Việc Thẩm Lăng được sắc phong Bảo phi đã gây nên một trận xôn xao khắp triều đình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phi tần có địa vị cao trong hậu cung của Tạ Nguyên Tuần đều là Tiên đế sắc phong thay hắn trước khi ông băng hà, có một hoàng hậu, hai phi tử và ba tần, đến hiện giờ chỉ còn lại hai phi tử và hai tần. Trước đây bọn họ còn không biết tại sao Tiên đế lại muốn làm như vậy, sắc phong Hoàng hậu thì thôi đi, sao còn phải sắc phong cả phi tần làm gì. Mãi cho đến sau này Tiên đế băng hà, Tạ Nguyên Tuần kế vị, bọn họ mới phát hiện con gái của gia tộc mình tiến cung, ai ai cũng không hề có được chức vị cao.
Bọn họ cảm thấy có lẽ Tiên đế đã biết trước, nên nếu ông không sắc phong vài phi tần có địa vị cao cho Tạ Nguyên Tuần, e rằng sau này hậu cung của hắn sẽ có rất nhiều người có chức vị thấp. Bọn họ trải qua một lộ trình trái tim từ kinh ngạc, tuyệt vọng, bình tĩnh, cho đến cuối cùng là trái tim nguội lạnh. Ai mà biết lại xuất hiện một Thẩm Lăng khác biệt như vậy!
Thẩm Lăng vừa mới vào cung đã trở thành quý nhân, chưa tới nửa năm lại được Tạ Nguyên Tuân sắc phong làm Bảo phi, thăng cấp cũng nhanh quá rồi chăng! Không phải bệ hạ của bọn họ trước giờ không quan tâm đến hậu cung sao? Bao nhiêu năm nay bọn họ có thấy bệ hạ mở miệng thăng chức cho ai bao giờ, hắn cùng lắm chỉ có hứng thì bảo nô tài hầu hạ viết vài danh sách Tiệp Dư, Chiêu Nghi cho các mỹ nhân tự mình bốc thăm, bốc được chức vị nào thì chính là chức vị đấy.
Dù trong lòng bọn họ có suy nghĩ như thế nào thì cũng phải xác nhận một điều là Thẩm Lăng rất được sủng ái!
Thế là phủ của Lại bộ Thẩm Thượng thư chớp mắt có rất nhiều người đến thăm hỏi, trước cửa vô cùng tấp nập.
Lúc trước những quan viên này nghe nói Dương Tả tướng từng đến Thẩm phủ gặp Thẩm Khang Chính, khi đó bọn họ cảm thấy hơi khó tin. Dương Tả tướng là thủ lĩnh của đám quan văn, mà Thẩm Khang Chính chỉ là Lại bộ Thượng thư, dù có phải gặp mặt cũng nên là Thẩm Khang Chính đi gặp Dương Tả tướng mới phải, cho nên bọn họ coi chuyện này như lời đồn thổi linh tinh.
Bây giờ nghĩ lại, bọn họ thật ngu ngốc mà!
Có lẽ Dương Tả tướng đã nhìn ra được con gái của Thẩm Khang Chính đặc biệt từ trước, cho nên mới đến kết nối tình cảm với Thẩm Khang Chính. Chẳng trách bọn họ chỉ có thể làm quan nhỏ, không thể làm Tả tướng. Dương Tả tướng thật là có mắt nhìn, ông ta đã chỉ đường cho bọn họ rồi, nhưng mắt bọn họ đều đui mù hết rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Haizz!
Dương Tả tướng nào hay biết đám quan viên này đang sùng bái đôi mắt nhìn người chuẩn xác của mình, hiện giờ ông ta cũng đang rất ngơ ngác đó nha. Con gái của ông ta là phi tần được Tiên đế sắc phong, còn Thẩm Lăng mới vào cung chưa bao lâu, sao lại ngang hàng với con gái ông ta rồi?
Dương Tả tướng đi ra khỏi phủ Thẩm Thượng thư, trên đường đi nhìn thấy ánh mắt phát sáng lấp lánh của đám quan viên đang nhìn mình, ông ta cảm thấy chán ghét vô cùng, nên nhanh chóng lên ngựa rời đi.
Sau khi tiếp đãi, rồi tiễn hết những vị khách đến phủ đi, sắc trời cũng đã tối.
Thẩm Khang Chính gọi Thẩm Cẩn Tu vào thư phòng nói chuyện, ông ta làm Lại bộ Thượng thư bao nhiêu năm nay, không có công cũng chẳng có tội, có phần bình thường. Thượng thư của năm bộ khác trong sáu bộ đã đổi người hết lượt này đến lượt khác rồi, chỉ có ông ta là có thể ở yên trên chức vị Thượng thư này. Ông ta bình thường, nhưng mắt nhìn người của ông ta tốt, biết xem xét thời thế, biết lúc nào nên lùi, lúc nào nên tiến.
Ông ta biết người trong phủ không thích Thẩm Lăng, cho dù là Tưởng thị hay Thẩm Cẩn Tu, chỉ cần nói với bên ngoài về con gái của mình, bọn họ chỉ nhớ đến Thẩm Hi, chứ không phải Thẩm Lăng. Những chuyện này ông ta đều biết cả, chẳng qua chưa từng nói ra mặt mà thôi.
Thẩm Khang Chính không phủ nhận lúc mới đón Thẩm Lăng về, ông ta giống hệt Tưởng thị và Thẩm Cẩn Tu, không hề có tình cảm với Thẩm Lăng. Thực ra, chuyện huyết thống người thân này đối với những người làm quan như bọn họ còn chẳng quan trọng bằng lợi ích.
Người được bọn họ dùng tiền tài và kiến thức nuôi dưỡng khôn lớn trong Thẩm phủ là Thẩm Hi, mỗi ngày nàng ta đều ra ngoài hội họp với các tiểu thư của gia đình quan lại khác, nói đến thơ từ câu ca, chơi với cầm kỳ thư họa, Thẩm Hi có thể vì Thẩm phủ mà liên hôn với một gia đình tốt. Thẩm Lăng hiểu được những thứ nho nhã này sao? Có thể bầu bạn bên cạnh tướng công tương lai của nàng không? Nàng không thể, chỉ mỗi quy củ trong nhà mà đã phải có ma ma dạy riêng cho nàng, chứ không phải như Thẩm Hi đã làm quen từ lúc còn nhỏ. Thẩm Lăng có thể mang lại lợi ích rất ít cho Thẩm phủ, thứ mà một gia đình quan lại như bọn họ coi trọng là người đó mang lại lợi ích cho gia tộc, chứ không phải coi trọng một người chẳng có ích lợi gì cả.
Cho dù người đó là con gái ruột của bọn họ.
Nhưng ai mà ngờ được Thẩm Lăng lại giấu bọn họ vào cung, bắt đầu từ quý nhân, một đường trở thành Bảo phi!
Dù có viết truyện cũng không viết được như vậy, có được không?
Nói thật là khi mới biết chuyện này, Thẩm Khang Chính vô cùng giật mình, đến cả râu cũng bị ông ta nhổ mất vài cọng.
Thật quá khó tin!
Ông ta tưởng rằng Thẩm Lăng làm quý nhân là giỏi làm rồi, nào ngờ nàng lại trở thành phi tử! Còn được phong danh hiệu Bảo phi!
Hiện giờ Thẩm Khang Chính mới thật sự coi Thẩm Lăng như con gái của mình, đánh giá nàng cũng từ vô dụng trở thành tài giỏi nhưng thành đạt muộn.
“Cẩn Tu, con suy nghĩ thế nào về những người hôm nay chúng ta đã gặp trong phủ?”
Thẩm Cẩn Tu nói: “Loại người nịnh bợ.”
Thẩm Khang Chính: “Tính cách của con đó, từ nhỏ đã lạnh lùng thanh cao như thế rồi, người nói khen ngợi con là đạo đức cao thượng, trong sáng, chứng minh cách ta giáo dục con là không sai. Nhưng về mặt nhìn nhận vấn đề của con vẫn còn quá phiến diện rồi. Có điều, đây cũng là vì con chưa vào triều làm quan. Quan trường sẽ không phải kiểu không trắng thì đen như cách con kết giao bạn bè, cũng không phải năng lực giỏi thì làm quan tốt, quan cao, năng lực yếu kém thì không thể làm được đâu. Nếu thật sự đơn giản như vậy, có rất nhiều chuyện trên thế giới này đã giải quyết dễ dàng hơn rồi.”
“Trong nhà chúng ta có một Bảo phi nương nương, sau này dù là con đường làm quan của ta hay là con đều sẽ thuận lợi hơn nhiều. Trên triều có hai cha con chúng ta làm việc cho bệ hạ, hậu cung có nương nương được sủng ái. Nếu sau này nương nương lại sinh một hoàng tử, vậy Thẩm gia ắt hẳn sẽ có thay đổi lớn!”
Thẩm Khang Chính không có dã tâm nghĩ đến cháu ngoại của mình có thể làm Thái tử, thậm chí trở thành Hoàng đế đời tiếp theo. Đương nhiên ông ta cũng không dám nghĩ như thế, ông ta cảm thấy có thể trở thành nhà ngoại của hoàng tử đã là vinh hạnh to lớn của Thẩm gia bọn họ rồi.
Thẩm Cẩn Tu mím môi, hắn ta muốn nói mình không cần thiết phải dựa dẫm vào Thẩm Lăng, hắn ta cũng có lòng tự tôn của mình. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt vui vẻ của Thẩm Khang Chính, cuối cùng hắn ta cũng không hất nước lạnh vào phụ thân mình.
Cách nghĩ của Thẩm Cẩn Tu khác với Thẩm Khang Chính, vinh hạnh của Thẩm phủ đương nhiên sau này sẽ do hắn ta mang lại. Hơn nữa, hắn ta cũng nghi ngờ không biết muội muội kia có ấn tượng tốt với Thẩm phủ hay không. Hắn ta cảm thấy phụ thân suy nghĩ quá đơn giản, điều nên làm nhất hiện giờ là vào cung thăm dò thái độ của Thẩm Lăng trước, chứ không phải một mình cảm thấy nàng sẽ đứng chung một chỗ với Thẩm phủ. Nói không chừng là do bọn họ suy nghĩ đơn phương mà thôi, phải biết rằng Thẩm Lăng lớn lên trong môi trường miền quê, nàng có thể biết đại cục gì chứ?
Thẩm Cẩn Tu đã thấy qua rất nhiều khung ảnh nhà giàu mới nổi, tiểu nhân đắc chí, vậy Thẩm Lăng có khác gì những người này hay không?
Chuẩn bị đến giờ đi ngủ, Tưởng thị ngồi trước bàn trang điểm để nha hoàn tẩy trang, Thẩm Khang Chính tắm rửa xong đang ngồi đọc sách, bên cạnh còn có một nha hoàn dáng vẻ yểu điệu quạt mát cho ông ta.
Tưởng thị nhìn thấy cảnh đó qua mặt kính, khuôn mặt của nha hoàn kia hồng hào, nhỏ nhắn, dưới ánh đèn càng thêm cảm giác mờ ảo khiến người ta yêu mến, bàn tay nàng ta nhỏ nhắn, trắng nõn như cọng hành đã được lột sạch vỏ bên ngoài. Dường như Thẩm Khang Chính cũng chú ý đến điều này, ánh mắt ông ta rời khỏi trang sách, lâu lâu lại nhìn bàn tay và khuôn mặt của nha hoàn kia.
Tưởng thị xụ mặt, bà ta không nổi giận đùng đùng, mà đập bàn chửi chó mắng mèo: “Nha hoàn nhà ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả? Sai các ngươi làm chút chuyện nhỏ cũng không xong, lúc chải đầu cho ta cũng nhẹ nhàng chút chứ! Rõ ràng ta đối xử với đám nha hoàn các ngươi cũng tốt lắm mà, mỗi tháng đều cho các ngươi nghỉ phép đúng ngày. Nếu như làm tốt, ta còn phát thưởng cho các ngươi, nào có bạc đãi các ngươi, ngày thường ta cũng không đánh không mắng. Tìm khắp kinh thành cũng không có chủ mẫu nào đối xử tốt với nha hoàn như ta đâu. Kết quả, các ngươi lại hầu hạ ta như thế à? Này, lão gia, người nói thử xem, có phải chủ nhân không nên đối xử tốt với đám nha hoàn này hay không. Nếu đối xử tốt, bọn họ sẽ rất dễ biến thành con người đê tiện.”
Ánh mắt Tưởng thị lướt qua nha hoàn đang quạt ở bên cạnh Thẩm Khang Chính. Hừ, không biết kiếm đâu ra bộ đồ bó sát như thế, ngực sắp muốn tràn ra luôn rồi, còn cả cái hông nhỏ bé ưỡn qua ưỡn lại của nàng ta nữa, sợ không dụ dỗ được nam nhân sao?
Tưởng thị lấy khăn tay che miệng, lộ ra nụ cười châm biếm.
Thẩm Khang Chính nói: “Phu nhân đối xử tốt với bọn họ là phu nhân từ bi, trước giờ ta đều rất yên tâm khi giao hậu viện trong phủ cho phu nhân. Nếu nha hoàn làm phu nhân chán ghét, muốn phạt hay muốn bán đi đều do phu nhân làm chủ.”
Cơ thể nha hoàn bên cạnh Thẩm Khang Chính run rẩy không thôi, nàng ta đã ký khế ước chết để vào Thẩm phủ.
Tưởng thị cười mỉa mai trong lòng, cái lá gan này mà cũng dám chạy đến phòng bà ta dụ dỗ Thẩm Khang Chính, chán sống rồi đấy. Tưởng thị định lát nữa sẽ bảo ma ma dẫn nàng ta đi kết hôn với người đánh xe ngựa trong phủ, tránh cho nàng ta cảm thấy mình có chút nhan sắc, không biết trời cao đất dày.
Nha hoàn chải đầu cho Tưởng thị quỳ trên đất: “Xin phu nhân thứ tội, nô tỷ làm bị thương đến người rồi, nô tỳ đáng chết.”
Tưởng thị dịu dàng cúi đầu nhìn vẻ mặt đang căng thẳng của nha hoàn, mỉm cười: “Được rồi, ngươi đứng dậy đi, tối rồi còn quỳ trên đất, không sợ bị lạnh đầu gầu gối hả. Lát nữa ngươi lui xuống, uống canh gừng đi, nhớ là phải uống nhiều một chút. À, ngươi mang vài chén cho nha hoàn bên kia uống nữa đi.”
Nha hoàn đứng dậy trả lời: “Vâng ạ, thưa phu nhân.”
Tưởng thị xua tay bảo hai nha hoàn lui xuống.
Đám nha hoàn vừa đi khỏi, Tưởng thị bèn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khang Chính. Bà ta lấy ra một chiếc bình sứ trắng tinh, đổ ra tay một lượng tinh dầu hương thơm nhàn nhạt, xoa trán cho ông ta.
Thẩm Khang Chính đặt sách xuống, nhắm mắt lại: “Phu nhân cũng bận rộn cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
Tưởng thị nói: “Thiếp không mệt.” Giọng nói bà ta nhẹ nhàng, êm ái: “Hơn nữa, dù thiếp có mệt, nhưng vẫn còn sức hầu hạ lão gia ạ, lão gia không cần đau lòng cho thiếp.”
Thẩm Khang Chính “ừ” một tiếng.
Một lúc sau, ông ta nói: “Tính ra trước đây khi nương nương còn là quý nhân, phủ chúng ta còn chưa kịp vào cung thăm con bé, hiện giờ con bé đã là Bảo phi nương nương rồi, không đi bái kiến sẽ không hay đâu. Phu nhân định khi nào thì vào cung?”
Tay Tưởng thị bỗng ngừng lại giây lát, rồi lại mát xa tiếp cho ông ta.
“Lão gia nói chí phải ạ. Trước đây nương nương là quý nhân, thiếp đã bảo ma ma chuẩn bị xong bạc, định vào cung. Chỉ là khoảng thời gian đó trong phủ có nhiều việc, lão gia bận rộn chuyện lớn với việc bổ nhiệm và miễn nhiệm của các quan viên của Bột Hải quận, thiếp cũng đi theo bước chân của người, tới thăm hỏi và tặng quà gặp mặt cho nữ quyến của bọn họ. Cẩn Tu và mấy người bạn của nó đi ngoại thành săn bắt, trùng hợp gặp được con trai của Ngọc Chân Công chúa, Tiết tiểu hầu gia. Cẩn Tu và Tiết tiểu hầu gia nói chuyện vui vẻ về chuyện săn bắn, bọn họ ở ngoại thành nửa tháng mới trở về kinh. Thiếp biết tin, đã tốn rất nhiều thời gian đến phủ Công chúa bái kiến Ngọc Chân Công chúa. Hi Nhi nhận được đống vật săn mà Cẩn Tu gửi về, bèn tò mò muốn đến ngoại thành tìm Cẩn Tu, thiếp khuyên nhủ mãi con bé mới chịu thôi, sau đó con bé đi tham gia yến hội được các tiểu thư trong kinh thành tổ chức, Hi Nhi là người xuất sắc nhất trong đám bọn họ. Có rất nhiều phu nhân đều có ý nghe ngóng chuyện của Hi Nhi ở chỗ thiếp đó.”
“Cứ bận rộn mãi nên thiếp có phần lơ là Lăng Nhi, là thiếp không suy nghĩ chu toàn. Nhưng lão gia yên tâm, ngày mai thiếp sẽ vào cung. Thực ra không giấu gì lão gia, thiếp yêu thương Lăng Nhi không kém gì Hi Nhi cả, suy cho cùng con bé cũng là con gái ruột của thiếp. Trước đây thiếp không đi là vì thiếp muốn chuẩn bị đủ một số bạc mang vào cho con bé, cho nên mới chậm trễ đến hiện tại. Lão gia không nói, thiếp cũng sẽ tìm thời gian nói với người.”
Thẩm Khang Chính nghe xong thì gật đầu hài lòng, ông ta không hề biết rằng tấm chân tình này của Tưởng thị là bà ta tuỳ tiện bịa ra mà thôi. Không, lời nói của Tưởng thị vẫn có chút thật, những lời bà ta nói về Thẩm Khang Chính, Thẩm Cẩn Tu và Thẩm Hi là thật, nhưng về Thẩm Lăng ở phía sau thì… thôi không nhắc nữa.
Hai người lại nói chuyện một lúc, sau đó Thẩm Khang Chính buồn ngủ nên đã lên giường nằm. Tưởng thị nhỏ giọng căn dặn với ma ma vài câu về cách xử lý nha hoàn kia, ma ma nghe xong thì lui xuống.