Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu

CHƯƠNG 176: ĐỒ KHÔNG THỂ GIAO DỊCH
Editor: Luna Huang
“Những chuyện khác của Doãn Thu Minh, sau này ta sẽ tìm tiếp cho ngươi.” Ngự Cảnh nói, đẩy ly trà đến trước mặt Vu Xá Nguyệt. Mắt sắc Vu Xá Nguyệt phát hiện, không biết là nguyên nhân gì, ngón tay của hắn càng thêm thấu trắng, hình như mang theo một điểm bệnh trạng.
Vu Xá Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn: “Di nương của ta rất khó tra sao? Lâm Kỳ Văn không phải là dùng một đêm là xong rồi sao.”
“Không phải, Lâm Kỳ Văn chỉ dùng một canh giờ có thể tra được.” Ngự Cảnh thoạt nhìn cũng không coi chuyện của Lâm Kỳ Văn ra gì, thế nhưng hắn thập phần chính thức nói tới Doãn Thu Minh, “Di nương ngươi nàng rất thần bí. Trong khoảng thời gian nàng ở đế đô mọi chuyện được ghi chép rất rõ ràng, thế nhưng dù sao nàng cũng đến từ Tiềm Long quan, bên kia gần biên cảnh hơn nữa thiên tai mọc lan tràn, chuyện xa hơn nữa đã rất khó thủ chứng. Ta vốn có chỉ là nghĩ muốn tìm được quê hương của nàng, thế nhưng… Từ chu ti mã tích ở Tiềm Long quan, nàng cũng không phải là người bình thường gì. Ta phải sớm nói với ngươi, lai lịch của Doãn Thu Minh, rất có thể đã sinh tử cùng thời gian, triệt để bị chôn vùi.”
Kỳ thực còn có một câu Ngự Cảnh cũng không nói, làm nữ nhi kỳ quái như thế, làm nương sao có thể bình thường được.
(Luna: Ý ổng là bả phi bình thường dẫn đến bất thường)
Vu Xá Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn là xoay tới xoay lui cái vòng trên cổ tay. Nàng đem vòng tay đặt ở trước mặt Ngự Cảnh nói: “Ngươi nói đúng, ta sẽ không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng vẫn là nỗ lực một chút tương đối khá. Cái này… Là đồ của Doãn Thu Minh, ngươi xem một chút xem có thể tra ra đầu mối gì không. Loại chất liệu này, ta cũng thật sự là chưa từng thấy qua.”
Ngự Cảnh đưa tay cầm lấy vòng tay, quang vựng lưu chuyển phía trên kia, chiếu vào trên mặt của hắn.
“Ta sẽ đi thăm dò.”
“Nga.” Vu Xá Nguyệt lấy tay chuyển ly trà trước mắt, lắp bắp nói: “Vậy thì cám ơn ngươi, ngươi giúp ta hai lần, vậy trao đổi đồng giá, ta còn thiếu ngươi một món đồ. Hai ngày nữa ta đưa đồ quỷ cho ngươi trước.”
Ngự Cảnh cầm vòng tay, nhìn hải đường phía xa, thần sắc không nhiên nói: “Không vội, dù sao chuyện của Doãn Thu Minh, ta còn chưa cho ngươi một một cái công đạo.”
“Cũng không thể làm không xong cái này, liền trễ nãi cái khác.” Vu Xá Nguyệt cúi đầu uống một ngụm trà. Chợt phát hiện tư vị của trà này thật sự là rất ngon.
Ngự Cảnh quay đầu lại, nhìn đỉnh đầu của Vu Xá Nguyệt, bỗng nhiên ôn hòa hỏi nàng: “Ngươi vừa… Dùng cái vật kia, uy lực còn có thể lớn một chút nữa không.”
“Ngươi nói súng?” Vu Xá Nguyệt sửng sốt, nguyên lai hắn nhìn thấy.

“Ân, nên đúng đi.”
“…” Vu Xá Nguyệt không có lập tức nói, nàng là đang so sánh nói dối hay nói thật có nhiều giúp đỡ bản thân, Ngự Cảnh cũng kiên nhẫn chờ không có truy vấn nữa.
Một lát qua đi, Vu Xá Nguyệt vẫn là chậm rãi nói rằng: “Có thể.”
“Lớn nhất có thể là cái dạng gì.”
Vọng Thư Uyển
“Phải xem là loại nào.” Vu Xá Nguyệt đây là không muốn nói, thứ nhất nàng là đạo cụ sư, không phải là cơ giới sư. Thứ hai, uy lực này nói như thế nào a, thông thường hai trăm mét, ngắm bắn hồng ngoại tuyến một nghìn mét? Nàng nói ra lại không làm được, mấu chốt là thấy đều chưa thấy qua được không ~
Mặc dù Vu Xá Nguyệt không nói thẳng, thế nhưng Ngự Cảnh có thể suy đoán ra không ít thứ, trong mắt hắn có một tia sáng hỏi: “Có thể làm không.”
“Không thể!” Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, căm tức nhìn Ngự Cảnh. Ở cổ đại kiếm một cây súng lục đây chính là muốn mạng của người nào cũng được! Hơn nữa nàng không cho là tài nghệ công tượng của cổ đại không tốt, tương phản, rất nhiều kỹ xảo ở hiện đại đã thất truyền đều ở đây, phân nhỏ linh kiện sau đó sao chép tuyệt đối không phải là không khả năng!
Ngự Cảnh nhìn nàng không nói gì, thế nhưng tự Vu Xá Nguyệt phản ứng kịp, nàng quá mức kích động, vì vậy lại cúi đầu nói: “Ai, loại này của ta, có thể làm cho ngươi vui đùa một chút, làm ám khí. Uy lực lớn hơn ta không làm được.”
Ngự Cảnh biết đại khái Vu Xá Nguyệt đang suy nghĩ gì, hắn khẽ cười rộ lên, “Ngươi lo lắng ta dùng trên chiến tranh?”
“…” Vu Xá Nguyệt không nói gì, nhưng đúng là như vậy, lực sát thương của vũ khí này cũng không thể mạo hiểm.
“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không cần loại vật này của ngươi.” Ngón tay của Ngự Cảnh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, “Thế nhưng ngươi có thể đặt ở trên người mình phòng thân.”
“Ân.” Vẻ mặt của Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên.
Ngự Cảnh nháy mắt mấy cái với nàng, trong mắt thịnh phóng ra một tia lưu quang loá mắt: “Dù sao chúng ta cũng là quan hệ hợp tác, hoặc, ta thỉnh thoảng cũng sẽ cần dính quang của ngươi.”
Vu Xá Nguyệt không để mắt đến nhãn thần mị lực của Ngự Cảnh, nàng thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai chỉ là như vậy.

Ngự Cảnh cảm thấy nàng có điểm bất đồng, “Ngươi một tiểu cô nương cư nhiên quan tâm có chiến tranh hay không.”
Vu Xá Nguyệt liếc mắt, “Ngươi cho rằng ta sỏa a? Nếu thật có chiến tranh ta còn muốn chạy trốn thật xa, sợ phiền bản thân.”
Ngự Cảnh ngoạn vị nói: “Chiến tranh đều là ở biên cảnh, nhiều nhất đẩy qua hai ba thành trì, thế nào cũng không đánh đến nơi đây, vì sao chạy trốn.”
“Ngươi xác định quốc gia vĩnh tồn sẽ không bị tiêu diệt? Ngươi thấy qua triều đại nào tồn tại không bị thay đổi chưa. Vô luận là biên cảnh hay đế đô, sớm muộn gì đều sẽ có một ngày bị thay thế.” Vu Xá Nguyệt nói, lại có chút không rõ nhìn Ngự Cảnh một lát, sau đó quái dị hỏi: “Ngươi… Hình như rất xác định rất nhanh thì sẽ khai chiến.”
“Không, ta không xác định, thế nhưng mọi việc cũng có thể.” Rất rõ ràng, Ngự Cảnh đã không muốn lại tiếp tục đề tài này, hắn uống cạn sạch trà trong tay, sau đó đứng lên nói: “A Ly mang người tới, các ngươi có thể đi về.”
“Ân. . .” Vu Xá Nguyệt bừng tỉnh, nguyên lai là có thể đi a. Nàng có chút luyến tiếc, hoàn cảnh này quá tốt đẹp, nàng đang còn muốn ở lâu trong biển hoa này một chút. Nhưng nàng không biết là, nàng rất nhanh sẽ trở về, sau đó ngây ngô đủ trong biển hoa này.
Ngự Cảnh thấy nàng đứng ở chỗ này, có chút do dự muốn nói lại thôi, cho là nàng còn có đại sự gì, liền hỏi tới: “Làm sao vậy?”
Kết quả, Vu Xá Nguyệt thập phần cục xúc chỉ vào ly trà nói: “Cái này. . . Ta có thể mang một chút đi không?”
Ngự Cảnh cười, “Hảo.”
A Ly trực tiếp dẫn Ngưng nhi đến cửa chính, Ngự Cảnh gọi người lấy cho Vu Xá Nguyệt hai túi lá trà, sau đó tự mình tiễn nàng đến đó.
Ngoài cửa chính của phủ đệ này là một nhai đạo hẻo lánh vắng vẻ, một chiếc xe ngựa dừng sát ở cửa. Ngưng nhi cùng xa phu đều đã trên xe ngựa.
Thấy những cảnh tượng này, Vu Xá Nguyệt lại có chút ngạc nhiên trận pháp trong hẻm nhỏ, nàng biết không có thể thăm dò tư ẩn của người hợp tác quá nhiều. Hiếu kỳ lại không thể hỏi nhiều, loại cảm giác này thực sự là không tốt a.
Ngự Cảnh ôn hòa nói: “Có việc thì tìm A Ly.”
Vu Xá Nguyệt xoay xoay túi trong tay cười đùa nói: “Đa tạ lá trà của tiểu vương gia.” Ngự Cảnh khẽ gật đầu với nàng, Vu Xá Nguyệt xoay người chạy lên xe ngựa.

Xa phu vung dây cương, mã xa chậm rãi rời đi.
A Ly có chút quái dị nhìn chằm chằm mã xa một hồi, sau đó nói với Ngự Cảnh: “Chủ tử, ta. . .”
Ngự Cảnh nhìn phương hướng mã xa rời đi, hơi yếu nói một câu: “Coi như xong, sau này tuyệt đối không thể tự chủ trương như vậy nữa. Lần này là không có đại sự gì, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Vâng.” A Ly mím môi cau mày, cúi đầu đứng ở một bên.
“Trở về đi.” Ngự Cảnh có chút bất đắc dĩ, hắn nói, xoay người đi trở về trong cửa.
A Ly ngẩn ra, vẫn còn có chút chưa từ bỏ ý định đuổi theo nói: “Thế nhưng, chủ tử! Vô Mộng công chúa nàng ——”
“Việc tư của nàng ngươi không nên nhúng tay! A Ly, ngươi bây giờ. . . Càng ngày càng không phục quản giáo nữa rồi.” Trên người Ngự Cảnh hiện ra một vẻ tức giận, gió cuốn tóc dài của hắn phiêu tán.
A Ly thấy Ngự Cảnh giận thật, trong lòng bỗng nhiên hốt hoảng, liền không dám nói nữa, chỉ có thể hờ hững đi theo phía sau hắn.
——
Trong xe, Vu Xá Nguyệt cảm thấy Ngưng nhi có chút sợ, nàng xích gần một chút mới phát hiện, đâu phải sợ, kia rõ ràng là mặt đỏ a.
Vu Xá Nguyệt trên dưới nhìn nàng một cái, “Ngươi làm sao vậy?”
vongthuuyen.com
“Không có gì. . .” Ngưng nhi nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Chính là, chính là bay quá cao mà thôi.”
“Bay cao?” Vu Xá Nguyệt để sát vào mặt của nàng, Ngưng nhi kinh ngạc lui về phía sau, “Là bởi vì A Ly chạm vào ngươi đi?”
Ngưng nhi bị đâm thủng tâm sự, cũng không có xấu hổ, chỉ là không được tự nhiên nói: “Ta chính là cảm thấy. . . Nam nữ thụ thụ bất thân a.”
Vu Xá Nguyệt dô một cái, “Được rồi, ta còn tưởng chuyện gì lớn, chạm một chút có thể rơi miếng da sao.”
“Nga. . .” Ngưng nhi xoa xoa cánh tay, kỳ thực tiểu thư nói cũng. . . Cũng đúng đi?

Vu Xá Nguyệt đem bọc giấy trong tay đặt ở trước mắt Ngưng nhi lắc lắc: “Ngươi xem, thứ tốt nga.”
“Tiểu thư, đây là cái gì.”
“Ngươi ngửi thử xem.”
“Ân! Thơm quá nga. . . Của tiểu vương gia?”
“Ân. . .”
Hai người ở trong xe ngựa một đường đàm tiếu, lại không lại không tốc độ của mã xa càng ngày càng chậm, cho đến sau cùng hầu như sắp phải ngừng.
Ngưng nhi vẫn còn thao thao bất tuyệt nói cho trong tư trạch của Ngự Cảnh, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên kéo cánh tay của nàng, cảnh giác nói: “Ngươi nghe!”
Ngưng nhi bị dọa đến sửng sốt, “Cái, cái gì?”
Vu Xá Nguyệt chau mày dựa vào rèm cửa sổ, theo khe mành nhìn ra ngoài, mã xa quả nhiên đã ngừng. Nàng thập phần ngưng trọng nói: “Không thấy xa phu nữa, ta đi xuống xem một chút trước, ngươi ở bên trong đừng nhúc nhích.”
“Chớ ——” Ngưng nhi kinh hoảng kéo Vu Xá Nguyệt, đây rất có thể gặp nguy hiểm a, vẫn là nàng làm nha hoàn đi mới tốt.
Thế nhưng Vu Xá Nguyệt đã hất cánh tay của Ngưng nhi, trực tiếp nhảy ra ngoài.
Vu Xá Nguyệt vừa xuống xe liền phát hiện, chung quanh đây thậm chí đã không phải là nhai đạo hẻm nhỏ hẻo lánh gì nữa, mà là một rừng cây nhỏ. Xung quanh vắng vẻ không người, cỏ hoang mọc thành bụi. Nhất định là sau khi đi ra khỏi chỗ của Ngự Cảnh không trở về nhai đạo phố xá sầm uất phồn hoa,, trực tiếp đi tới vùng ngoại ô.
Vu Xá Nguyệt cau mày, trong lòng tính toán thời gian cùng cự ly.
Các nàng mới vừa từ chỗ Ngự Cảnh đi ra không xa, hơn nữa mã xa lặng yên không tiếng động dừng lại, vậy tốc độ cũng có thể rất chậm, ở đây cách chỗ Ngự Cảnh. . . Cũng sẽ không hơn ba dặm. Người nào có can đảm như thế, dám động thủ ở địa phương gần tại như vậy?
Ngưng nhi cẩn thận hỏi: “Tiểu thư? Đây, đây xảy ra chuyện gì?”
Vu Xá Nguyệt lắc đầu, nàng gọi Ngưng nhi xuống, “Đi thôi, không thể ở trong xe ngựa nữa. Chúng ta về chỗ Ngự Cảnh trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận