Hoàng Hậu Tài Đức - Đệ Nhất Thiên Hạ

“Hoàng thượng, nếu vậy thì đợi thiếp một tí”.Giọng nói miễn cưỡng của Điệp Mị cứ thế nhỏ dần.

Hoàng thượng tò mò, nàng làm gì trong phòng mà phải đợi.Đi vào giường thì thấy nàng đang trải ga gường.Người mới lên tiếng hỏi:

“Hoàng hậu sao nàng cần phải làm những việc này. Kêu nha hoàn ra làm là được rồi.”

“Hoàng thượng không cần phải kêu ai ra làm cả. Giờ đã trễ,ai cũng đã ngủ rồi,những việc này thiếp cũng tự mình làm được.”

“Xong rồi, người ngủ đi. Thiếp sẽ nằm bên trong.”

“Còn đồ của trẫm, nàng cởi ra giúp trẫm.”

Điệp Mị bực mình nghĩ đồ của tên điên nhà ngươi tự mà cởi kêu ta cởi làm gì.


“Hoàng thượng kêu nô tì cởi là được rồi.”

“Hoàng hậu nàng quên nàng nói gì sao.”

Điệp Mị nghe xong chợt nhớ hồi nãy đã nói là không cần gọi người

“ Được rồi.”

Điệp Mị đứng lại gần người quàng tay qua eo người từ từ cởi sợi dây trên eo người.Điệp Mị thiết kế trang phục nên việc cởi ra mặc vào cũng không khó.Cũng đã quen mặc đồ cho các người mẫu nam nên nàng chẳng ngại nếu có thấy hết của người.

Nhưng đây là lần đầu hoàng thượng đứng gần một nữ nhân như vậy,còn để cho người cởi đồ.Người rất cao còn nàng thì lại rất nhỏ, cuối đầu xuống nhìn nàng đang chăm chăm cởi y phục.

Nàng rất đẹp,mùi hương từ cơ thể nàng tỏa ra.Phút chốc tim người đập thình thịch.Rồi theo bản năng người ôm nàng trong lòng.

Đang cởi đồ thì bỗng bị ôm, Điệp Mị cũng không biết phải phán ứng ra sao.Chỉ có thể đứng yên rồi nhìn thôi.

Gió thổi vào, cửa sổ mở ra.Áng trăng hôm nay sáng và lung linh, làm cảnh ôm ấp này lãng mãn cực đỉnh.Rồi Điệp Mị cũng thiếp đi,Hoàng thượng bế nàng lên giường,nhẹ nhàng đặt nàng xuống.

Suốt mấy ngày qua nàng mất ngủ vì gió đêm rét lạnh,nhưng hôm nay nàng ngủ rất ngon, như có một lò sưởi lớn bên nàng.


Sáng sớm ánh nắng chiếu vào,tiếng chim ríu rắt. Làm nàng thức giấc, mới mở mắt ra thì thấy mình đang ôm hoàng thượng.Người thật sự rất ấm,ôm người rất dễ chịu,nhưng mà nàng khong ngủ được nữa,thường thì sáng sớm như vậy nàng đã đi làm.

Bước ra khỏi giường thì hoàng thượng cũng tỉnh giấc,ngước lên nhìn Điệp Mị.Cái cảm giác ấm áp ngày hôm qua làm người (Hoàng thượng) cứ vương vấn mãi.

Điệp Mị thấy mình mẩy dơ bẩn khi ở gần tên hoàng đế điên như hắn,nên đi tắm trước.Đang ngâm người tong hồ lớn,thì tên hoàng thượng kia thoát y bước vào.

Phản ứng đầu tiên của mọi nữ tử phải là ngại nhưng với Điệp Mị thì khác,cứ bình thản mà ngâm mình.Thật đáng ngạc nhiên, hoàng thượng không thể nào tin được.

Nàng ta chưa từng thấy thân hình của một nam nhân làm sao có thể bình thản khi thấy hắn trong trạng thái này.

(Đơn giản là vì ở thế kỉ 21,công nghệ phát triển.Đối với một phụ nữ độc thân 30 năm.Thứ gì mà nàng không thấy chứ

Hoàng thượng cứ thế mà bước vào bồn ngâm mình chung với Điệp Mị, Điệp Mị thấy vương mắt nên ra ngoài trước.

Bước ra bồn ngâm,không một mảnh vải che thân.Là một nam nhân chưa bao giờ màng đến nữ nhân nên cũng có phần e ngại.


Đang đi thì Điệp Mị vấp ngã rơi xuống trúng người của hắn(Hoàng thượng).Hai người không một mảnh vải che thân,ôm ôm ấp ấp trong nhà tắm.

Các cung nữ đứng ở ngoài khẽ nhìn qua bức màng mỏng.Thấy được một cảnh tượng mị hoặc,rồi đỏ mặt thút thít cười.

Còn người trong cuộc thì không kịp phản ứng gì, vừa mở mắt thì thấy thân hình nhỏ nhắn của nàng được tên hoàng thượng biến thái ôm chặt.Ngượng ngùng, tức giận hay ngạc nhiên KHÔNG,hiện giờ cảm xúc duy nhất và chỉ có một của Điệp Mị là lạnh.

Nàng lạnh đến mức có thể đóng băng nước trong bồn,còn hoàng thượng thì tim đập nhanh như muốn nổ tung.

Buông tay của mình ra,Điệp Mị cũng chẳng có cảm giác gì, đi lên quay mặt nhìn hắn(hoàng thượng) rồi chỉ nói “ Ngài ngại sao?Sau này còn nhiều,ngài từ từ làm quen”

Tuy nói thế nhưng cho cùng là vì muốn chọc tên hoàng đế nhát gái này một tí chứ nàng không có ý định phô cho hắn xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận