Thẩm Lăng nói, “Rất lâu rất lâu trước kia…..”
Tạ Nguyên Tuần, “Rất lâu rất lâu là bao lâu?”
Thẩm Lăng, “Là rất lâu rất lâu, dừng lại! Người đừng nói nữa, là một trăm năm trước được chưa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Nguyên Tuần, “Được, nàng nghiêm túc nói đi.”
—— người mù rồi, thật sự mù rồi, nếu người không mù thì sao người lại không nhìn ra được bộ dáng nghiêm túc của ta chứ hả?
Thẩm Lăng, “Hơn một trăm năm trước, có một thương nhân làm ăn buôn bán, thương nhân đó có một người con gái, tên của người con gái ấy là lọ lem. Người đàn ông đó đau lòng cho cô bé lọ lem, vì suy nghĩ cho nàng ấy nên mới cưới một người phụ nữ tên là quả phụ xấu xa, người quả phụ đó còn mang theo hai đứa con gái kê, một đứa tên Bạch Tuyết, một đứa tên Cô Bé quàng khăn đỏ.”
“Cô bé lọ lem đã lớn tuổi vì vậy thương nhân đó mới nhờ người quả phụ tìm bà mối xem việc hôn nhân, sau đó liền nhìn trúng một người đàn ông tên Vương Tử, người đàn ông Vương Tử đó cũng là người buôn bán, gia tài bạc triệu, uống nước cũng là uống một ngụm nước thì phun một ngụm, quần áo cũng mua một bộ rồi ném một đống. Lần đầu Vương Tử gặp mặt liền thích nàng, cảm thấy nàng đơn thuần hiền lành cũng không làm ra vẻ, vì vậy Vương Tử liền mua cho nàng một đôi giày thêu.”
“Cô bé lọ lem mang giày thêu về nhà, mẹ kế quả phụ xấu xa lại thích nó, vì vậy quả phụ xấu xa mang nó vào, kể từ ngày đó quả phụ xấu xa liền biến mất. Nghe nói là quả phụ xấu xa có nội lực thâm hậu rồi chạy tới võ lâm giang hồ, bởi vì nó không giống như giày thêu bình thường mà thật ra là bên trong nó có chứa nội lực rất sâu, nếu ai đi vào thì người đó sẽ trở thành cao thủ võ lâm!”
“Hai đứa con gái Bạch Tuyết và Cô bé quàng khăn đỏ không muốn đổ lỗi cho cô bé lọ lem, nhưng cô bé lọ lem lại tự trách, cảm thấy đều là do nàng sai, nàng cũng không có thời gian để ra ngoài tìm Vương Tử nữa.”
“Những Vương Tử lại chủ động tới thăm cô bé lọ lem, sau khi Bạch Tuyết thấy Vương Tử liền động lòng, nàng ta cũng muốn gả cho Vương Tử, chỉ là Vương Tử lại cảm thấy khó khăn, cô bé lọ lem và bạch tuyết đều là những cô nương rất tốt, nhưng hắn chỉ có thể cưới một người vợ, hắn cũng rất đau khổ , vì vậy hắn liền cưới cô bé quàng khăn đỏ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô bé quàng khăn đỏ vô cùng vui vẻ, đêm xuất giá liền hưng phấn mặc áo cưới màu đỏ rồi giết Vương Tử, sau đó cô bé quàng khăn đỏ lại tự thiên khiến bản thân cũng chết, hoá thành ác quỷ, không ngừng gây rối, mỗi ngày đều đi tìm cô bé lọ lem và bạch tuyết, hỏi tướng công Vương Tử của nàng ta ở đâu, cô bé lọ lem và bạch tuyết chết sớm, thương nhân kia vì nhà tan cửa nát mà không lâu sau đó cũng chết.”
Thẩm Lăng, “Bệ hạ, người xem thiếp kể chuyện xưa có dễ nghe không.” Có cốt truyện có chuyển biến có nhàm chán* có giết người còn có cả khủng bố nữa.
*phần nhàm chán của một thứ gì đó (phim, chương trình, … )
“……..”
Thẩm Lăng, “Bệ hạ, người ngủ rồi sao?”
“……..”
Nàng dựng lỗ tai lên nghe tiếng hít thở của hắn, quả nhiên là hắn đã ngủ rồi, bất quá Thẩm Lăng chỉ muốn biết, Tạ Nguyên Tuần nghe được đến chỗ nào của câu chuyện xưa thì ngủ mất?
………
Ngày hôm sau.
“Hô ———!!!!!” Thẩm Lăng mở mắt tỉnh lại.
Tạ Nguyên Tuần bỏ bàn tay nhéo mũi nàng xuống, “Nàng tỉnh rồi.”
Thẩm Lăng nhìn bên ngoài, mặt trời còn chưa mọc, nàng đen mặt hỏi, “Bệ hạ, người còn biết là thiếp đang ngủ sao?”
Tạ Nguyên Tuần, “Vậy bây giờ nàng không cần phải ngủ nữa, ta kêu nàng dậy rồi đó.”
Thẩm Lăng cười ha hả hai tiếng.
—— ta bị người kêu tỉnh sao, là ta bị người bóp mũi đến nỗi không thể thở được nên bản thân mới phải tỉnh dậy mới đúng!
—— người không phải là người mà! Sáng sớm như vậy mà đã đánh thức ta.
Thẩm Lăng giả bộ cười nói, “Bệ hạ, không biết người kêu thiếp dậy là muốn làm gì?”
Tạ Nguyên Tuần, “Nàng nên luyện chữ rồi.”
Vẻ mặt của Thẩm Lăng đông cứng lại.
—— để ta viết chữ lớn, cũng được đi, nhưng vấn đề là, bây giờ ta đang ngủ mà, người lại đánh thức ta dậy, ta sắp nổ tung luôn rồi nè!
Tạ Nguyên Tuần, “Sao nàng còn chưa dậy nữa hả?”
Thẩm Lăng, “…… Được rồi, thiếp dậy ngay mà.” Trong lòng nàng hùng hùng hổ xuống giường rửa mặt.
Lưu Châu mang giấy bút đã chuẩn bị sẵn lên xong rồi mới lui xuống, Thẩm Lăng cầm bút lông viết lại bảng chữ mẫu, viết một tờ, nàng lại bớt chút thời gian nhìn về phía Tạ Nguyên Tuần, thấy hắn nhắm hai mắt như đang ngủ vậy.
Thẩm Lăng liền tràn ngập oán giận ngay lập tức
—— trong chúng ta ai rốt cuộc mới là người không có lương tâm đây? Ta cũng không có kêu người rời giường sớm như vậy, người vậy mà lại kêu ta nhưng ngược lại bản thân lại ngủ ngon lành, người không làm việc của con người mà!
Đột nhiên Tạ Nguyên Tuần trợn mắt nhìn qua, “Viết nghiêm túc một chút đi.”
Thẩm Lăng, “……Được.”
Thẩm Lăng lại nhớ tới một chuyện khác liền hỏi, “Bệ hạ, tối hôm qua thiếp kể câu chuyện xưa cho người, người ngủ từ khi nào vậy?”
Tạ Nguyên Tuần, “Lúc nghe thấy nàng kể tới cô bé lọ lem có thêm người mẹ kế và hai chị em thì ta liền ngủ rồi.”
Miệng Thẩm Lăng giật giật.
—— vậy chẳng phải là ngay từ đầu người đã ngủ rồi sao?! Chỉ vừa nghe xong mở đầu là người đã ngủ, ta kể chuyện xưa mà thôi miên như vậy hả?
—— còn có nếu người đã ngủ rồi thì sao lại không nói với ta một tiếng chứ, hại ta nói nhiều tốn nước bọt như vậy.
Tạ Nguyên Tuần nói, “Đêm nay nàng lại kể cho ta nghe đi.”
Thẩm Lăng, “……” Chắc chắn là nàng đã trở thành nhà thôi miên rồi.
Trong lòng Thẩm Lăng trầm xuống, bắt đầu nghiêm túc viết chữ, chờ đến khi nàng viết xong mười chữ lớn thì cùng ăn sáng với Tạ Nguyên Tuần. Sau khi Tạ Nguyên Tuần rời đi, Thẩm Lăng liền lấy tài liệu bí mật ra rồi sao chép các tư liệu thức tế trong đó, nàng vẫn đang tìm tin tức của Đường thị lang, sao chép xong liền đưa tờ giấy giao cho Lưu Vân, Lưu Vân liền cầm đến Nhạc Cung.
Lưu Châu bưng một chén thuốc đi vào, “Nương nương, người nên uống thuốc rồi.”
Thẩm Lăng xua tay, “Ngươi đặt ở một bên trước đi, chờ nó nguội ta sẽ uống.” Mắt nàng liếc nhìn chậu hoa ở ngưỡng cửa.
Lưu Châu lắc đầu, “Trước khi bệ hạ rời đi đã dặn dò nô tỳ, phải nhìn nương nương uống thuốc.”
Thẩm Lăng, “……..” Thật là tàn nhẫn mà! Có Lưu Châu một bên canh giữ, nàng muốn lặng lẽ đổ thuốc đi cũng không được, nàng phải uống thôi.
Nhưng mà nàng thật sự không muốn uống! Trong đó có rất nhiều hoàng liên đó!
Lưu Châu đơn giản khuyên nhủ, “Nương nương, nhân lúc còn nóng người uống sẽ tốt hơn đó, khi nguội uống sẽ càng đắng hơn nữa đó.”
Cuối cùng sau khi uống xong, hai mắt nàng vô thần, biểu tình cũng dại ra.
Lưu Châu vội vàng đưa mứt hoa quả cho nàng ăn.
Lưu Châu, “Ngự thiện phòng có truyền tin tới nói là đầu bếp mới vào sẽ làm dê nướng nguyên con, hôm nay nương nương có muốn ăn không?”
Thẩm Lăng gật đầu, “Buổi tối hãy ăn, giữa trưa ăn thanh đạm một chút đi.”
Lưu Châu, “Được ạ.”
………
Phủ đệ của Đường thị lang treo cờ trắng, Đường thị lang làm tang sự cho phu nhân của hắn, Tạ Nguyên Tuần đã từng nói, hắn phải làm chủ cho cháu ngoại gái đã chết của Đường thị lang, người bức tử* cháu ngoại gái là phu nhân của hắn, nhưng Đường thị lang chỉ có thể bất đắc dĩ để phu nhân hắn chết bệnh thôi.
*Bức tử: ép chết
Trong phủ Đường thị lang không có bao nhiêu bạc, vì vậy hắn chỉ có thể tìm bằng hữu khắp nơi trong quan trường để mượn, chẳng qua rất nhiều người thấy hắn đều sẽ trốn, cũng không dám cho hắn mượn bạc, dù sao ai cũng biết tiền đồ của Đường thị lang sắp xong rồi.
Cuối cùng không có biện pháp, hắn đành phải đến nhà mẹ đẻ của phu nhân hắn để mượn, hắn cũng tìm tất cả những tiểu thiếp đi nương của hắn, còn có thương nhân đến phủ của hắn trước đó, hắn là quan, các thương nhân chỉ buôn bán, đấu không lại, bắng cách đánh đập và uy hiếp thương nhân, Đường thị lang đã dùng nhiều biện pháp chia thành nhiều đợt để gom đủ mười vạn lượng, mười vạn lượng này lấy tới được thì có thể nói là Đường thị lang cũng đã thương gân động cốt rồi.
Có thể nói lúc này Đường thị lang đã nợ ngập đầu, trong nhà chỉ còn bốn bức tường thôi.
Đường thị lang quay trở về phủ, vừa mới ngồi xuống thì hạ nhân đã cầm một tờ > chạy tới, “Lão gia, không xong rồi.”
Đường thị lang, “Lại sao nữa vậy?”
Hạ nhân cúi đầu, đưa báo cho Đường thị lang, “Lão gia, trên đây, trên đây lại là người > kia.”
Đường thị lang đoạt lấy, vừa nhìn thấy thì trước mắt tối sầm lại, té xỉu trên mặt đất
Tờ báo kia cũng rơi xuống đất.
Trước khi buổi chầu bắt đầu, mấy đại thần lại đi đến nói chuyện với nhau.
“Các người có nghe nói chưa, Đường thị lang té xỉu trong phủ, nghe nói sau khi hắn tỉnh lại không thể hoạt động được nữa, biến thành một người bị liệt nằm trên giường rồi.”
“Đó là hắn xứng đáng thôi, các người cũng không nhìn xem hắn ta đã làm những chuyện gì, di nương trong phủ thì cho vay lấy tiền lãi, ép chết bao nhiêu người, bọn họ lại ăn sung mặc sướng, nhưng lại khổ cho những bá tánh đó, còn lúc năm đó hắn làm quan ở địa phương nữa chứ, phán quyết nhiều vụ án oan, con trai dưới gối của hắn cũng cưỡng đoạt dân nữ, dân nữ bị cướp đi cái kia đã treo cổ tự sát rồi, vốn dĩ phải thành hôn với vị hôn phu kìa, người nhà dân nữ và vị hôn phu đó đã đánh trống kêu oan, nhưng ngược lại hắn lại đánh roi* mấy người đó rồi quăng ra ngoài.”
*Hình phạt thời xưa.
“Lần này hắn xong rồi.”
“Còn không phải sao, mấy ngày nay những thương nhân bị hắn mượn bạc đều rất bận rộn, mỗi ngày đều chạy đến phủ đệ của hắn ta, chỉ tiếc Đường thị lang hắn lấy đâu ra bạc nữa chứ.”
“Bệ hạ giá lâm.”
Tạ Nguyên Tuần đến long ỷ rồi ngồi xuống, bọn quan viên đang nói chuyện sôi nổi đều ngậm miệng lại, một đám lại bắt đầu báo cáo chính sự.
Sau khi hạ triều, Tạ Nguyên Tuần kêu, “Đường thị lang.”
Khúc thượng thư bước ra khỏi hàng nói, “Bệ hạ, cơ thể Đường thị lang đã bị nằm liệt một nửa nên không thể tới thượng triều được.”
Tạ Nguyên Tuần, “Phải không.”
Tạ Nguyên Tuần, “Sao hắn lại nằm liệt?”
Khúc thượng thư nói, “Nghe nói là do nhìn thấy một tờ báo.”
Tạ Nguyên Tuần gật đầu, nếu người đã nằm liệt, hơn nữa Đường thị lang cũng chẳng đào ra bạc nữa, Tạ Nguyên Tuần cũng không muốn ‘bài ưu giải nạn*’ cho Đường thị lang và thu bạc của nhà hắn tới tay nữa.
*Bài ưu giải nạn: để giải quyết một tình huống khó khăn
Tạ Nguyên Tuần tuỳ ý hỏi, “Không có ngự sử buộc tội sao?”
Vừa dứt lời liền có ngự sử bước ra buộc tội Đường thị lang, nói rằng Đường thị lang tội lỗi chồng chất*, không giết thì không đủ để làm yên ổn oán hận của người dân.
*Trong convert là “khánh trúc nan thư”, dù chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội lỗi
Tạ Nguyên Tuần nói, “Người đâu, bắt giữ Đường thị lang, Hình bộ sẽ tra rõ chuyện liên quan đến hắn, sau thu mới thẩm vấn rồi chém thì quá lâu, sau khi điều tra rõ thì liền giết.”
Hình bộ thượng thư cũng lên tiếng, “Đúng vậy.”
Ngày hôm đó Tạ Nguyên Tuần đã tìm Thẩm Lăng nói sau này Đường thị lang cũng không có cơ hội đưa bạc nữa, Thẩm Lăng nghe xong cũng không để ý nhiều.
Chẳng qua là bởi vì Đường thị lang sa sút là bắt đầu từ >, nên nó càng được bán chạy hơn nữa, bất luận là quan viên triều đình hay phu nhân tiểu thư của hậu viện, hoặc là bá tánh bình dân bình thường, bọn họ cũng đều thích xem, quan viên là vì xem bản thân có thể trở thành ‘Đường thị lang’ thứ hai trên báo hay không, các phu nhân tiểu thư xem là vì náo nhiệt, bá tánh bình dân là nhiệt tình nhất, nó giúp bọn họ có cơ hội hiểu biết thời sự.
Thẩm Lăng cũng không lấy việc của quan viên làm tư liệu sống nữa mà để Lưu Vân hoà thuận vui vẻ đi tìm mấy chuyện bát quái thú vị ở kinh thành hay địa phương khác, nàng cũng không muốn người khác nghĩ mình là hồng thuỷ mãnh thú*, treo đao kiếm treo trên đầu bọn họ cũng không tệ, có thể khiến họ cảnh giác và tự kiểm điểm lại bản thân, bớt làm mấy việc rác rưởi đi.
*Hồng thuỷ mãnh thú: nước lũ và thú dữ (ví với những gì rất ghê gớm.)
Hôm nay, Thẩm Lăng lấy được sách bí mật của Thẩm phủ, đúng rồi, chính là Thẩm phủ đó.
Thẩm Lăng thấy trong cuốn sách bí mật viết một năm một mười việc Thẩm Hi và Thẩm Cẩn Tu muốn ở bên nhau, Tưởng thị không bị chóng mặt, chỉ cần Tưởng thị gây rắc rối cho Thẩm Hi thì Thẩm Cẩn Tu sẽ xuất hiện ngay, sau đó lại khắc khẩu, bọn họ ba ngày thì mỗi ngày là một tuồng, bất quá mặc kệ là Tưởng thị, Thẩm Hi hay Thẩm Cẩn Tu thì bọn họ không ai nói cho Thẩm Khang Chính cả.
Không phải là lúc trước Tưởng thị rất thích Thẩm Hi sao, nhưng hiện giờ nàng ta không thích nổi rồi.
Thẩm Lăng cười nghiền ngẫm.
Nguyên thân trong sách vốn dĩ vẫn luôn ở Thẩm phủ, so sánh với nguyên thân thì tất nhiên Thẩm Hi cái gì cũng tốt, không có nàng, bọn họ liền lộ nguyên hình. Nếu có nàng ở đó, mâu thuẫn trong Thẩm phủ liền tập trung trên người nàng, không có nàng thì, ha ha ha ha.
Lúc trước nàng lựa chọn vào cung, không chỉ vì tránh thoát Thẩm Hi Thẩm Cẩn Tu nam nữ chủ của cốt truyện mặt còn là xem trò hay của bọn họ nữa.
Kết quả quả nhiên là bọn hỏi không làm nàng thất vọng mà.
Thẩm Lăng nhớ rõ, trong sách cũng có tình tiết Thẩm Hi bị bà mối tìm tới cửa cầu hôn, bất quá lúc đó nha hoàn của nguyên thân đến bên tai rồi nói gì mà nàng là gái đã lỡ thì, làm gì có chuyện muội muội lại gả trước tỷ tỷ chứ, dù sao thì nguyên thân cũng đã bị xúi giục rồi nhảy ra nói không công bằng, nhảy cẫng lên làm hỏng chuyện hôn sự của Thẩm Hi.
Chờ đợi nguyên thân chính là Thẩm Hi nước mắt ủy khuất, lên án nàng sao lại hủy đi hôn nhân của nàng ta, Tưởng thị cũng mượn việc này mà phạt nàng chép kinh Phật, Tưởng thị cũng càng thêm thương xót Thẩm Hi.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, Thẩm Hi được cầu hôn thì liền có nha hoàn ghé tai nguyên thân gây xích mích rồi.
Lần đầu Thẩm Lăng nhìn thấy Thẩm Hi, nàng liền biết Thẩm Hi tâm khí cao ngạo, dù là nguyên thân hay là nàng thì Thẩm Hi cũng muốn vượt qua thôi.
Người trong sách cầu hôn với Thẩm Hi là cấp dưới của Thẩm Khang Dương, chức quan thấp hơn Thẩm phủ, tất nhiên Thẩm Hi sẽ chướng mắt, bản thân nàng ta không thể tự đi hủy việc cầu hôn được, vì vậy đã lợi dụng nguyên thân.
Bây giowf không phải là cấp dưới mà đổi thành đích thứ tử của hầu phủ cầu hôn, Thẩm Hi vẫn chướng mắt, Thẩm Lăng không cần đoán cũng biết được vì sao, Thẩm Hi sợ hãi, sợ sau khi nàng ta rời khỏi Thẩm phủ, Tưởng thị sẽ thay đổi thái độ đối với hai nàng, chỗ đứng của Thẩm Hi vốn dĩ là sự công nhận của những người trong Thẩm phụ với nàng ta.
Thẩm Lăng không cần, nhưng Thẩm Hi lại rất cần nó.
Thẩm Hi cũng chỉ có thể bắt lấy Thẩm Cẩn Tu, cho dù sẽ sớm phá hư mối quan hệ của nàng ta và Thẩm Cẩn Tu, nhưng Thẩm Hi nàng ta sẽ không tiếc.
“Ta xem thử các người còn xảy ra cái gì nữa…….”
Thẩm Lăng tiếp tục xem tiếp: Thẩm Hi bị Tưởng thị phạt chép chép kinh Phật, Thẩm Hi chép mệt đến hôn mê, Thẩm Cẩn Tu tức giận nên đã đưa Thẩm Hi ra khỏi phủ, Tưởng thị bị bệnh khí*, tìm nhân sâm cắt miếng rồi uống nhưng kết quả phát hiện ra Thẩm Hi mang nhân sâm từ phủ công chúa về là hàng rẻ tiền, đồ tốt thật sự đã bị Thẩm H bí mật mang lấy đi rồi.
*Khí: trong đông y chỉ 1 số bệnh.
Thẩm Lăng đập bàn cười lớn, “Ha ha ha ha ha ha.”
Không được rồi, nàng cười muốn chết rồi, hành động này của Thẩm Hi thần kỳ thật đó.
Sau đó Thẩm Lăng nhìn thấy trong cuốn sách bí mật rằng Tưởng thị định vào cung tìm nàng, Thẩm Lăng bẹp bẹp miệng, Tưởng thị muốn tìm nàng nhưng nàng không muốn gặp Tưởng thị đâu.
Thẩm Lăng híp mắt, nàng quyết định sẽ nhắc nhở Thẩm Hi, nếu để Thẩm Hi biết rằng Tưởng thị muốn thân cận với nàng thì không biết Thẩm Hi có bị kích thích quá độ không đây?