Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu

CHƯƠNG 324: ĐỊCH NHÂN CÙNG ĐỊCH NHÂN CỦA ĐỊCH NHÂN

Editor: Luna Huang
Biến cố của Ngự vương phủ nhấc lên một trận sóng triều nhiệt nghị, ngay từ đầu đầu đường cuối ngõ vẫn là nghị luận hung thủ là aim làm sao làm được, Sau này Ngự Cảnh bị cấm tra xét việc này, kéo dài đến bị cấm mấy quyền lợi khác mới được điểm nóng, phong quang ngày xưa của tiểu vương gia tựa hồ trong một đêm khuynh tháp.

Mọi người đang nghị luận Ngự vương phủ không người, cũng sẽ thở dài tiểu vương gia có phải sắp sửa xong đời hay không. Chuyện này phát triển không phù hợp tác phong vãng tích của tiểu vương gia, cũng vi phạm thân phận “Người tâm phúc hai nước” của hắn, nào có đại thụ che trời bởi vì một trận tiểu phong liền bị bấn rễ.

Nếu như bị tin đồn quát quen Vu Xá Nguyệt vẫn còn ở Long Phục, nghe được ngôn ngữ đại trinh thám nhất định sẽ cảm khái một tiếng: “Dư luận đối với xã hội phát triển hướng phát triển tác dụng a! Phong thuỷ thay phiên chuyển! Ngươi cũng có ngày hôm nay!”

Bất quá những thứ này không có ảnh hưởng gì đến bản thân Ngự Cảnh, đến cùng hắn có thể đảo hay không, trong lòng thượng vị giả chân chính đều gương sáng một dạng. Ngự Cảnh cứ như vậy trốn ở tư trạch không bước chân ra khỏi nhà an an ổn ổn, bởi vì tư trạch bí mật, ai cũng không tiện tới cửa quấy rầy —— dù sao biết bí mật của người ta cũng muốn làm bộ không biết.

A Mạc đem một phong thư dày cung kính đặt ở trên bàn nhỏ giọng khiếu nại nói: “Chủ tử, bên ngoài đã truyền lên rồi.”

“Tốt vô cùng.” Ngự Cảnh gật đầu, nhận thư xem, rất có phân lượng.

A Mạc đứng không nhúc nhích, Ngự Cảnh từng trang từng trang nhìn tiếp, thật lâu không để ý đến hắn. A Mạc sờ trên trán chảy ra mồ hôi, thế nào chủ tử còn không có phát hỏa.

Ánh nến dần dần tối sầm một chút, A Mạc đang muốn đi thay đổi đèn, Ngự Cảnh lên tiếng, “Nàng…”

“Vâng!” A Mạc lập tức khẩn trương đứng ngay ngắn.

“Nàng ở trong cung mấy ngày, đều cùng thái hậu?”

“Vâng, tất cả thám tử có thể thấy đều ghi chép lại.”

Sắc mặt Ngự Cảnh không thay đổi, dùng ngón tay vuốt ve biên dày nói, “Còn cái khác.”

“Những người khác… Ghi lại nửa bộ sau, thám tử chưa phát hiện mục tiêu khả nghi.”

Có thể nhìn thấy đều không vấn đề gì, vậy nhìn không thấy một phần nhỏ, vậy sẽ là nàng sao… Sẽ Sẽ? Vô Mộng rõ ràng bố cục nhãn tuyến của hắn, lý giải hành vi của hắn, nên Ngự Cảnh rất mâu thuẫn.

Hắn một mặt tự tin trình độ bền chắc không thể phá được của Ngự vương phủ trong tay hắn, coi như là để Vu Xá Nguyệt buông tay phá cũng chưa chắc có thể phá nát. Nhưng nếu thật là hoàn mỹ như vậy, vậy cũng chỉ có Vô Mộng rõ ràng tất cả bố cục mới có thể dễ dàng làm chuyện gì.

Nhưng một mặt hắn lại cảm thấy là cái gì đó, Vô Mộng không cần thiết làm như vậy, hủy Ngự vương phủ cũng không có thể gây cho nàng bất kỳ chỗ tốt nào, huống chi là đứng một tuyến với Long Phục. Hơn nữa hắn không muốn không duyên cớ không có chứng cớ hoài nghi người này, đoán chừng phụ tội cảm đang không ngừng tăng.

Bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, A Mạc quay đầu liếc nhìn cửa phòng, lặng yên không tiếng động thối lui đến trước cửa sổ.

“Tiểu, tiểu vương gia.” Vu Âm Nhi đang cầm chén cháo ngó dáo dác tiến đến, chính thấy Ngự Cảnh một thân một mình đang ngẩn người. Tay hắn vuốt ve sát biên nghiên mực, nhãn thần tựa hồ xuyên thấu qua trang giấy, nhìn bàn.

Vọng Thư Uyển.com
Vu Âm Nhi nuốt ngụm nước bọt, nhún nhún vai đi đến, như cũ đem chén cháo đặt ở trên bàn thấp giọng nói: “Tiểu vương gia người nghỉ ngơi một chút, gần đây…gần đây còn có biến cố gì sao?”

Ngự Cảnh nhẹ nhàng nhìn nàng một mắt, lắc đầu.

“Vậy cũng hoàn hảo ~” Vu Âm Nhi cười cười.

“Đã nhiều ngày rồi ngươi trở về đi.” Ngự Cảnh bất thình lình bỗng nhiên mở miệng.
Vu Âm Nhi sửng sốt, lập tức liên tục gật đầu, “Vâng! Âm nhi cũng phiền phức tiểu vương gia rất lâu rồi, đợi tam tỷ tỷ về Âm nhi lại đến thăm nàng! Ân… Vậy đến lúc đó nàng chính là vương phi rồi a.” Nàng nói, có chút ước mơ cầm hai tay.

Ngự Cảnh vốn là muốn nói muốn nói, thế nhưng suy nghĩ một chút, chỉ là ân ứng phó một tiếng.

“Nga đúng rồi, người nếm thử cái này.” Vu Âm Nhi đem chén cháo đẩy ra trước, trong khoảng thời gian này mỗi ngày nàng đều đến đưa cháo, Ngự Cảnh có đôi khi nhìn thấy cũng thuận tay cầm uống, nhưng đại đa số thời gian là bị Châu nhi thu thập hết.

Hắn đặt giấy về bàn, Vu Âm Nhi vui cười, “Tỷ phu uống đi ~ ta trước đây học cùng di nương, vốn có… Là chờ tam tỷ tỷ khoe khoang.”

Ngày hôm nay Ngự Cảnh khó được nhìn nàng nhiều vài lần, Vu Âm Nhi cũng phát hiện gọi tỷ phu quá sớm, có điểm hoảng trương. Bất quá Ngự Cảnh thở dài, lấy qua uống một ngụm, ngọt…

Vu Âm Nhi kinh ngạc nháy mắt mấy cái, Ngự Cảnh thả chén xuống nói, “Về sớm một chút.”

Lại đuổi người, Vu Âm Nhi thế nào cũng đứng không yên, không ngừng gật đầu, “Nga, vâng! Vậy Âm nhi xin cáo lui ——Sang mai Âm nhi liền trực tiếp về nhà, đến lúc đó sẽ không lải nhải tiểu vương gia nữa.”

Nàng vừa đi ra ngoài một bước liền dừng bước, giữa hai lông mày hiện lên kinh ngạc. Ngự Cảnh phát hiện dị dạng nhìn, chợt phát hiện nàng đầy mặt đỏ bừng, nhãn thần dại ra.

“Ngươi ——” Hắn chính đứng lên, cảm thấy hoa mắt, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục thanh minh.

Có chuyện. Ngự Cảnh cảnh giác, đang muốn vòng qua đi tới bên cạnh Vu Âm Nhi, nhưng hai mắt trợn to đảo một cái, đưa tay ném đi cạnh trên mặt đất.

Lư hương nóng hổi phát sinh một tiếng trầm trọng trên mặt đất, hương thơm nồng nặc trong nháy mắt tràn đầy gian phòng, vốn có Ngự Cảnh cũng có chút không khỏe, huân rất nặng lại để cho đầu cùng thân thể trở nên chậm chạp.

“Ân.” Vu Âm Nhi lăn phía dưới bàn, từ từ nhắm hai mắt ôm thân thể nhẹ giọng rầm rì, tựa hồ thống khổ khó nhịn.

Ngự Cảnh có thể cảm giác được có nhiệt lưu quái dị trong thân thể lưu động trên dưới, bất quá không cường liệt, hoàn toàn đè nén. Vu Âm Nhi rất nhanh vạch áo, nàng bên trong không có mặc tiểu y, trực tiếp là có thể thấy bộ ngực hoàn hảo chưa phát dục của tiểu cô nương, Ngự Cảnh có một chút do dự.

Hắn hiện tại phải gọi A Mạc về.

Một lát sau, Ngự Cảnh vẫn là tự hành cúi người, nửa đỡ Vu Âm Nhi, để cho nàng tựa ở trên cánh tay trái, tay phải kéo lại váy của nàng. Nhưng Vu Âm Nhi nắm chặt tay hắn, trong đôi mắt của toát ra giọt nước mắt.

“Buông tay,” Ngự Cảnh trầm giọng gọi nàng.

Vọng Thư Uyển.com
Nhưng Vu Âm Nhi nghiêng người, từ trên cánh tay lật tới trong ngực hắn, áo khoác đơn bạc rơi đến khuỷu tay, bên trong nàng dĩ nhiên là trống không, cái gì cũng không mặc.

Bỗng nhiên bị chính diện ôm lấy, dị dạng trên người Ngự Cảnh trầm trọng, nhiệt lưu lúc trước còn hơi yếu rất nhanh chuyển động. Vu Âm Nhi vẫn như cũ khó chịu giãy dụa, bộ ngực hắn trên thân ma sát bộ ngực hắn, xúc cảm hai luồng nho nhỏ đặc biệt rõ ràng.

Viền mắt Ngự Cảnh đỏ lên, trên người hắn càng khó chịu, hỏa khí lại càng lớn. Giơ tay lên đặt tại một huyệt vị trên gáy Vu Âm Nhi, người rốt cục mềm nhũn rồi ngã xuống.

Cùng Vu Âm Nhi tới gần dược tính phát huy đặc biệt nhanh, Ngự Cảnh có chút hối hận, ngón tay hắn run rẩy cởi đai lưng, cởi ngoại bào phất tay đắp lên trên người Vu Âm Nhi, sau đó ngồi ở hai bên trái phải vận công chống lại.

Bóng đêm sâu thẳm, Ngự Cảnh rốt cục cảm giác khôi phục, ngọn đèn dầu trong phòng tắt hai ngọn. Hắn nhìn thoáng qua Vu Âm Nhi, vẫn là tư thế ngã vào tại chỗ.

“A Mạc.”

Một lát sau, thanh âm của A Mạc hơi yếu vang lên, “Chủ tử…”

“Gọi Châu nhi qua đây.”

“Vâng!” A Mạc mặt chưa từng lộ, trực tiếp hốt hoảng chạy. Ngự Cảnh liền biết, ám vệ này của hắn không sai biệt lắm đều nhìn thấy.

A Mạc rõ ràng Ngự Cảnh trúng chiêu, thế nhưng hắn không rõ ràng Ngự Cảnh đến cùng có muốn dùng Vu Âm Nhi không, nếu chủ tử chưa gọi người hắn im lặng không lên tiếng ngây ngô. Kết quả cuối cùng còn vô dụng…

Châu nhi tới bị dọa cho giật mình, bất quá nhìn một chút hiện trường hiểu được đại khái, không cần Ngự Cảnh nói, thở sâu ra trận.

“Cái này…” Châu nhi xốc lư hương trên đất lên nhìn thoáng qua liền ném đi, lại cầm lấy cháo lạnh trên bàn dùng đầu lưỡi nếm thử chút, “Nga! Có mê hoa phấn thôi tình, xem ra đối với chủ tử hình như không ảnh hưởng nhiều lắm, bất quá tiểu cô nương thể chất quá yếu.”

“Từ đâu tới.” Ngự Cảnh đối với thôi tình dược hoàn toàn không có hiểu, đầu mày hắn thật chặt tỏa cùng một chỗ.

“Rất… Phổ thông, khắp nơi đều có.” Sắc mặt Châu nhi đỏ lên, thanh lâu phổ biến đều dùng cái này.

Ngự Cảnh chỉ cảm thấy hắn rất nhiều năm cũng chưa nổi giận lớn như vậy, Vu Âm Nhi là lúc nào trúng dược? Phát tác kịch liệt như vậy, chắc là có đoạn thời gian.

Đợi không được bước phân phó tiếp theo, Châu nhi tự giác đem Vu Âm Nhi trên đất đỡ vào trong ngực điểm huyệt vị sau gáy nàng. Nàng chậm một hồi mới thanh tỉnh lại, vừa nhìn thấy Châu nhi khóc lớn, “Châu, Châu nhi tỷ tỷ… Ta làm sao vậy… Không phải là ta, không phải là ta!”

“Được rồi, đừng khóc.” Châu nhi ôm thân thể gầy nhỏ của nàng vào trong ngực, quay đầu nhìn về phía Ngự Cảnh, “Chủ tử?”

“Tiễn nàng về.” Ngự Cảnh rất phiền táo, tướng phủ một tiểu hài tử không được nhất, cho hắn thì có ích lợi gì, mang người về là được.

“A?” Châu nhi có chút do dự, nhìn Vu Âm Nhi quần áo xốc xếch, người cũng sợ hãi, trong lòng có chút không đành lòng, “Cứ như vậy tiễn về chỗ di nương nàng, hiện tại nửa đêm canh ba, có thể hay không. . . Rước lấy nhàn thoại? Dù sao vẫn là tiểu cô nương. Còn…bị dọa, qua ngày mai đi.”

Vu Xá Nguyệt cùng Châu nhi đều tương đối che chở người, Ngự Cảnh rốt cuộc là bất quyết, “Vậy ngươi bồi nàng hỏi rõ.” Sau đó xoay người đi ra.

“Không sao không sao.” Châu nhi trấn an từng cái từng cái vỗ lưng nàng.

“Tỷ tỷ, không phải là ta! Không phải là ta!” Vu Âm Nhi ghé vào đầu vai nàng thấp giọng biện giải. Đem áo bào đắp lên trên người chăm chú túm ở trong tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui