CHƯƠNG 202: BÍ MẬT KHÔNG THỂ NÓI
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt nhìn Vu Tử Minh một mắt, biết hắn cũng là kịp phản ứng. Mặc dù còn chưa có chứng cứ có tính quyết đoán gì, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được chỗ vụng về trong hí này.
Động tác của thị nữ rõ ràng cứng đờ, nàng ôm hết tốt vậy cũng là muốn người nhà bình an, nếu như vô pháp cứu bọn họ, vậy không phải mình là vậy không phải mình là tìm cái chết vô nghĩa sao!
Tiếp tục vu hãm Vu Xá Nguyệt? Nàng cũng chẳng có chứng cứ chỉ trích đối phương, yêu cầu của Khương Tình Tuyết không đạt được. Tiếp tục tự gánh? Nàng nếu là thừa nhận chuyện lớn như vậy cũng gánh không nỗi. . .
“Phu nhân. . .” Sắc mặt nàng hôi bại, vẻ mặt lệ ngân ngẩng đầu, bi thiết nhìn Khương Tình Tuyết.
Khương Tình Tuyết kinh hoảng nói: “Ngươi, ngươi kêu ta gọi ta làm cái gì.”
Vu Tử Minh nhìn về phía Khương Tình Tuyết, các ngón tay nắm chặt kêu răn rắc. Mọi người chung quanh cũng đều là kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm.
Thị nữ thống khổ khóc cầu nói: “Phu nhân, nô tỳ vẫn biết người tâm địa tốt nhất. Cầu người mau cứu phụ mẫu ta, tất cả chuyện xấu đều là nô tỳ làm, không có bất kỳ quan hệ với người nào! Tất cả đều là một mình ta làm a!”
“Ngươi, ngươi đây là tử tội, nhưng ta có thể tận lực giúp ngươi cầu tình. . .” Khương Tình Tuyết hốt hoảng đều nói không được đầy đủ, ở đây nhiều người nhìn như vậy, nàng cũng không dám cự tuyệt bảo chứng thuần khiết a.
Được “Bảo chứng” của Khương Tình Tuyết, thị nữ rốt cục bi thiết vạn phần nhắm hai mắt lại. Vu Xá Nguyệt nhận được loại ánh mắt này của nàng —— đó là ánh mắt sinh không thể yêu dự định tìm chết. Giờ khắc này sâu trong nội tâm của nàng hơi chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là chọn không ngăn cản. . .
Quả nhiên, thị nữ này bỗng nhiên từ dưới đất bò dậy, vừa quay đầu lại liền dập đầu vào góc bàn.
Máu, nhất thời phun tung toé, không biết là trên trán nàng, hay vết thương ở cổ.
“A ——”Tiếng thét chói tai của bọn nữ tử liên tiếp tràn ngập nhà nho nhỏ. Con ngươi của lão phu nhân co rút nhanh nhìn người trước mặt, nếp nhăn trên mặt tựa hồ cũng đang mắng nàng .
Vu Tử Minh huơi quyền, tức giận cố sức đập xuống mép giường. Tiện nhân kia cư nhiên sợ tội tự sát, thực sự là đáng trách!
“Chết, chết người rồi! Chết người rồi!” Hai tiểu cô nương Khương gia bị kinh hách, hai người chăm chú ôm lấy nhau.
Vọng Thư Uyển
Ý nghĩ của Vu Lưu Vân trống rỗng, hai chân nàng mềm nhũn, phù phù một tiếng ngồi dưới đất. Khương Doanh tâm lý tố chất mạnh hơn nhiều, nàng chạy tới ôm Vu Lưu Vân lên. Thế nhưng Vu Lưu Vân mềm một chút khí lực cũng không có, thế nào cũng đứng không nổi.
Trong mọi người, chỉ có Vu Xá Nguyệt mặt không thay đổi nhìn chăm chú tất cả, mà Tiết Yến một bên còn lại là nhìn chăm chú vào nàng. . .
Khương Tình Tuyết cùng Vu Tử Kỳ chắc là cao hứng nhất, bọn họ liếc nhau, mẫu tử hai người thần giao cách cảm. Chết không có đối chứng, ngày hôm nay cửa ải này xem như là đã qua. Tuy rằng không có ban đảo Vu Xá Nguyệt, cũng may có thể tự vệ.
Nhưng mà bọn họ cao hứng quá sớm.
Vu Xá Nguyệt vẫn là dự định cắn chặt không tha. Nàng cất bước đến trước mặt đến lão phu nhân, bình tĩnh nói: “Tổ mẫu, chuyện này thoạt nhìn rất rõ ràng. Thị nữ này dụ tứ muội muội, lại dụ dỗ bát hoàng tử vào cửa, cuối cùng nói mò hãm hại ta, may mà không để cho nàng thực hiện được. Chỉ là nàng và Nguyệt nhi không thù, xem ra cũng cùng tứ muội muội không thù, làm sao sẽ vô duyên vô cớ làm như vậy. Nàng nhất định là bị người chỉ điểm. Chính là tự sát, cũng là bởi vì muốn bao che hung thủ thật sự.”
Lão phu nhân nghe xong, ánh mắt có chút đăm đăm dời đến trên mặt của Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt tiếp tục nói: “Dù cho nàng sợ tội tự sát cũng có thể tra được, tứ muội muội sáng sớm đến Vân Thư viên, ăn cái gì, làm cái gì, tiếp xúc ai, đây cũng có chứng cứ. Còn có Hỉ Lan, hỏi nàng một chút tứ muội muội vào giờ nào bắt đầu có bệnh trạng, lúc rời chỗ các nàng đi nơi nào, tứ muội muội xuất hiện cuối cùng ở chỗ nào, thời gian nhất định là có thể trúng.”
Mấy người Mạc Vân Sanh tán đồng gật đầu, rất nhiều nhân chứng vật chứng đều cần thời gian, hiện tại tra rõ hoàn toàn kịp.
Không đợi lão phu nhân nói, Khương Tình Tuyết hết sức kích động hét rầm lên: “Vu Xá Nguyệt! Nàng đều đã đền tội nhận tội, thậm chí là lấy cái chết tự sát, ngươi còn ở nơi này bố trí cái gì! Chẳng lẽ ngươi là cảm thấy nhất định có người muốn hại ngươi?” Bộ mặt nàng tức giận, không biết còn tưởng rằng là Vu Xá Nguyệt làm gì nàng.
“Lẽ nào không có sao?” Vu Xá Nguyệt thiêu mi nhìn về phía nàng, “Nguyệt nhi cũng là vì tốt cho người nhà, cũng không thể để tứ muội muội bị thương không minh bạch. Bất quá bây giờ nhìn lại. . . Mẫu thân đặc biệt không muốn tra. Vậy rốt cuộc là bởi vì cái gì?”
Mấy vị ngoại lai khách kia hiện tại cũng đều đã có một phán đoán minh xác, chỉ nhìn biểu hiện một cách đơn thuần như vậy của Khương Tình Tuyết, việc này làm sao có thể không liên quan đến đại phòng a. Hậu viện của người khác cũng giống như tinh phong huyết vũ vậy khó coi a. . .
Nhãn thần của Vu Tử Minh dũ phát âm ngoan, mặc dù chứng cớ gì cũng không có, hắn cũng càng ngày càng giảo định có quan hệ với đại phòng.
Khương Tình Tuyết tiếp tục tranh luận, “Ngươi, làm gì có chuyện vì cái gì! Đây đều là chuyện rõ ràng, ngươi còn không nên lăn qua lăn lại tìm nguyên do khác nữa, ngươi rốt cuộc là an cái tâm gì a! Chẳng lẽ trong tướng phủ ai cũng muốn hại ngươi sao!”
Nàng hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng vào không có chứng cứ, chỉ cần không có chứng cứ, hoài nghi không nghi ngờ sau này lại nghĩ biện pháp đi!
“Nguyệt nhi là an hảo tâm a, phản chính cũng không phải người trong nhà, tra liền tra, mẫu thân lo lắng cái gì?” Vu Xá Nguyệt nói, khóe miệng câu dẫn ra một tia cười nhạt.
Lúc này, Vu Tử Minh trầm mặc trầm mặc cũng rốt cục mặt lạnh nói chuyện, “Ta cảm thấy tam muội muội nói có đạo lý, việc này không nên làm phiền mẫu thân, chỉ gọi hạ nhân đi thăm dò là được. Thực sự không được thì tìm Tông nhân phủ, tin tưởng Tiết công tử nhất định sẽ giúp một tay.”
Tiết Yến khẽ gật đầu, “Đây là tự nhiên, cam tâm tình nguyện.”
Vu Tử Kỳ vừa nghe đến Tông nhân phủ cũng bị mang ra, liền tăng cường giúp thân nương mình nói, “Chớ —— mẫu thân đâu có lo lắng cho mình, đây, đây bất quá là không muốn làm chuyên vô ích thôi!”
Mẫu tử hai người hiện tại có chút rất không giảng lý, Vu Xá Nguyệt liền không dự định cùng bọn họ tranh hạ tiếp, nàng quay đầu nói với lão phu nhân: “Tổ mẫu, người xem?”
Phản chính bây giờ còn là lão thái thái nói mới tính, mặc kệ thế nào, lão thái thái này luôn luôn sẽ giúp tôn nữ của mình lấy lại công đạo đi.
——
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, lão thái thái dùng sức thở sâu. Bình phục tâm đang siết chặt.
Ai, nàng sống hơn nửa đời người là cái gì chưa thấy qua a! Chỉ bằng những lời này của Khương Tình Tuyết, còn có tiểu dáng của Vu Tử Kỳ. . . Nàng liền biết đại phòng chắc là chạy không được rồi. Thế nhưng tướng phủ hiện tại đã tổn thất rất nhiều!
Tiền đồ của tứ cô nương sau này tuyệt đối là phế đi, nếu là nàng còn kéo ra, cuối cùng tra ra hai hài tử của đích xuất cùng tam cô nương lại tiếp tục nháo, Tử Minh cũng nhất định sẽ dính dáng trong đó. . . Đến lúc đó mấy hài tử này cũng không tốt.
Nam nhi nữ nhi đích xuất của nàng, tam cô nương tuy là thứ xuất nhưng bây giờ lại rất lanh lợi, còn thụ thái tử thích. Người nào cũng càng thêm đáng giá hơn so với Vu Lệ Hương a! Nếu là bởi vì Lệ Hương mà làm hao tổn đem bọn họ, đây là chuyện quá không đáng!
“Tổ mẫu?” Vu Tử Minh thấy lão thái thái đẽo gọt hồi lâu, nhịn không được hỏi tới một tiếng, “Người xem không cần tiếp tục tra không a.”
Vu Tử Kỳ vạn phần khẩn trương, trước ngực sau lưng đều ướt hết. Khương Tình Tuyết cũng là tâm nâng đến cổ họng.
Chợt nghe lão phu nhân ai thán nói: “Quên đi, quên đi. . . Hung phạm đã bắt rồi, liền như vậy đi. Gọi người mang cha nương ra! Ta muốn nhìn xem là ai dạy dỗ nữ nhi tốt như vậy!”
“Vâng.” Khương Tình Tuyết lập tức đáp lời.
Lão phu nhân không dự định buông tha toàn gia của thị nữ kia, Khương Tình Tuyết cũng không có ý định cầu tình. Phản chính người này xem như là chết không công.
“Tổ, tổ mẫu. . .” Vu Tử Minh đầy mặt ngốc lăng, kinh ngạc nói: “Thực sự cứ tính như vậy sao? Vậy Lệ Hương làm sao bây giờ a!”
Lão phu nhân không tiếng động lắc đầu. Vu Tử Minh chợt cảm thấy ngực tê rần, tựa hồ vật gì nứt ra rồi.
vongthuuyen.com
Đám người Mạc Vân Sanh liếc nhau, mặc dù là ngoài ý liệu, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Mọi người đều là nhà cao cửa rộng, kỳ thực cũng đều đoán được tâm tư của lão thái thái.
Vu Lưu Vân hòa hoãn không ít, nàng đưa tay sờ lau trán, phát hiện trên mặt mình đều là mồ hôi.
Vu Xá Nguyệt cau mày, mở miệng, khuyên nhủ: “Tổ mẫu –”
Không đợi nàng nói xong, lão phu nhân mệt mỏi vươn một tay ngăn nàng lại: “Không cần nhắc lại, đủ rồi!”
“Vâng, Nguyệt nhi hiểu.” Vu Xá Nguyệt cụp mắt, nét mặt lại khôi phục lãnh đạm như trước. Nàng sớm phải biết tướng phủ này tình người ấm lạnh a, lợi ích là thứ duy nhất ràng buộc tất cả mọi người, nàng làm sao có thể ôm kỳ vọng lớn với đám người này được.
Ai, lợi dụng người khác bài trừ dị kỷ chính là không đáng tin cậy, quả nhiên vẫn là phải tự lực cánh sinh a.
Tiết Yến thấy Vu Xá Nguyệt rũ mặt, còn tưởng rằng nàng là bị thương tâm, thương tiếc nổi lên trong lòng. Nhưng nếu là hắn biết Vu Xá Nguyệt thật ra là đang nghĩ bước tính kế người tiếp theo, sợ rằng sắc mặt nhất định sẽ phi thường đặc sắc.
Lão phu nhân đối với chuyện này tiền tiền hậu hậu có phổ, nên coi như chuyện này là giải quyết rồi. Nàng không để ý đến sắc mặt cực kém của Vu Tử Minh, đứng dậy nói với mọi người: “Việc vặt vãnh của tướng phủ hôm nay quá nhiều, sẽ không lưu các vị nữa, còn thỉnh các vị bỏ qua cho.”
“Không ngại không ngại.”
“Lão phu nhân người thực sự là khách khí.” Đám người Mạc Vân Sanh đều lau trán, chú ý cái gì a, bọn họ sớm nên tránh đi.
Hiện nay rốt cuộc có cơ hội rồi, Khương Công Văn cùng Khương Văn Hàn cũng nhanh lên chắp tay thở dài, “Tiểu chất về trước, lần sau lại tới thăm người.”
Điền An Nhiên kéo ra nụ cười nói cứng ngắc nụ cười nói: “Lão phu nhân người hảo hảo điều trị thân thể, An Nhiên cũng nên về nhà.”
Lão phu nhân nhìn bọn họ, lại ý vị thâm trường mở miệng, “Chuyện hôm nay đều là một ít việc vặt vãnh của tướng phủ, thật sự là để các vị chê cười, nên. . .”
Tất cả mọi người hiểu ý tứ của lão phu nhân, một hai đều tỏ thái độ, “Lão phu nhân người quá lo lắng, cái này, cái này nhà ai cũng có gia sự. . .”