Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm

Edit: PT a.k.a Ring.

Không bao lâu, tay nhỏ bé của Điền Thần Chích ngừng lại. Hủ Liên vẫn luôn quan sát nhìn qua vai cậu, chắc là đào được rồi.

“Lão sư, cái thứ thấy gớm này chính là mồi câu sao?” Tay Điền Thần Chích dính đầy bùn đất, trên đó còn có một con giun to lớn đang giãy dụa. Tuy giọng nói mang theo vẻ xem thường, nhưng nhìn mặt cậu đã có chút trắng bệch.

“Tiểu đồ đệ a, ngươi cũng không nên xem thường mồi câu này, cá trong hồ nhân tạo này vẫn do thức ăn thượng đẳng trong cung nuôi nấng, đồ ăn đó sao có thể hấp dẫn hơn thức ăn tươi sống chứ. Ngươi đào thêm mấy con nữa thì chúng ta có thể bắt đầu câu cá rồi.” Nói xong, Hủ Liên an vị bên hồ thưởng thức phong cảnh.

Điền Thần Chích cắn răng, lần đầu tiên nhìn thấy thứ này trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, thế nhưng lòng tự trọng của cậu không muốn thừa nhận, vẫn kiên trì cầm cái thứ lạnh lạnh đó lên. Bây giờ Hủ Liên bảo cậu đào tiếp, cậu cũng chỉ có thể cứng ngắc tiếp tục ra tay.

Hủ Liên thấy được trong lòng Điền Thần Chích đang sợ, bất quá đối với biểu hiện của cậu bé, cô cực kì vừa lòng.Chung quy vẫn là nhi tử của Điền Triết Hiên, tuy còn nhỏ nhưng cũng là một nhân tài.

Qua khoảng chừng nửa giờ, Điền Thần Chích cầm một chén giun nhỏ đưa đến trước mặt Hủ Liên. Trắng bệch trên mặt đã bị ửng hồng thay thế, xem ra là ngồi chồm hổm lâu nên có chút sung huyết.

“Tiểu đồ đệ mau ngồi xuống, không nên đứng lên ngay.” Hủ Liên kéo Điền Thần Chích xuống ngồi bên cạnh, nhìn bộ dạng lắc lư của hắn cũng biết hắn nhất định là choáng váng rồi.

“Lão sư, đào xong có thể câu cá chưa?” Sau khi hết sợ giun, cậu đối với câu cá dần dần có hứng thú.

“Bây giờ mắc mồi vào lưỡi câu, thả dây rồi ngồi chờ là được.” Hủ Liên nói cực kì dễ dàng, động tác cũng vô cùng lưu loát.

“Đơn giản vậy, không cần làm gì khác sao?” Nhìn dáng dấp Hủ Liên nhàn nhã, Điền Thần Chích có chút thất vọng, vừa rồi còn tưởng rằng câu cá là chuyện cực kì thú vị, không ngờ hiện tại trở nên nhàm chán như thế.

“Câu cá cần nhất chính là kiên trì, nếu ngươi luôn vội vàng xao động như vậy, sao cá cắn câu được.” Hủ Liên nhìn cây cối rậm rạp xung quanh tạo thành một nơi hóng mát cực kì tốt, có điều gần cây muỗi cũng nhiều quá.“Tiểu đồ đệ ngươi không mặc trường sam* sao?”

(R: trường sam: áo dài).

“Lão sư, người nói phải mặc trường sam bao giờ?” Điền Thần Chích nghi hoặc nhìn Hủ Liên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui