường đụng phải mấy người không biết là nha hoàn hay tiểu thư, thấy Vu Xá Nguyệt đều kinh hô một tiếng. Vu Xá Nguyệt không đếm xỉa tới các nàng, nhìn chưa từng nhìn một cái.
Chỉ là Ngưng nhi khóc tâm cũng phải có, thời gian nàng chạy phân minh thấy ngũ tiểu thư ở ven đường nhìn chằm chằm…
Còn chưa có đến tiền môn, Vu Xá Nguyệt cách thật xa chợt nghe thanh âm nhao nhao ầm ỷ.
Còn có mấy sai vặt vẻ mặt đau khổ ở cửa thấp giọng xin “Bát hoàng tử nha, bằng không chúng ta tiến vào nói đi. Tướng gia lập tức trở về.”
“Ta sẽ không ~” Cái thanh âm kia vừa nghe thập phần khiếm biển, mang theo ý tứ hàm xúc khiêu khích nói “Nếu không tam cô nương nhà các ngươi lôi ra đây, để tất cả mọi người nhìn là món hàng gì! Nha đầu việc nặng của trong phủ đều so với nàng đẹp hơn so với nàng hữu tình hơn!”
Sắc mặt của sai vặt càng khó coi, đây quá mất mặt. Dù cho bát hoàng tử nói đều là thật, nhưng cũng không có thể đại trương kỳ cổ như thế…
Vu Xá Nguyệt thả chậm cước bộ, vấn Ngưng nhi nói “Bát hoàng tử này đủ phách lối ~ trong ngày thường là lai lịch gì, ta thích ~ ta thích xem bộ dạng B của ngươi sau đó bị đánh mặt.”
Nhưng Ngưng nhi tưởng thật, trừng mắt Vu Xá Nguyệt nói “Tiểu thư ngươi lại vờ ngớ ngẩn bị bệnh? Nô tỳ nghe nói thiếp của bát hoàng tử so với nha hoàn trong viện của đại tiểu thư đều nhiều hơn a”
“Ngươi có thể nghĩ xa chút hay không, ai sẽ coi trọng ngựa giống.” Vu Xá Nguyệt liếc nàng một cái, bỗng nhiên dùng tay áo che mặt cất bước đi ra.
Ngưng nhi thiếu chút nữa bị cử động này của cử động này hù chết, kiên trì đi theo.
Tân Chỉ chính dương dương đắc ý quở trách Vu Xá Nguyệt các loại lời không đúng, bỗng nhiên thấy sai vặt phía sau xuất tới một cô nương vóc người nổi bật. Hắn đang muốn đổi một giọng nói tốt một chút lên tiếng kêu gọi, lại thấy rõ một thân mộc mạc lấy tay áo che mặt lộ một con mắt, đó chính là Vu Xá Nguyệt a.
Đồng dạng, Vu Xá Nguyệt vừa ra tới trước hết quan sát vị bát hoàng tử này một mắt. Hắn nhìn hơn hai mươi hơn hai mươi, túi da không sai. Ăn mặc một thân trường bào tử sắc quý khí, bất quá vóc người hơi gầy mắt có bọng, đến nghĩ đến câu nói trước kia của Ngưng nhi, Vu Xá Nguyệt rất tà ác cho rằng chính là buông thả dục vọng quá độ.
Đi theo phía sau Tân Chỉ mười bảy mười tám sai vặt thị vệ, trên đường cái một đám quần chúng vây xem nghị luận ầm ỉ, tràng diện quả thực không nhỏ.
“Yêu, tam tiểu thư nhà ngươi thật đi ra rồi !” Tân Chỉ châm chọc nói, hắn còn tưởng rằng là tiểu thư đẹp mắt trong tướng phủ đi ra khuyên nhủm kết quả là sửu bát quái này,
Mấy sai vặt vừa thấy Vu Xá Nguyệt tới, liền lạnh mặt nói “Tam tiểu thư, người vẫn là nhanh đi về tránh một chút đi.” Nhân gia bát hoàng tử tối thiểu có một chút mắng không sai, vốn chính là một kẻ ngu si sửu bát quái, lúc này còn ngại thiếu đi ra thêm phiền.
Vu Xá Nguyệt tạm thời không đếm xỉa tới mấy người ăn cây táo, rào cây sung này, chỉ là khiếp khiếp mang theo tay áo vấn “Bát hoàng tử ~ đến từ hôn?”
“Đúng vậy, cũng không biết bổn hoàng nơi nào để ngươi coi trọng, cùng lắm thì ta sửa là được ~” Tân Chỉ lấy tay sờ sờ cánh tay, hình như nghe Vu Xá Nguyệt nói liền nổi lên một chút nổi da gà, thập phần ghét bỏ nói “Trong phủ ta dung không nỗi tôn mỹ nữ như ngươi a, có lẽ tướng phủ ngươi có chưởng làm việc lưu loát, tam tiểu thư ngươi không ngại suy nghĩ một chút?”