Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm

Edit: PT a.k.a Ring.

“Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại...” Thanh âm mang theo tiếng khóc làm Hủ Liên tỉnh dậy, cô mở mắt ra, nhìn hai cô gái đang đứng cạnh cô khóc nức nở.

“Tôi ngủ bao lâu?” Nhìn nữ hài một thân trang phục nha hoàn, Hủ Liên xoa nhẹ vùng giữa hai chân mày, xem ra đúng thật là xuyên tới kiếp trước rồi.

(R: bắt đầu từ đây ta sẽ để bạn Hủ Liên xưng ‘ta’ cho hợp không khí cổ đại nga)

“Tiểu thư, người hù chết nô tỳ, người không thể vì phải gả cho Hoàng Thượng mà đi thắt cổ a.” Nha đầu bên kia hé ra khuôn mặt khóc lóc nói, nói nửa ngày cũng chưa trả lời câu hỏi của Hủ Liên, điều này khiến cô vô cùng bất mãn.


“Ta hỏi ngươi ta ngủ bao lâu?” Hủ Liên giọng điệu nặng thêm, lạnh lùng nhìn nha đầu làm cô đau đầu.“Lẽ nào ngươi không biết trước tiên trả lời vấn đề người khác hỏi mới là biểu hiện lễ phép sao?”

“Tiểu, tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi. Tiểu thư người mê man đã bốn ngày, phu nhân liên tục không ngủ bồi bên cạnh người, sáng nay bởi vì vô cùng mệt nhọc mà té xỉu mới vừa trở về phòng nghỉ ngơi.”

“Giúp ta đứng lên.” Thảo nào cảm thấy choáng đầu, thì ra đã mê man lâu như vậy, xem ra xuống giường bước đi sẽ rất khó khăn. Hủ Liên chậm rãi ngồi dậy, bàn chân trên đất có chút tê tê, cô từ từ thích ứng.

“Tiểu thư, tiểu Liên đi tìm đại phu.” Nha hoàn có chút lo lắng nhìn tiểu thư đột nhiên có chút lạnh lùng, chẳng lẽ là bởi vì … đả kích quá lớn nên mới dẫn đến tính cách thay đổi như vậy? Tiểu thư trước đây nàng hiểu rõ nhất, tiểu như hiện tại nhìn qua thật lãnh khốc nha.


“Lắm miệng nữa ta cho ngươi xuống nhà bếp làm việc.” Hủ Liên làm trợ thủ đắc lực của Điền Triết Hiên luôn luôn có một mặt nghiêm khắc đối với cấp dưới, nếu không Điền thị trong tay Điền Triết Hiên cùng cô cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà lớn mạnh.

“Vâng, vâng thưa tiểu thư.” Tiểu Liên che miệng không dám để tiếng khóc của nàng phiền đến tiểu thư, chỉ dám yên lặng đứng một bên không nhiều lời nữa.

Hủ Liên sau khi nghỉ ngơi khá tốt, chậm rãi đứng lên, tuy rằng dưới chân có chút giống giẫm lên cây bông nhưng vẫn có thể chậm rãi tiêu sái bước đi.

Cô ngồi vào trước kính trang điểm, cầm lấy gương đồng, nhìn mặt mình. Ngoại trừ tóc so với lúc trước dài hơn, tựa hồ không có gì khác biệt. Cô chải tóc dài, tùy ý buộc sau đầu.

“Tiểu Liên, mang ta đi gặp nương.” Hủ Liên trên mặt không có biểu tình dư thừa, chỉ là muốn nhìn một chút xem bộ dáng mẫu thân kiếp trước như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận