Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm

Edit: PT a.k.a Ring.

Bữa tối qua đi, Hủ Liên ngồi bên hồ nhân tạo trong Khôn Trữ cung, mặc dù buổi chiều rất nóng bức nhưng tối đến nơi này vẫn có thể xem là một chỗ hóng mát tốt.

“Lão sư a, ta nói phụ hoàng sẽ không phải đúng là tâm động chứ.” Đối với khác thường của phụ hoàng, Điền Thần Chích đã suy nghĩ nửa ngày, bây giờ mới tổng kết ra được một câu như vậy.

“Nữ nhân bên người phụ hoàng ngươi đa phần đều không có đầu óc, chỉ dựa vào nhan sắc. Cho nên đối với hắn mà nói, nữ nhân không có giá trị lợi dụng thì cũng chỉ như một vật trang trí, nhìn lâu rồi có thể vứt bỏ, đổi một cái mới.”

“Lão sư người làm sao lại hiểu rõ phụ hoàng như thế, vậy người nói xem phụ hoàng ta sẽ thật tình thích một nữ nhân sao?” Điền Thần Chích lúc này thật sự đã xem Hủ Liên như thầy, vị trí của Hủ Liên trong mắt cậu bây giờ đã nâng lên cao ngang với phụ hoàng.

“Ở tuổi của tiểu đồ đệ bây giờ muốn biết vẫn còn quá sớm, nếu như đem phụ hoàng ngươi phân tích thấu triệt như vậy, ngươi theo hắn học tập có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Hủ Liên đứng lên, đưa lưng về phía Điền Thần Chích, trên mặt hồ thỉnh thoảng lại gợi lên một gợn sóng nhỏ.

“Ta đã là một nam nhân, lão sư sao lại luôn chê ta nhỏ.” Méo miệng lộ ra biểu tình bất mãn, gương mặt như bản sao của Điền Triết Hiên làm Hủ Liên cảm thấy cực kì thú vị.

“Như vậy nam nhân ngươi nói cho ta biết, năm nay ngươi bao nhiêu tuối a?” Tay không nhịn được bẹo má Điền Thần Chích, cảm giác niết lên gương mặt trẻ con nhỏ nhắn vô cùng tốt.

“Ai nha, ta đã sắp tám tuổi rồi a. Lão sư người sao lại bẹo má ta như trẻ con vậy.” Sau khi bị đánh lén, Điền Thần Chích xoa xoa khuôn mặt vừa thoát khỏi ma trảo của Hủ Liên.

“Tám tuổi sao lại còn thấp như vậy a, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ có sáu tuổi chứ.” Nhìn Điền Thần Chích như vây, Hủ Liên rất muốn trêu cậu bé, kỳ thực cậu như vậy ở tuổi này cũng có thể xem là rất cao rồi.

“Hừ, ta đây sẽ lớn lên, lão sư người chờ xem đi, ta rất nhanh sẽ vượt qua phụ hoàng.” Cậu ưỡn ngực, đứng trên ghế đá nhìn Hủ Liên.

“Không nghĩ tới Thần Chích lại tự tin như vậy a.” Đột nhiên vang lên một giọng nam, Hủ Liên qua vai Điền Thần Chích thấy được Vương gia “ốm yếu” trong ngày đón dâu trước đó.

“Hoàng thúc.” Nhảy xuống ghế, Điền Thần Chích vui vẻ chào đón người kia “Hoàng thúc nhàn nhã như vậy đi chơi đến đây, phụ hoàng nhất định rất muốn phân chút chuyện cho người làm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui