Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu

CHƯƠNG 112: LÚC QUAN HỆ VỚI NGƯỜI CƯỜNG ĐẠI

Editor: Luna Huang

“Ai…” Trầm Nhan Hoan thở dài, mặc dù Vu Xá Nguyệt cũng không thèm đểý, nhưng nàng vẫn như cũ rất đểở trong lòng.
Trầm Nhan Hoan nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, ngươi chừng nào thì cần mấy thứ kia, cầm lệnh bài lần trước ta đưa cho ngươi đi lấy làđược.”
“Ân.” Vu Xá Nguyệt gật đầu, nàng còn không muốn mang mấy nguyên thạch vềđâu. Thuốc màu vẫn còn điều chế, vải vẽ sơn dầu cũng giảm một lần nữa, loại ánh huỳnh quang này chắc là một bước cuối cùng.
“Đúng rồi, mấy thứ này đại khái bao nhiêu tiền?” Vu Xá Nguyệt đoán chừng vềđiểm này tiền tiết kiệm của nàng nhất định không đủ, thực sự không thể vẫn làđem vẫn làđem hoàn bội của Ngự Cảnh đi cầm. Phản chính là một khoai lang phỏng tay, cùng lắm thì tiện nghi chút tặng đi.
Trầm Nhan Hoan hào phóng phất phất tay nói: “Tính toán một chút, ta tặng cho ngươi. Kỳ thực chỉ những nguyên thạch này, căn bản cũng không có bằng được dạ minh châu, phẩm tương quá kém, cũng không đắt tiền. Ngươi đến lúc đó làm xong, cho ta xem là tốt rồi ~”
“Vậy thì đa tạ rồi.” Vu Xá Nguyệt nho nhỏ thở phào nhẹ nhõm, nàng thật đúng là sợ lấy không ra nhiều tiền như vậy.

“Đâu ~ Ta kể qua chuyện của ngươi cho nương ta nghe, nàng thích ngươi rồi.”
“Ai?” Trầm phu nhân sao? Vu Xá Nguyệt tựa hồ có chút ấn tượng, nàng nhớ tới thọ yến của lão phu nhân, nữ nhân dịu dàng bình hòa mặt mũi hiền lành kia.
Đôi mắt hạnh kia của Trầm Nhan Hoan cười thành hai vầng trăng khuyếtm “Nương ta để ta nói với ngươi, lúc rảnh rỗi ngươi có thể tới nhà của ta tìm ta.”
“Ngươi đều nói với với ngươi ngươi a?”
“Ân, nương ta kể ngươi rất lợi hại. Cha ta vẫn luôn nhìn không hơn họ Lâm, bách hoa yến lần này, phỏng chừng cũng là thời cơ tốt cha ta thu thập hắn.”
Mã xa chậm rãi dừng lại, Ngưng nhi đưa tay vén rèm lên nhìn ra ngoài, “Tiểu thư, chúng ta đến.”
Trước mắt lại là đại môn tướng phủ quen thuộc, Vu Xá Nguyệt thở dài nói: “Ta đi trở về, cảm tạ ngươi tiễn ta.”
“Ngươi cũng đừng khách khí như vậy với ta nữa, có thời gian tới tìm ta.” Trầm Nhan Hoan tự mình đưa tay tiễn Vu Xá Nguyệt xuống xe.
Hai người nói lời từ biệt xong, mã xa của Trầm Nhan Hoan liền chậm rãi rời đi. Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi gõ đại môn tướng phủ.
Vốn có các nàng là từ hậu môn len lén đi ra ngoài, kết quả một sơ sẩy quên nói, bị Trầm Nhan Hoan đưa đến cửa trước. Lúc này Vu Xá Nguyệt cảm giác đặc biệt mệt, nàng cũng không muốn vòng đường, liền trực tiếp vào từ tiền môn.
Vậy sai vặt mở cửa, vừa thấy lại là tam tiểu thư Vu Xá Nguyệt, đều sửng sốt một chút không nói gì. Vu Xá Nguyệt không nhìn bọn họ, ngáp chen giữa bọn họ đi vào trong.
Hai sai vặt liếc nhau, bỗng nhiên lại nhìn thấy mã xa ở lộ khẩu còn chưa đi xa. Một người trong đó ghé vào cửa thập phần kinh ngạc thốt ra: “Đó là mã xa của Trầm tướng quân?”
Vu Xá Nguyệt đều đãđi vào rồi, nàng dừng bước, sâu kín quay đầu lại hỏi: “Thế nào?”
“Nô tài lắm mồm.” Thấy sắc mặt của Vu Xá Nguyệt âm trắc, sai vặt vội vã cúi đầu. Đùa sao, nghe nói bây giờ tam tiểu thư được thần tiên hộ thể, có tiên pháp! Nhị tiểu thư các nàng xảy ra chuyện này là ai đều nhìn thấy!
Vu Xá Nguyệt nhún nhún vai, những nô tài này quả thực lắm mồm, phỏng chừng một ít người rất nhanh lại biết mình cùng tướng quân phủ có cùng xuất hiện rồi…
——

Sự thực chứng minh nghĩ cách của Vu Xá Nguyệt đúng, chỉ bất quá “Một ít người” Biết đến tốc độ so với nàng tưởng tượng nhanh hơn.
Nàng và Ngưng nhi còn chưa đi đến tây viện, liền Kim ma ma đã đường của các nàng đi chờ.
Ngưng nhi nhớ kỹ trước đây dùng chuyện dùng đáđánh nàng, chột dạ cúi đầu. Vu Xá Nguyệt còn lại là nhướng lông mi một cái, nàng lúc này mới vào cửa thêm một hồi, tốc độ tin tức truyền bá nhanh như vậy?
“Kim ma ma có việc?” Từ lần trước nháo chuyện của Tân Chỉ, Kim ma ma vẫn bệnh không xuất hiện. Hôm nay nàng đây là khỏi rồi?
“Tam tiểu thư, lão phu nhân tìm người.” Kim ma ma lạnh nhạt hành qua lễ, trên khuôn mặt già nua trầm tĩnh nhìn không ra một hỉ bi, Vu Xá Nguyệt cũng không biết cũng không biết có mang thù hay không.
Lão phu nhân tìm nàng, cũng dùng ma ma của Vu Lưu Vân tới gọi người, Vu Xá Nguyệt cười nói: “Thực sự là phiền phức đại tỷ của ta, còn phiền Kim ma ma tựđến… Xem ra thân thể của Kim ma ma tốt rồi a?”
Đầu mày của Kim ma ma hơi yếu nhíu một chút, lại lập tức giãn ra. Nàng không có hình dạng ngạo nghễ trước đây, thái độ càng khiêm tốn nói: “Lão nô da dày thịt béo, sớm đã không có việc gì, đa tạ tam tiểu thư thương nhớ.”
Ngày đó nàng thật bị thương gân cốt, nếu không cũng sẽ không dưỡng lâu như vậy. Mà hết thảy này còn đều là do Vu Xá Nguyệt! Sau này nàng cảm thấy không thích hợp, cảm thấy cũng đều là Vu Xá Nguyệt giở trò quỷ.
Vu Xá Nguyệt quay đầu lại nhìn ăn vặt Ngưng nhi đang cầm trên tay một chút, khoát tay một cái nói: “Đi thôi, chúng ta đi nhìn tổ mẫu trước.”
Vu Xá Nguyệt dẫn Ngưng nhi quay đầu lại, Kim ma ma liền lập tức theo ở sau lưng nàng, một đạo đi Quần Tinh trai.
——
Không ngoài sở liệu, Khương Tình Tuyết quả thực đãở, ngay cả Vu Lưu Vân hiếm thấy cũng bồi ở chỗ này.

Từ lúc xảy ra chuyện của Khương Doanh, Vu Xá Nguyệt vẫn là lần đầu tiên gặp lại đôi mẫu nữ Khương Tình Tuyết. Sau khi nàng vào cửa, Khương Tình Tuyết như không phát hiện, vẫn là lôi kéo lão phu nhân nói, xem ra là thật tức giận xé da mặt, công phu mặt ngoài cũng lười làm đủ.
Kim ma ma tiến lên một bước lên tiếng nói: “Lão phu nhân, tam tiểu thư tới.”
Lão phu nhân ghé mắt khoát khoát tay, Kim ma ma đi ra.
Hai mắt khàn khàn của lão phu nhân nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, ngữđiệu bình hòa hỏi: “Nguyệt nhi sáng nay xuất môn?” Nàng không ôn nhu giống trước đây, ngữđiệu mơ hồ mang theo một chút uy nghiêm.
Mặc dù lão phu nhân có xu thế hưng sư vấn tội, Vu Xá Nguyệt thật giống như nghe không hiểu, vẫn là thân thiết tiến tới phía trước, làm nũng nói: “Vâng, trong viện thực sự không thú vị, liền không nhịn được đi ra ngoài tìm Hoan nhi. Sợ mẫu thân không có phép, nên mới không có nói, là Nguyệt nhi để mẫu thân và tổ mẫu phí tâm.”
“Nữ hài tử gia, đừng quá hoang dã.” Lão phu nhân tinh minh cẩn thận nhìn Vu Xá Nguyệt “Ngươi nói… Ngươi đi cùng Hoan nhi nào?”
“Chính là Trầm Nhan Hoan a.” Khóe miệng của Vu Xá Nguyệt hơi câu dẫn ra độ cung.
“Trầm gia cô nương?” Đáy mắt của lão phu nhân hiện lên vẻ vui mừng cùng kinh ngạc. Trầm tướng quân là võ tướng đệ nhất Long Phục, con nối dòng dưới gối rất thưa thớt, hài tử của tướng quân phủ vô luận nam nữ mỗi người đều như bảo bối một dạng. Không nghĩ tới a… Lần trước mừng thọ nàng, Trầm gia cô nương đau chân không có tới, Vu Xá Nguyệt lúc nào giao hảo với Trầm Nhan Hoan?
Vừa nghe Trầm gia, Khương Tình Tuyết có chút tức giận bóp cái chén ở trên bàn, phát ra một tiếng không nhỏ. Lão thái thái này vừa rồi bảo là phải giáo huấn người, người này đã trở về, nói lên hai ba câu liền đổi lời nói, sắc mặt của lão thái thái có thể biến đổi thật là nhanh a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận