Hoàng hậu thích diễn của bạo quân

Thẩm Lăng hỏi liên tục, “Mười vạn lượng, sao Người lại kiếm được nhiều như vậy chứ?! Không đúng, phải là vì sao người lại kiếm được?”
 
—— ta cũng chưa kiếm được nhiều như vậy đâu, đó mới là điều quan trọng!
 
Tạ Nguyên Tuần liền kể chuyện Đường thị lang bị ngự sử buộc tội trên triều, hắn mượn chuyện này để cảnh cáo, Thẩm Lăng nghe xong, ánh mắt nhìn Tạ Nguyên Tuần đột nhiên sinh ra cảm giác bội phục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
—— Thì ra không phải nàng là người duy nhất bị hắn đánh một gậy rồi cho một quả táo, so với Đường thị lang thì nàng còn hạnh phúc hơn nhiều, ít ra nàng không bị hắn lấy bạc, hơn nữa Đường thị lang cũng không được táo ngọt, còn bị hắn đánh gậy, cảm giác hạnh phúc đến từ sự đối lập như vậy đó.
 
Tạ Nguyên Tuần hỏi: “Nàng sẽ tiếp tục dùng chuyện của hắn sao? Nàng muốn viết về chuyện nhà hắn nữa không?”
 
Thẩm Lăng: “Người muốn làm gì?” Ngày thường hắn đâu có quản nàng làm gì đâu chứ. 
 
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng trả lời có hay không trước đi.”
 
Thẩm Lăng không chắc: “Không thể nào……”
 
Đã dùng vụ bê bối của Đường thị lang một lần rồi, nếu lại tiếp tục dùng chuyện của hắn, có phải hơi không tốt không, nhổ lông không chỉ nhổ mỗi một người được, sẽ trọc mất.
 
Tạ Nguyên Tuần nói, “Lần này hắn đưa mười vạn, nếu lần sau còn có tình huống hắn bị buộc tội nữa.” Hắn ám chỉ, “Bạc hắn dâng cho triều đình sẽ không vào quốc khố mà chia cho nàng một phần.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lăng vỗ tay cho Tạ Nguyên Tuần.
 
—— người tốt, người chính là một người tốt!
 
Thẩm Lăng nói, “Không được, người phải cho thiếp một nửa, Người nghĩ lại thử xem, là thiếp đưa vụ bê bối của hắn lên báo, những ngự sử đó nhìn thấy nên mới có thể buộc tội hắn, thiếp có công lao lớn như vậy, không cho thiếp một nửa, Người nói xem có được không?”
 
Lúc này Thẩm Lăng không còn suy nghĩ nhổ lông không thể nhổ một người nữa, nhổ thêm một cái thì sao chứ, dù sao trên người Đường thị lang cũng nhiều lông mà. Nếu hắn làm quan, làm người lương thiện thì cũng chẳng bị nàng và Tạ Nguyên Tuần theo dõi. 
 
Tạ Nguyên Tuần không kiên trì lâu, “Được, cho nàng một nửa.”
 
Thẩm Lăng, “Vậy vai chính trên báo lần sau vẫn là hắn sao?”
 
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng không sợ hắn nhà tan cửa nát sao?”
 
Thẩm Lăng nhìn hắn một cách kỳ quái, “Sao thiếp lại sợ chứ, tự hắn tạo nghiệt, sớm hay muộn cũng phải trả thôi, người nghĩ xem, xách hắn ra làm ‘tấm gương’, đám thần tử trên triều đình cũng sẽ lấy đó làm kinh nghiệm, nhắc nhở bản thân không được đánh mất lương tâm.” Nàng phân biệt phải trái, “Dù sao thiếp cũng không sợ.”
 
Nếu nói về người nàng sợ thì chính là Tạ Nguyên Tuần chứ không phải loại người như Đường thị lang.
 
Thẩm Lăng thong thả dùng bữa, mặc dù không cẩn thận bị sặc một lần nhưng Thẩm Lăng vẫn ăn tiếp, đến khi miệng nàng bị cay đến không chịu được, tác dụng của ớt chậm, nàng kêu Lưu Châu lấy một ít sữa tươi đến, lúc cay thì uống một ngụm sữa tươi, nàng cầm cốc uống, để lại một vệt sữa tròn quanh mép.
 
Tạ Nguyên Tuần không ăn nữa, không biết hắn lấy được một quyển sách từ đâu, Thẩm Lăng nhìn thoáng qua thì thấy cuốn sách rất mỏng.
 
Thẩm Lăng, “Bệ hạ, người đang xem cái gì mà chăm chú quá vậy?”

 
—— Không phải ta muốn tò mò mà vì lúc ngươi xem tấu chương cũng không nghiêm túc như vậy.
 
Tạ Nguyên Tuần ngẩng đầu, nghiêng người lau vết sữa trên miệng Thẩm Lăng rồi lấy khăn lau khô tay, “Nàng sẽ biết thôi.”
 
Mắt thường cũng thấy được trên đầu Thẩm Lăng hiện lên dấu chấm hỏi.
 
—— ta sẽ biết cái gì chứ? Có liên quan tới gì ta sao? Sao nghe lời này có vẻ không ổn?
 
Thẩm Lăng hỏi, “Thiếp có thể xem không?”
 
Tạ Nguyên Tuần hỏi lại, “Nàng muốn xem?”
 
Thẩm Lăng lắc đầu, trực giác nói rằng nàng không xem sẽ tốt hơn.
 
Tạ Nguyên Tuần nói, “Đáng tiếc.”
 
Thẩm Lăng, “???” Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì?
 
—— Có phải mặt trời mọc ở phía Tây không? Tổ tông ngươi cũng biết nói đáng tiếc sao, dân chúng cũng không có cách tiếp nhận chuyện này đâu, còn nữa, người cũng nên nói câu kế tiếp đi chứ, nói chuyện mà chỉ nói một nửa, không phải giống như cởi quần rồi lại bất động sao, đúng là thiếu đòn!

 
Buổi tối đi ngủ, Tạ Nguyên Tuần đi rửa mặt thay quần áo, Thẩm Lăng nằm trên giường, cơ thể bọc chăn gấm rồi lăn qua lăn lại, lăn lăn lăn vào bên trong rồi lại lăn lăn lăn ra bên ngoài. Tạ Nguyên Tuần đứng ở mép giường, mặt không biểu cảm nhìn hành động của Thẩm Lăng 
 
Thẩm Lăng lăn đủ rồi, nàng ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt Tạ Nguyên Tuần không biết đã nhìn nàng bao lâu nữa.
 
“…..”
 
Tạ Nguyên Tuần, “Lăn đủ rồi sao?”
 
Thẩm Lăng nghiêm túc gật đầu, “Đủ rồi.” Nàng dịch người vào bên trong, “Nhanh như vậy mà người đã tắm xong rồi, tới đây, lên giường lên giường.” Tay nàng vừa vỗ giường vừa nói.
 
Tạ Nguyên Tuần, “Ừ.” Hắn liền đi lên.
 
Thẩm Lăng vừa muốn rút tay liền cảm nhận được ngón tay đụng phải một đồ vật gì đó cứng rắn, cúi đầu nhìn, Thẩm Lăng lập tức nhận ra đây là quyển sách lúc nãy Tạ Nguyên Tuần đã đọc, Thẩm Lăng liền ngứa tay muốn cầm lên xem, không có cách nào hết, nàng thực sự là người nhớ ăn không nhớ đánh, không sợ trực giác nói cho nàng rằng phải cách xa nó một chút, nhưng nàng vẫn muốn xem, phải biết là, nó được Tạ Nguyên Tuần để dưới gối đầu đó! Giống như cây gậy chọc mèo, cứ ở trước mặt nàng đùa giỡn, không xem thì trong lòng nàng sẽ ngứa ngáy khó chịu, thôi kệ đi, trực giác gì đó cứ kéo vào sổ đen đã.
 
Thẩm Lăng vừa mở ra nhìn, sau đó mặt nàng liền cứng đờ, ngây ngốc kêu, “Á? hả, á!” 
 
Cái á thứ nhất là quá kinh ngạc, không ngờ Tạ Nguyên Tuần không đọc sách mà là Tị Hoả Đồ*! Đúng thật là dọa người mà! Cái hả thứ hai, là nàng đang cảm khái đây là tị hoả đồ đó, thật ra vẽ cũng khá tốt đó chứ, chỉ cần mắt không mù thì đều có thể hiểu, còn cái á thứ ba, là vì Thẩm Lăng khiếp sợ Tạ Nguyên Tuần lại xem những thứ này!!!
 
*Tị Hoả Đồ: Xuân Cung Đồ, là 1 thuật ngữ trong các ngôn ngữ Đông Á chỉ đến nghệ thuật khiêu dâm. 
 
—— Thật hối hận vì đã kéo trực giác của mình vào sổ đen.
 
Thẩm Lăng buông tay, vội vàng đẩy nó xuống dưới gối, khô khan nói với Tạ Nguyên Tuần, “Bệ hạ, Người Người Người có muốn về Thái Cực Điện ngủ không.”
 
—— chết tiệt ta đang nói cái gì vậy chứ hả.
 
Thẩm Lăng giơ tay che mặt, thật muốn đánh chết bản thân, Tạ Nguyên Tuần xem xuân cung đồ thì làm sao chứ? Có vấn đề gì sao, ngược lại nàng lại kinh hãi như vậy, là sợ Tạ Nguyên Tuần không nhớ tới nàng sao?!

 
Nếu Tạ Nguyên Tuần thật sự làm hành động gì đó thì đều là do nàng thôi. Tạ Nguyên Tuần cười, cơ thể hắn mang theo cảm giác áp bách tới gần nàng, Thẩm Lăng nhìn khóe miệng hắn có ý cười, có người bộ dáng lúc cười lạnh rất đẹp, Tạ Nguyên Tuần chính là như vậy đó, nếu đổi thành hắn cười ấm áp thì vẻ đẹp sẽ lập tức tới 200% luôn đó!
 
Thẩm Lăng mơ màng bị đẩy ngã lên giường, cảm nhận được môi Tạ Nguyên Tuần chạm vào người nàng, a, hôn trán, a, hôn mũi, a, hôn lên gương mặt, a, hôn môi, a, hôn cổ a, còn hôn dưới cổ nữa….
 
Thẩm Lăng tranh thúc lúc rảnh rỗi lại nghĩ, phép bài tỉ* mà nàng làm con mẹ nó dễ hiểu quá, lưu loát dễ đọc.
 
*Phép bài tỉ: biện pháp tu từ
 
Nàng cũng cảm nhận được tay Tạ Nguyên Tuần vuốt ve chân nàng, đột nhiên nàng hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu, đôi mắt ửng đỏ nhìn thấy xuân cung đồ bị Tạ Nguyên Tuần vô tình đẩy ra dưới gối đầu, xem như nàng hiểu rõ rồi, đây chính là võ công bí tịch của Tạ Nguyên Tuần! Chỉ cần truyền đạt một lần, người vốn dĩ không hiểu mây mưa Vu Sơn như Tạ Nguyên Tuần cũng giống như đốt nhiên liệu tên lửa, kỹ năng và động tác cao đến nỗi làm Thẩm Lăng chỉ có thể thở dốc giống như con cá mặn thôi. 
 
Tạ Nguyên Tuần dùng tay vén mái tóc ướt trên trán, “Nàng chảy nhiều mồ hôi quá, là do nước sao?”
 
Vốn dĩ Thẩm Lăng muốn dùng chân đá hắn, kết quả chân lại nhũn ra biến thành như đang móc trên chân hắn, mũi chân nàng đảo tới đảo lui ngay chân của hắn, môi nàng run rẩy, biết rõ cuối cùng hắn sẽ đến, nhưng cố tình lúc này hắn lại dừng lại nói chuyện với nàng, làm nàng tiến thoái lưỡng nan, chết tiệt thật mà!
 
Thẩm Lăng nói với giọng tự cho là rất lớn, nhưng kỳ thật âm thanh kêu lên lại rất nhẹ, “Thiếp là nước, vậy người là cái gì, bùn sao?” Trộn với nhau lại biến thành xi măng sao? Ôi trời! Thật là quyến rũ nha!
 
“Người có tới hay không?!”
 
—— muốn tới thì nhanh lên đi!
 
Tạ Nguyên Tuần cắn cổ nàng một cái, “Nàng sốt ruột hả?”
 
Thẩm Lăng, “……..”
 
—— người đúng là chó mà!
 
—— khơi dậy hứng thú của ta, người đối xử với ta như vậy sao hả?!!!
 
Tạ Nguyên Tuần thấp giọng cười, Thẩm Lăng thẹn quá hoá giận liền giơ tay đến hông hắn, đại khái là ngón tay giơ tới chỗ ngứa bên hông hắn rồi nhéo một cái.
 
—— người treo* ta nè! Cho người treo ta nè!
 
*Nghĩa đen là “treo” trên không, kiểu lơ lửng, ở đây đang nói về cảm giác, hiểu đại khái là chị nhà đang muốn mà anh nhà không chịu làm tiếp.
 
Chóp mũi của Tạ Nguyên Tuần đụng vào chóp mũi của Thẩm Lăng, trong nháy mắt muốn đi vào thì bụng Thẩm Lăng lại vang lên.
 

“Ùng ục.”
 
“Ùng ục.”
 
“Ùng ục ục ục ục……”
 
Cả Tạ Nguyên Tuần và Thẩm Lăng đều ngây ngẩn.
 
Tạ Nguyên Trần ngồi dậy, lộ ra bộ ngực săn chắc, không phải gà luộc đâu mà có chứa một loại cảm giác mạnh mẽ, hắn lẳng lặng nhìn nàng, há miệng, “Nàng…..”
 
“Ùng ục ùng ục ——”
 
Tạ Nguyên Tuần mới nói một chữ mà bụng Thẩm Lăng đã không chịu nổi kêu lên làm nhạc đệm cho hắn rồi.
 
Tạ Nguyên Tuần cười phụt một tiếng, “Ha ha ha ha.”
 
Thẩm Lăng sống không còn gì luyến tiếc mà nằm trên giường, lặng lẽ kéo cái chăn sang một bên rồi đắp lên người, mặt đen như than, nếu có bếp lò ở đây thì chắc chắn nàng sẽ chủ động nhảy vào trong bếp rồi tự đốt cháy bản thân luôn quá. Có thể tưởng tượng được tình huống thời điểm mấu chốt thân mật mà bụng lại kêu lên không? Chuyện này giống như là nam nữ hẹn hò, người nữ trang điểm thật đẹp, lúc ăn cơm, người nam muốn hôn người nữ còn khen một câu: lông mi của nàng thật dài. Sau đó lông mi của người nữ liền rớt xuống, lại còn vừa vặn rớt ngay miệng người nam nữa chứ, thật sự muốn đào một cái hố trên đất rồi chôn mình luôn mà. 
 
— Quá mất mặt!
 
— Ta muốn chết ta muốn chết ta muốn chết mà! 
 
Tạ Nguyên Tuần vẫn còn đang cười ha ha, Thẩm Lăng nhìn hắn sau đó liền khóc, là khóc thiệt, không phải cái loại gào thét khóc không ra nước mắt mà nàng khóc đến mức cả người đều ủy khuất.
 
Tạ Nguyên Tuần, “Nàng khóc cái gì chứ?” hắn vội vàng muốn giơ tay ra lau nước mắt cho nàng.
 
Thẩm Lăng, “Oa ô ô….. hức” Nấc một tiếng, nàng ngừng khóc, sau đó lại khóc lên, “Oa ô ô…..Người hỏi ta khóc cái gì, ai chọc người cười, người cười cái gì mà cười chứ ô ô ô!”
 
Tạ Nguyên Tuần ôm nàng trong lòng, hiếm khi an ủi, “Ta không cười, nàng cũng đừng khóc nữa, khóc giống như cô bé đáng thương vậy.”
 
Thẩm Lăng thút tha thút thít nức nở, “Người, người mới là cô bé đáng thương”
 
Tay của Tạ Nguyên Tuần ôm nàng đặt trên bụng nàng, hắn vỗ vỗ bụng nàng, giọng nói vang lên bên tai nàng, “Sao lại không kêu nữa, mới nãy không phải kêu rất lớn sao?” Kêu giống như là cái loa lớn vậy.
 
Tiếng khóc của Thẩm Lăng lại càng lớn hơn, “Oa ô ô!”
 
Nàng vừa khóc thì hắn liền cười, “Ha ha ha ha.”
 
Tiếng cười của Tạ Nguyên Tuần đã áp chế tiếng khóc của Thẩm Lăng, có thể nghĩ được hắn cười điên cuồng đến mức nào rồi đó!
 
Thẩm Lăng bị hắn làm tức giận đến nỗi không thèm khóc nữa, khóc cái gì mà khóc chứ, còn khóc nữa chẳng phải càng làm hắn vui sao!
 
——đồ khốn!
 
 
—— con mẹ nó vừa rồi bụng ta không nên kêu mà ta nên xì hơi mấy cái thật lớn cho người mới đúng! Bốc mùi chết người luôn mới đúng đồ khốn!
 
Tạ Nguyên Tuần lại phụt cười.
 
Thẩm Lăng, “……”
 
—— a a a a a!
 
—— ta liều mạng với người! Ta đánh chết người!
 
Sau đó Thẩm Lăng dùng đầu đánh trả, như con thiêu thân bình bịch đẩy ngã Tạ Nguyên Tuần, ngồi trên người hắn, tức giận đến mức dùng tay kéo chăn qua đè trên mặt Tạ Nguyên Tuần, chờ đến khi nàng hết tức giận, nàng liền thấy Tạ Nguyên Tuần nằm dưới chăn không hề nhúc nhích.
 
Thẩm Lăng nhíu mày, “Người ngồi dậy đi.”
 
 
—— không không không không, hắn không thể dễ chết như vậy được, đừng nghĩ vớ vẩn, nghĩ vớ vẩn là không có tiền đồ đâu.
 
Thẩm Lăng đẩy đẩy Tạ Nguyên Tuần, hắn lại không có động tĩnh gì.

 
Thẩm Lăng hoảng sợ kéo chăn ra, sau đó nàng liền thấy hai mắt Tạ Nguyên Tuần nhắm chặt, vẻ mặt bình thản…..
 
——Hả? Vẻ mặt bình thản? Không không…. Không thể nào!
 
Thẩm Lăng bước xuống khỏi người Tạ Nguyên Tuần, quỳ bên người hắn, run rẩy giơ tay đến dưới mũi Tạ Nguyên Tuần, “Hả! Không không không có không khí?!!!”
 
Cả người Thẩm Lăng liền không ổn, tay chân nàng lạnh lẽo, lạnh giống như một đống băng vậy.
 
—— hắn thật sự không có hơi thở? Ta không tin, nhưng đúng là mũi hắn không có hơi thở mà! Sao, sao lại, hình như ta, hình như ta giết người rồi.
 
—— ô ô ô ô ……
 
Thẩm Lăng hoảng sợ, “Ô——”
 
—— không đúng! Sao hắn lại dễ chết như vậy được chứ, chắc chắn hắn chỉ đang lừa ta thôi, nhìn xem ta lừa hắn đây.
 
Thẩm Lăng nhìn chằm chằm mặt hắn rồi nói, “Bệ hạ, người thật sự đã chết rồi sao? Nếu người đã chết thì thiếp sẽ đi đó?”
 
Tạ Nguyên Tuần vẫn không có động tĩnh gì.
 
Thẩm Lăng, “Tốt lắm, quả nhiên người đã chết, rốt cuộc thiếp cũng thoát khỏi người rồi ha ha ha, vậy bây giờ thiếp sẽ làm giả di chỉ* của người, thiếp sẽ ngồi trên ngôi vị hoàng đế của người và trở thành nữ đế, chuyện đầu tiên thiếp làm là tuyển tú, tuyển hết những người lớn lên xinh đẹp của Đại Lương Triều vào cung, mỗi ngày thiếp sẽ triệu một người đẹp, mỗi ngày hằng năm thiếp cũng sẽ không nghỉ ngơi.”
 
*Di chỉ: “di” là đồ để lại của người đã chết, “chỉ” là ý định, ý chỉ. Có thể hiểu là di chúc. 
 
Tạ Nguyên Tuần vẫn không có động tĩnh gì.
 
Điều này làm Thẩm Lăng thật sự luống cuống rồi, nàng cũng đã nói là phải làm nữ đế rồi ngủ với nam nhân khác nhưng Tạ Nguyên Tuần vẫn không mở mắt ra, hắn hắn hắn thật sự đã chết rồi sao?
 
——a, làm sao bây giờ, hắn đã chết thì ta cũng không thể sống, cho dù ta chỉ ngộ sát nhưng nhất định ta cũng sẽ bị giết! Muốn chạy trốn cũng không có nơi để trốn.
 
——Trời ạ ta còn chưa muốn chết đâu! Không được, ta phải cứu mình mới được.
 
—— nhưng mà cứu thế nào đây? Ta khó khăn quá mà!
 
Thẩm Lăng ra vẻ bình tĩnh che chăn lên người Tạ Nguyên Tuần.
 
—— tình huống này của hắn đêm nay chắc sẽ không bị phát hiện, không bằng nhân lúc đêm ta liền rời cung.
 
—— đúng, không sai, rời cung, ta sẽ còn mạng sống, ta phải đi thu dọn đồ đạc, đúng rồi, còn phải thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, như vậy thì lúc chạy trốn chân mới có thể nhanh hơn một chút, còn phải lấy một ít bạc, bằng không nếu đói bụng cũng không có cơm mà ăn.
 
Tạ Nguyên Tuần: Với tốc độ này của nàng thì nếu hắn thật sự có việc gì, làm sao nàng có thể thoát đi được chứ? Khả năng là trời đã sáng thì nàng còn chưa đến cửa cung nữa.
 
Tạ Nguyên Tuần mở mắt ra, Thẩm Lăng trừng mắt, “Bệ, bệ hạ, người không có việc gì sao?”
 
Tạ Nguyên Tuần, “Nàng cảm thấy ta có thể có chuyện gì?”
 
Thẩm Lăng, “Ha ha, không có không có.”
 
Tạ Nguyên Tuần không buông tha nàng, “Nói ta không thở? Rốt cuộc còn muốn thoát khỏi ta? Còn nghĩ đến việc làm giả di chỉ của ta rồi trở thành nữ đế, mở hậu cung?”
 
Mỗi chữ hắn nói xong thì đầu của Thẩm Lăng lại thấp hơn một phân.
 
Thẩm Lăng không tự tin nói, “Bệ hạ, người nghe lầm rồi đó, thiếp chỉ nói giỡn với người thôi à.”
 
—— a a a toàn bộ đều bị hắn nghe được hết rồi! Ta nói cái gì, ta nói người đang giả vờ đó, hừ! Người đang lừa người khác mắc tội* đó! 
 
*nắm thóp người ta rồi giải bộ làm cho người ta mắc bẫy và phạm tội.
 
Tạ Nguyên Tuần ẩn ý nhìn nàng, “Ta nghe rất rõ, nàng nói như vậy.”
 
“Một ngày tìm một nam nhân, a.”
 
Thẩm Lăng chột dạ, nàng rụt cổ, “Không có không có, bệ hạ, người đừng đổ oan thiếp.”
 
—— dù sao ta cũng không thừa nhận, đánh chết người ta cũng không thừa nhận đâu!
 
Thẩm Lăng ôm bụng, kêu lên, “Bụng thiếp đau quá, đau quá a, ùng ục —— nó lại bắt đầu kêu lớn hơn rồi, chắc chắn là thiếp ăn vào bụng không tốt rồi, bệ hạ, cứu mạng đi!”
 
Nàng điên cuồng lôi kéo túm tay áo hắn.
 
Tạ Nguyên Tuần hừ lạnh, “Không cứu, nàng cứ như vậy mà đau chết đi, dù sao nàng là người không có lương tâm.”
 
Thẩm Lăng cái khó ló cái khôn, nàng còn rất nhiều chiêu nha, nàng liền bụm mặt giả bộ khóc.
 
Tạ Nguyên Tuần, “……” Hắn đỡ trán, tức giận giơ tay gõ lên trán Thẩm Lăng một cái, “Người đâu, gọi ngự y đến đây.”

 
Tạ Nguyên Tuần xoa xoa bụng nàng, “Thật sự đau hả?”
 
Thẩm Lăng, “Thiếp không đau mà còn để người còn mời ngự y đến đây hả.”
 
—— ta không đau, nhưng ta có thể giả bộ rất đau, bằng không ta lại bị người lôi kéo nói ta vừa mới nói những lời có thể chém đầu đó thì sao?
 
Tạ Nguyên Tuần nói, “Nếu nàng không đau, ngự y đến có thể vạch trần nàng, nếu nàng thật sự đau thì không phải đúng lúc kêu ngự y sao.”
 
“Người đừng gạt thiếp, bằng không…..Ta sẽ trị tội nàng, mấy tội cũng đều phạt, nàng đếm đếm thử xem tối nay nàng phạm phải bao nhiêu tội rồi
 
Thẩm Lăng niệm chú, la lên vì đau, không để ý lời nói của Tạ Nguyên Tuần.
 
—— không nghe không nghe, vương bát niệm kinh. 
 
Ngự y tới, bắt mạch xong liền nói, “Bệ hạ, nương nương không có việc gì hết….”
 
Thẩm Lăng liền ê ê a a kêu lên, “Đau quá, đau bụng quá, khó chịu quá.” Lúc nàng nói còn liều mạng đưa mắt nhìn cho ngự y, đáng tiếc ngự y lại cúi đầu, ánh mắt nàng hắn cũng không nhìn thấy.
 
—— Thông minh lên đi, đừng thật sự nói là ta không có việc gì chứ, ngươi nên nói ta đang có bệnh gì đó mới đúng.
 
Tạ Nguyên Tuần, “Không có việc gì à.”
 
Thẩm Lăng, “…….”
 
—— trời đúng là muốn diệt ta mà!
 
Bất quá ngự y chưa nói xong, lời nói tiếp theo của hắn lại thành công cứu được Thẩm Lăng.
 
Ngự y, “Ban ngày nương nương ăn đồ ăn đồ cay, khí huyết tăng vọt, thần kê cho nương nương mấy loại thuốc bồi dưỡng cơ thể, nương nương uống vào sẽ không còn khó chịu nữa.”
 
Thẩm Lăng, “Tốt, có hoàng liên* không?”
 
*Hoàng liên: vị thuốc trong Đông y
 
Ngự y, “Không có.”
 
Tạ Nguyên Tuần nói, “Dùng hoàng liên có thể trị thanh nhiệt thiếu nước và tâm hoả*, nàng ấy vẫn nên ăn nhiều sẽ tốt hơn, ngự y nghe thấy chưa, lúc kê thuốc cho Bảo phi thì kê nhiều hoàng liên đi.”
 
*tâm hoả ( trong Đông y ): chỉ chứng bệnh lòng phiền, miệng khát, mạch nhanh, đầu nhức
 
Ngự y, “Vâng, bệ hạ.”
 
Thẩm Lăng, “……..”
 
—— người cút đi.
 
Lăn lăn lộn lộn lâu như vậy, Thẩm Lăng cũng mệt mỏi rồi, nàng xoa đôi mắt, nằm xuống liền chuẩn bị ngủ, lúc nàng chuẩn bị ngủ thì hắn liền nói, “Ta còn chưa ngủ.”
 
Thẩm Lăng, “……”
 
—— người không ngủ thì không ngủ, ta muốn ngủ!
 
Tạ Nguyên Tuần, “Ta muốn ngủ trước.”
 
—— người là con nít sao?! Ngủ một giấc mà cũng muốn giành ai trước ai sau nữa hả, có thú vị không!
 
Thẩm Lăng nói, “Bệ hạ, người nhắm mắt lại là có thể ngủ được rồi.”
 
Tạ Nguyên Tuần, “Không muốn nhắm.”
 
—— con mẹ nó người nhắm mắt chó của người lại cho ta!
 
—— nếu người không nhắm thì người cứ trợn mắt ngủ đi!
 
Tạ Nguyên Tuần nói, “Nàng dỗ ta ngủ.”
 
Thẩm Lăng, “…….”
 
——đã xác nhận rồi, người luôn gặp phải rắc rối mà!
 
Bây giờ Thẩm Lăng không buồn ngủ chút nào hết, trong bóng tối nàng cười lạnh, giọng nói lại rất ôn nhu, “Được nha, bệ hạ, thiếp kể chuyện xưa cho người.”
 
—— là do người không cho ta ngủ trước, gây chuyện với ta trước đó nha!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận