“Được” Bọn sát thủ kia đồng ý,Điệp Mị biết vậy nên nói “Vàng bạc châu báu ta sẽ đi lấy, các ngươi đứng ở ngoài đợi đi”
“Không được” Bọn sát thủ kia từ chối khi Điệp Mị định một mình vào lấy vàng bạc,thế nên Điệp Mị mới đề nghị “Vậy các ngươi cử một người đi theo ta thôi”
Bọn sát thủ hội ý một hồi rồi cũng đồng ý, nàng bước vào phòng cùng với một tên đeo mặt nạ, nàng chạm tay vào bức tranh hoa mẫu đơn thì căn phòng bí mật hiện ra (Vì buồn chán nên cô có nghịch ngợm trong Chiêu Dương cung và vô tình tìm thấy được căn phòng này, chỉ có mình cô là biết hoặc ít nhất những người biết được nơi này đều đã chết).
Vào trong căn phòng đó,cô lấy hết vàng bạc có trong đó đưa cho tên kia, bỗng tên kia cầm đao ra đâm vào bụng cô, cô chẳng biết phản ứng gì từ,trong căn phòng bí mật đó vừa nhìn vào thì thấy nó chỉ là bốn bức tường không lối thoát nhưng thật ra nó có một cánh cửa dẫn ra ngoài cung điện. Cô cố gắng lết ra ngoài và cố gắng hết sức chạy.
Tên kia nhanh chóng chuồn ra ngoài nên không để ý Điệp Mị còn sống hay đã chết, khi tên kia ra ngoài thì bọn sát thủ ở ngoài châm lửa thiêu rụi Chiêu Dương cung, ném đại một cái xác vào để che mắt mọi người.
Phong Liên trong lúc đó không hề hay biết có chuyện gì xảy ra với Điệp Mị, Phong Liên đang tiễn Minh Phụng công chúa, Bát Vương gia và Nhiếp Chính Vương đi,vì đang ở ngoài cửa thành nên Phong Liên không nhận được bất cứ tin tức gì ở trong cung.
Nhưng giống như thần giao cách cảm,Phong Liên cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác bất an,khi đưa tiễn xong, Phong Liên tức tốc chạy về cung điện.
Khi tới nơi thì thấy mọi người đang hết sức hỗn loạn, lửa bốc lên ở Chiêu Dương cung ngút trời, Phong Liên lập tức chạy tới thì thấy một đống lửa lớn trước mặt, Phong Liên khi biết được Điệp Mị vẫn còn ở trong thì Phong Liên chẳng thèm suy nghĩ gì, chỉ biết xông thẳng vào đống lửa để cứu Điệp Mị nhưng tất cả quân lính một mực ngăn cản.
“Hoàng Thượng là cửu ngũ chí tôn,là vua của một nước không thể vào trong đó được” Tất cả nô tì đều một mực can ngăn.
Khi lửa được dập tắt thì Phong Liên chạy tới xem thì thấy được một bộ xương trong Chiêu Dương cung bị cháy đen.
Phong Liên chỉ biết ôm lấy cái xác và hét lớn lên “A…A…A, nàng không được bỏ ta,ta chỉ có nàng thôi”.
Sự đau buồn của Phong Liên lên đến tột đỉnh, người chưa từng cảm thấy như thế này kể từ khi mẹ của người mất.Trong đầu Phong Liên không thể nghĩ được gì,chỉ trách bản thân, tự trách mình không thể bảo về được người mình yêu, cũng không thể nói cho người đấy biết cảm xúc thật của mình.
___________________
Cô chạy đến bờ sông thì bất tỉnh, vừa mới mở mắt ra thì thấy mình nằm ở một nơi hết sức kì lạ, có một giọng nói của một người phụ nữ đứng tuổi vang lên “Cô nương cô tỉnh rồi sao?”
Điệp Mị cố ngượng dậy rồi hỏi “Đây là đâu, còn bà là ai”
Người phụ nữ kia vội vàng đi đến chỗ Điệp Mị đỡ cô ngồi dậy rồi bảo “Cô ăn chút cháo gà đi, còn lại từ từ tôi sẽ nói cho cô biết”
Điệp Mị cũng biết vậy nên cũng nghe theo, Điệp Mị ăn xong chén cháo thì người phụ nữ kia nói “Được rồi ta sẽ trả lời câu hỏi của cô. Đây là tủ lầu Hường Hoa,còn ta là chủ ở đây, ta thấy cô bị thương ở gần bờ suối nên mang cô về trị thương. Vậy còn cô, cô tên gì ở đâu tới?”
Điệp Mị e ngại khi nói về thân phận của mình, vả lại trong cung ngột ngạt, còn có kẻ muốn ám hại mình, đã ra khỏi cung rồi thì cô phải bắt đầu một cuộc sống mới, chắc chắn hiện giờ là ông trời đã cho cô một cơ hội.
“Ta tên là Mị Chi,là người của Châu quốc”
Dẫu sao thì cô xuyên không cũng chẳng gặp cha của thân xác này bao giờ nên một chút ấn tượng cũng không còn về Phong Liên thì chắc chắn hắn cũng sẽ tìm một nữ nhân mới thay mình làm Mẫu nghi thiên hạ, thế nên với cô che dấu về thân phận thật của mình cũng chẳng sao.
Cô thấy đâu là một tủ lầu làm ăn rất tốt nên cô mở lời nói “ Cho tôi hỏi, chỗ này có tuyển người không? Tôi muốn xin vào làm”
Người phụ nữ kia cũng không có phản ứng gì nói “Được thôi, nhưng đợi cô nghỉ ngơi dưỡng thương đã”
Điệp Mị vui mừng nói “Cảm ơn bà”, thế rồi kể từ ngày cô vào làm tủ lầu Hường Hoa với tư cách là đầu bếp đến giờ cũng đã ba năm trôi qua.