Tên cướp kia bị giải lên công đường, Lăng Lăng đã về trước, nàng toan đi về nhà thì tự dưng có ai đó chạy theo. Hạ Nguyệt hoảng sợ quay đầu lại.
Hạ Nguyệt! Hạ Nguyệt....- Hạo Thần quan sát nàng từ nãy giờ, mới chắc chắn mình không nhìn nhầm, chạy lại gọi tên nàng, bao nhung nhớ bấy lâu bộc phát, hắn ôm nàng vào lòng thật chặt. Đúng rồi! Không phải hắn đang mơ, là nàng được làm bằng xương bằng thịt!
Hạ Nguyệt ngẩn người, không hiểu gì hết, đầu óc quay cuồng. Tên này là ai, tự dưng chạy lại ôm nàng. Hắn ôm nàng chặt lắm, mùi hoắc hương trên người hắn phảng phất.
- Anh...anh là ai ? Mau buông tôi ra! - Rất nhanh sau đó, Hạ Nguyệt khôi phục lại tinh thần,đẩy tên nam nhân xa lạ kia ra.
Lúc này, mặt hắn kề sát mặt nàng, nàng nhìn thấy rất rõ mặt hắn. Cha mẹ ơi! Hắn là một tên siêu cấp soái ca, phải nói là rất rất đẹp! Không ngờ ở cổ đại cũng có nhiều người đẹp như vậy. Lần trước là một tên bị thương rất nặng, cô đã cứu hắn. Còn lần này, là một tên không biết từ đâu chui ra chạy lại ôm nàng. Nhưng nàng có quen hắn không nhỉ?
- Nàng...- Hạo Thần ngỡ ngàng, nàng không phải là Hạ Nguyệt sao? Tuy Hạ Nguyệt đã mất cách đây 1 năm...nhưng gương mặt nàng, làm sao hắn có thể quên, nhất định đây là nàng! Nàng còn sống...Nhưng, nàng quên hắn luôn rồi sao?
- Này! Anh là ai? Sao lại bất lịch sự như thế hả?- Hắn chưa kịp định thần, Hạ Nguyệt đã tuôn một tràng.
- Nàng thật sự không nhớ ta là ai sao?
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt cứ như là nàng là người yêu hắn không bằng! Hạ Nguyệt cố gắng lục soát lại kí ức của mình lúc trước khi bị hạ độc. Nhìn thật kĩ hắn xem có chút sự quen biết gì hay không? Và kết quả vẫn là:
- Xin lỗi! Nhưng tôi có quen biết anh sao?
- Sao nàng...sao nàng lại có thể ?-Hắn nắm chặt tay nàng
- Sao tôi lại không thể? Tôi thực sự không nhớ anh là ai mà! Mau buông tôi ra!
Nàng vùng khỏi tay hắn, nhưng tay hắn lại càng nắm tay nàng chặt hơn. Làm ơn đi, nàng nhớ hắn là ai thì còn nói gì nữa. Bỗng, một tên nam nhân bịt mặt lù lù xuất hiện, hắn kính cẩn cúi đầu:
- Xin lỗi cô nương!Người bạn này của ta đã thất lễ rồi, xin cô nương thứ lỗi! - Tên nam nhân đó kéo tay hắn ra khỏi tay nàng
-Tôi không sao, nhưng cho tôi hỏi, hai vị là...
- Chúng tôi là những nhà lái buôn vào đây để buôn bán. Người bạn này của tôi thấy cô giống một người nên nhận nhầm người, mong cô nương bỏ qua! Bây giờ, có chuyện gấp phải đi, chúng tôi xin cáo từ!
Tên kia không để cho Hạ Nguyệt nói tiếp, kéo hắn đi. Hạo Thần vừa nhìn qua đã biết là Thiên Ngôn. Tên này định giở trò gì đây? Dù bất mãn nhưng hắn cũng theo tên đó rời đi. Được một đoạn, hắn không hiểu hỏi Thiên Ngôn:
- Tại sao đệ làm như vậy? Đệ biết đó là Hạ Nguyệt mà. Nàng ấy còn sống, tại sao...
- Cô gái đó không phải Hạ Nguyệt! Huynh hãy nghe lời ta!
- Nhưng...
- Huynh hãy nghe ta giải thích!
-...
- Chuyện là vài tháng trước, ta bị người của môn phái nào đó truy sát, ta đã cho người điều tra nhưng vẫn chưa biết là ai muốn lấy mạng ta. Lúc đó ta bị thương rất nặng, cứ tưởng sắp đoàn tụ ông bà luôn rồi. Khi ta không còn sức nữa, đã trốn tạm vào một căn phòng, không ngờ lại là phòng của vị cô nương đó. Cô nương đó đã chữa trị cho ta. Lúc đầu, ta cũng bất ngờ lắm, nhưng do lúc ấy đau quá, nên ta đã ngất xỉu. Khi tỉnh lại, ta đã ở trong phủ, đại phu xem vết thương của ta, nói rằng nếu không sơ cứu kịp thời thì đã mất mạng...Chính cô ấy đã cứu ta!
- Chuyện đó...thực sự không thể!
Hạo Thần bất ngờ, Hạ Nguyệt vốn sợ máu từ nhỏ, thấy máu là ngất xỉu, sao lại có thể chữa trị cho một người toàn thân là máu. Vậy tức là, người con gái ấy...thực sự không phải Hạ Nguyệt!
- Huynh rất bất ngờ phải không?Lúc nãy, ta bịt mặt là vì lúc cứu ta, cô ấy đã thấy mặt ta khi chữa trị, nhưng xem ra thực sự không biết ta là ai! Nếu biết ta là người cô ấy đã cứu, ta và huynh sẽ bại lộ thân phận.
- Vậy...đệ có biết nàng ấy là ai không?
- Đệ đã cho người điều tra, chỉ biết nàng ấy là Lan Hoa, nàng ấy đã cùng em gái là Lăng Lăng xây nên Cửu Thiên Y Quán, Lan Hoa là nữ đại phu được mọi người kính trọng, đã cứu không biết bao nhiêu mạng người.
- Nhưng tại sao lại có người giống Hạ Nguyệt đến thế?
- Chuyện này...
- Được rồi...mau về thôi!
Thiên Ngôn về phủ, thị vệ đón hắn hồi cung . Sau khi về phủ, Thiên Ngôn không hề biết rằng, Hạo Thần khóe miệng cong lên, xem ra mọi chuyện thú vị rồi đây.
---------------------------o0o----------------------------
Hạ Nguyệt về tới nhà, liên tục hắt xì, xem ra có ai nhắc tới cô nhỉ? Có khi nào là hai người hồi sáng không? Nhớ tới là phát bực, nhìn tên đó là cô muốn đấm cho một trận., hừ!
Sáng hôm sau...
- Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Nguyệt chạy ra mở cửa, một tên thị vệ bước vào, hô to:
- Mau quỳ xuống nghe thánh chỉ!
Hạ Nguyệt quỳ xuống:
- Dân nữ xin nghe thánh chỉ!
Tên thị vệ đọc to:
- Hoàng thượng nghe đồn, thủ pháp y thuật của ngươi tinh thông, võ công cao cường, xinh đẹp hơn người, ban lệnh ngươi vào cung làm cung nữ đặc biệt cho Thái hậu nương nương, vừa bảo vệ, vừa chữa bệnh cho Người. Nếu Thái Hậu hết bệnh sẽ trọng thưởng. Nếu dám kháng chỉ? Chém!
Hạ Nguyệt nghe xong, mặt trắng bệnh. Nàng phải vào cung làm cung nữ, xem ra mọi chuyện không đơn giản là vậy. Nhưng thánh chỉ làm sao nàng dám trái? Hơn nữa, cơ hội trả thù đã tới, khó mà bỏ lỡ. Nàng dọn hành lí vào cung. Nàng đã đưa cho Lăng Lăng một số tiền, bảo rằng đừng lo cho nàng.
- Tiểu thư, tiểu thư, sao tiểu thư lại không cho muội đi theo! - Lăng Lăng khóc sướt mướt
- Như vậy sẽ rất nguy hiểm, chẳng phải mọi người đều biết muội hay sao, đừng để chuyện ta còn sống lộ ra ngoài, xem ra đây là cơ hội tốt để ta trả mối thù năm xưa. Muội hãy tự lo cho mình! Ta đi đây!- Hạ Nguyệt mỉm cười an ủi
- Tiểu thư nhớ, trong cung rất nguy hiểm, hãy cẩn thận!
- Ta sẽ tự biết phải làm gì! Tạm biệt...Lăng Lăng!
Nàng đi vào thành, nước mắt lăn dài. Người thân của nàng, Lăng Lăng, cũng không bên cạnh nàng nữa. Từ giờ, Hạ Nguyệt sẽ một lần nữa bước chân vào chốn thâm cung, bắt đầu lấy lại những gì từng thuộc về nàng.
---------------------------o0o----------------------------
Từ bây giờ, Hạ Nguyệt sẽ là xưng hô là "nàng", sẽ hợp hơn. Mong mọi người thông cảm! Tớ lần đầu viết truyện, nên còn nhiều sai sót, mọi người bỏ qua cho !