Thẩm Lăng đã tỉnh dậy, nhưng vẫn nằm im trên giường, trong đầu không suy nghĩ gì cả, đây là thói quen của nàng. Nhưng hôm nay lại khác, nàng cảm nhận thấy da đầu mình đau nhức, vẻ mặt lạnh lùng nhìn sang bên cạnh, và rồi nàng nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Nguyên Tuần nằm bên cạnh nàng, trong tay còn đang túm lấy một lọn tóc của nàng. Hắn thấy nàng đã tỉnh, lại thành thục dựt lọn tóc của nàng: “Nàng tỉnh rồi à.”
Thẩm Lăng: “…” Tại sao động tác của hắn lại thành thục như thế! Hắn kéo bao nhiêu lần rồi!
Khuôn mặt nàng đau khổ, tại sao con người đê tiện này không lên triều? Hắn có biết vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy hắn, tổn hại đến mắt nàng như thế nào không? Còn nữa, không lẽ tên này vừa tỉnh đã bắt đầu kéo tóc nàng, hiện giờ nàng cảm thấy da đầu mình dường như mất đi một miếng thịt rồi.
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng ngủ lâu quá, gọi mãi mà nàng không thức dậy.”
Thẩm Lăng lo lắng hỏi: “Bệ hạ gọi thiếp kiểu gì vậy?” Sẽ không như nàng nghĩ đấy chứ.
Tạ Nguyên Tuần lại kéo lọn tóc nàng, nói: “Chính là như thế này.”
“…” Nàng cạn lời, kéo tóc mà tính là gọi dậy hả?
- Thứ đồ đáng ghét!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ còn chưa đủ kích thích, Tạ Nguyên Tuần buông tóc nàng ra, dùng tay chỉ vào chân giường Thẩm Lăng: “Nàng xem, nàng ấy cũng muốn đến gọi nàng đó, vẫn luôn sờ chân nàng.”
Quả thật Thẩm Lăng cảm nhận được chân mình lành lạnh.
Nàng nhìn xuống dưới, lớp da ở hai cánh tay của da mỹ nhân đang chạm vào chân nàng, gió thổi qua, cánh tay đó bắt đầu đung đưa, dường như đang vuốt ve chân nàng vậy.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lăng là khó hiểu, sao thứ đồ này không phải đặt bên giường sao? Nó lên giường bằng cách nào vậy, mẹ ơi, thứ đồ khủng khiếp này đang sờ chân nàng!
“Á á á á!”
Thẩm Lăng hét lớn, ngồi bật dậy, cơ thể như một chú mèo leo qua người Tạ Nguyên Tuần, nhảy xuống đất, giày cũng không mặc, đi chân đất phóng nhanh ra ngoài Thái Cực điện.
Tạ Nguyên Tuần: “Ha ha ha.”
Hắn nhìn bóng lưng tháo chạy của Thẩm Lăng, bỗng chốc cười nghiêng ngã. Phùng công công đi vào ngỏ ý có cần đưa Thẩm Lăng về không. Tạ Nguyên Tuần cười hớn hở, xua tay: “Ha ha, không cần, nàng ấy sẽ tự về được. Ha ha ha ha.”
Phùng công công trở ra bên ngoài điện, vừa nãy ông ta nhìn thấy Thẩm quý nhân đi chân đất ra khỏi Thái Cực điện, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. Khuôn mặt ông ta xụ xuống, muốn đi bắt nàng lại thì nghe thấy tiếng cười của Tạ Nguyên Tuần. Ông ta nhớ đến sáng nay Tạ Nguyên Tuần bảo ông ta bỏ lớp da mĩ nhân đến bên chân Thẩm quý nhân, ông ta nghĩ chắc Thẩm quý nhân bỏ chạy vì chuyện này. Phùng công công không khỏi mỉm cười, có lẽ Thẩm quý nhân bị doạ sợ, gan cũng bé quá rồi.
Tuy ông ta không rõ tại sao bệ hạ của bọn họ lại hài lòng với Thẩm quý nhân, nhưng chỉ cần bệ hạ vui vẻ thì chuyện gì cũng tốt cả.
Trước mắt Phùng công công xuất hiện nụ cười của bệ hạ, mà mình thấy ban nãy, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy bệ hạ ngoại trừ giết người còn có thể cười vui vẻ đến như vậy.
Thẩm Lăng chạy ra khỏi Thái Cực điện, nàng đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Nàng vốn định nhân cơ hội giả vờ sợ hãi chạy về Trường Nhạc cung, nhưng nàng lo lắng tên ngốc Tạ Nguyên Tuần kia sẽ làm ra những chuyện khiến nàng phát điên hơn. Hơn nữa, hành vi vứt bỏ hoàng đế, tự mình bỏ chạy ban nãy của nàng, nếu như Tạ Nguyên Tuần cảm thấy nàng không tôn trọng vua, giết nàng thì phải làm sao đây. Chuyện này Tạ Nguyên Tuần hoàn toàn có thể làm ra được!
Giữa hai lựa chọn, mặt dày xin tha và chết vì tôn nghiêm, đương nhiên Thẩm Lăng sẽ chân thành lựa chọn – mặt dày xin tha rồi.
Nàng quay người, vẻ mặt bi tráng đi vào Thái Cực điện, bóng lưng tiêu sái.
Thẩm Lăng đi ngang qua trước mặt đám cung nữ, thái giám đang cúi đầu, rồi thở phào nhẹ nhõm.
- Cũng may bọn họ không nhìn thấy, bằng không ta chẳng phải xấu hổ chết mất sao!
Còn Phùng công công đang nở nụ cười hiền từ với nàng kia, Thẩm Lăng tỏ ý mặt trời chói chang quá, nàng nhìn không thấy.
Thẩm Lăng đi vào trong điện, nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần đã rời giường. Nàng tìm nửa vòng, cuối cùng tìm thấy hắn trong căn phòng bên phải. Nhác thấy trong tay hắn cầm tấu chương, Thẩm Lăng còn đang nghĩ hắn khá chăm chỉ việc triều chính, kết quả giây tiếp theo hắn đã vứt tấu chương xuống đất.
- Rốt cuộc mắt ta mù đến mức nào mới nảy sinh ảo giác hắn chăm chỉ việc triều chính vậy.
Thẩm Lăng nhặt lấy đống tấu chương rơi đầy trên đất: “Bệ hạ đang xử lý chuyện triều chính sao?” Đống tấu chương trên đất quá nhiều, một lần không thể nhặt hết được, Thẩm Lăng chỉ đành lười biếng nhặt vài quyển làm bộ làm tịch.
Tạ Nguyên Tuần gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Lăng: “…”
- Mặt dày ghê, lúc ta nhặt tấu chương có lỡ liếc nhìn vài cái, trong đống tấu chương kia ngoại trừ chữ viết của quan viên thì chẳng nhìn thấy gì khác nữa.
- Ha ha, ta thấy hắn đang vứt tấu chương để chơi đùa thì đúng hơn.
Tạ Nguyên Tuần quan sát vẻ mặt của nàng, hỏi: “Chẳng phải nàng đi rồi à, sao lại quay lại rồi?”
Thẩm Lăng nghe vậy, lấy tay vỗ ngực, sợ hãi nói: “Bệ hạ, ngài không nhắc đã tốt, ngài vừa nhắc là thiếp lại sợ hãi rồi.”
Hiếm khi Tạ Nguyên Tuần cảm thấy tò mò, hỏi: “Nàng sợ cái gì?”
Vẻ mặt Thẩm Lăng dịu dàng vô cùng, đôi mắt xấu hổ lại chan chứa tình yêu nhìn hắn, nói: “Tối qua thiếp mơ thấy mỹ nhân tranh giành bệ hạ với thiếp, sáng sớm vừa nhìn thấy lớp d… mỹ nhân kia, thiếp liền sợ nàng ấy sẽ giành bệ hạ. Rõ ràng bệ hạ là của thiếp, thiếp nóng vội muốn chạy về Trường Nhạc cung để khóc.” Nàng thuận thế làm ra điệu bộ đau lòng, ôm ngực.
Tạ Nguyên Tuần nói: “Cô là của nàng? Nàng nghĩ cũng tươi đẹp thật đấy.”
Trên mặt Thẩm Lăng để lộ ra nét mặt đau lòng, nhưng bên trong lại thầm trợn trắng mắt.
- Cút mẹ ngươi đi.
- Nếu không vì sợ ngươi truy cứu việc ta vứt lại ngươi tháo chạy, ta có thể nói ra những lời buồn nôn như thế sao?
Tạ Nguyên Tuần nghe tiếng lòng nàng, đột nhiên nắm lấy tay nàng, dùng sức kéo nàng vào lòng, sờ đầu nàng hệt như đang vuốt ve chó con: “Nàng nói xem, nàng có phải đồ ngốc không vậy, nếu đã sợ Cô bị giành mất, tại sao nàng không gia nhập vào, hai người sao chơi vui vẻ bằng ba người chứ?”
Cơ thể Thẩm Lăng cứng ngắc, không hề nhúc nhích, nàng quay lưng lại với Tạ Nguyên Tuần, mặt mũi vặn vẹo.
- Tạ Nguyên Tuần, con mẹ ngươi, rốt cuộc ngươi là thứ đồ đê tiện gì thế!
- Nếu không vì ta đánh không lại, ta thật muốn dùng búa đập nát đầu hắn rồi!
Thẩm Lăng rất tuyệt vọng, đặc biệt là khi nàng nghe thấy những lời nói vô sỉ này phát ra từ miệng hắn, không ngờ nàng lại có cảm giác thua cuộc, cảm thấy buồn nôn.
- Trong cảnh giới những người buồn nôn, ta nguyện xưng ngươi làm kẻ mạnh nhất!
Thẩm Lăng đáng thương cứ thế bị Tạ Nguyên Tuần ôm mãi không buông, cả người run bần bật. Tạ Nguyên Tuần nhìn thấy bèn nhéo mặt nàng, nhéo chưa đủ, hắn còn sờ cổ nàng, phả hơi vào đó. Cả người Thẩm Lăng lạnh run, nhéo mặt nàng thì không sao, nhưng sờ cổ nàng, sao nàng cảm thấy sợ hãi thế nhỉ?
Thẩm Lăng cầm một quyển tấu chương mới được nàng nhặt lên xem, giọng nói muốn ân cần bao nhiêu có bấy nhiêu: “Bệ hạ, có phải thiếp ở đây làm ảnh hưởng đến ngài rồi không?”
Tạ Nguyên Tuần: “Ừ, có một chút.”
Thẩm Lăng: “…”
- Hắn vậy mà thừa nhận rồi? Bình thường không phải nên trả lời không ảnh hưởng sao?
Tạ Nguyên Tuần: “Nàng quá dính người rồi, cả cái giường đều là nàng cả.”
Thẩm Lăng nghiến răng nghiến lợi, nàng nhắc nhở bản thân lần nữa, không được manh động, không được manh động. Nếu như giết vua, nàng cũng không thể sống được, hơn nữa chưa chắc nàng đã giết được vua. Nếu như nàng chết mà hắn chưa chết, vậy chẳng phải nàng sẽ tức điên sao.
Nhưng cũng may tính tình nàng còn tốt bụng!
- Nói ta dính người? Mặt dày thật đấy, nghĩ kỹ xem rốt cuộc là ai chủ động ôm ta vào lòng vậy!
- Còn cái gì mà cả giường đều là của ta? Ta mập thế à? Thật muốn đánh chết tên nam nhân chó này, hắn có biết là không nên nói từ mập với nữ nhân không hả? Ông trời ơi, tại sao người không thể mở mắt to một chút, tại sao không thể giáng một tia chớp đánh chết hắn cho con đi!
Thẩm Lăng lật tấu chương, mỉm cười nói: “Bệ hạ, thiếp vẫn chưa thấy người phê duyệt tấu chương qua, thiếp nghĩ nhất định sẽ mất quyến rũ.”
- Nếu như ngươi có thể bận rộn đến hói đầu, vậy nhất định sẽ càng quyến rũ hơn đó.
Tạ Nguyên Tuần nhìn nụ cười trên mặt nàng, miệng thì nói lời hay đấy, nhưng trong lòng lại xấu xa, đến mức ngốc nghếch, vô cùng thú vị.
Tạ Nguyên Tuần cầm lấy tấu chương nhìn vài cái, rồi cầm bút phê duyệt. Sau đó, hắn lại vứt tấu chương vào lòng Thẩm Lăng.
Hắn giải quyết nhanh thế sao? Thẩm Lăng tò mò mở ra xem lời phê duyệt của hắn: Giết hết.
Dòng chữ tàn khốc này, đúng là phong cách của hắn.
Thẩm Lăng lại nhìn phía dưới tấu chương, là Khúc Thượng thư. Nội dung bên trong tóm lại bằng một câu: Nghi ngờ bạc cứu nạn bị người khác tham nhũng, nhưng hắn lại không hay biết.
Bạc này mà cũng tham nhũng? Còn lương tâm không thế? Bách tính mới là cơ sở của quốc gia, triều đình đã làm những gì với bách tính, họ đều nhớ hết.
Tuy Thẩm Lăng vẫn luôn mắng Tạ Nguyên Tuần là tên điên biến thái, giết người không gớm tay, nhưng những người hắn giết hầu như là quan viên chức cao, chưa từng thấy hắn giết dân làm niềm vui bao giờ. Có điều, Thẩm Lăng cũng không vì vậy mà cảm thấy Tạ Nguyên Tuần là một hoàng đế thương dân như con. Nàng cảm thấy dựa vào sự hiểu biết của nàng về hắn, hắn không giết bách tính, chắc là vì hắn cảm thấy giết bách tính không vui bằng giết các quan viên cấp cao.
Nếu hắn thật sự suy nghĩ cho bách tính, trong tiểu thuyết cũng sẽ không nói hắn sau khi chết đi, cả Đại Lương triều cũng không tìm được người kế thừa nào.
Dù có như thế nào, đối với lời phê duyệt tấu chương của Tạ Nguyên Tuần dánh cho Khúc Thượng thư, Thẩm Lăng vẫn rất hài lòng.
Tạ Nguyên Tuần cảm thấy bất ngờ vì phản ứng của Thẩm Lăng, phải biết rằng một lời nói này của hắn được ban xuống sẽ chết rất nhiều người. Hắn tưởng rằng nàng sẽ bị doạ, kết quả nàng không bị, ngược lại còn cảm thấy vui.
Hắn chau mày.
Chẳng phải gan nàng rất nhỏ sao? Nhìn thấy một lớp da người đã bị doạ đến kêu oai oái, tại sao bây giờ lại không sợ nữa, chuyện lạ nha.
Thẩm Lăng: “…”
Tạ Nguyên Tuần tuyệt đối có tính uy hiếp với Đại Lương triều, hắn phê duyệt tấu chương của Khúc Thượng thư khiến triều đình lập tức thi hành. Không những quận trưởng của Bột Hải quận bị bắt giam về kinh thành để thẩm vấn định tội, mà hễ những quan viên trong thành có liên quan đều bị bắt vào nhà lao. Người nên lưu đày thì lưu đày, nên giết thì giết, máu đổ khắp Thái Thị Khẩu. Quan viên đứng bên phe Khúc Thượng thư thì vui mừng hớn hở, bên phe của Dương Tả tướng thì chết rất nhiều người. Mỗi lần tan triều, sắc mặt ông ta đều rất khó coi.
Dương Tả tướng ngồi lên xe ngựa, thu lại vẻ mặt khó coi, khuôn mặt bình tĩnh.
Thực ra, ông ta không hề buồn bã vì quan viên bên mình bị chết. Tuy rằng lần này ông ta có hơi bất ngờ vì hoàng đế hạ lẹnh giết người, dù gì khi lần trước Khúc Thượng thư nói chuyện này ở trên triều, hoàng đế không hề truy hỏi. Nhưng dù Dương Tả tướng không hiểu, ông ta cũng không muốn vào cung nghe ngóng.
Ông ta không muốn chết đâu.
Bệ hạ này của bọn họ giết người chưa từng nương tay bao giờ.
Nghe thấy tiếng ồn ào ở phía trước, Dương Tả tướng kéo rèm nhìn ra, bèn nhìn thấy Lại bộ Thượng thư Thẩm Khang Chính đang bị một nhóm người vây quanh, Dương Tả tướng nheo mắt.
Mấy hôm nay bị chuyện bạc cứu nạn dính lấy, ông ta đã bỏ quên mất vị Thẩm quý nhau rất được hoàng đế sủng ái ở hậu cung, mỗi đêm hoàng đế đều sẽ gọi nàng tới thị tẩm.
Nếu ông ta nhớ không nhầm, vị Thẩm quý nhân kia chính là con gái của Thẩm Khang Chính, chẳng trách hiện giờ ông ta lại bị nhiều người chúc mừng như vậy.
Những hoàng đế khác có sủng phi là điều bình thường, nhưng đương kim hoàng đế có sủng phí là điều khiến người ta phải ngạc nhiên. Xem ra bản lãnh của vi Thẩm quý nhân kia cũng lớn lắm.
Dương Tả tướng không dám chọc giận Tạ Nguyên Tuần, con gái của ông ta vào cung cũng thế, vẫn luôn ở trong cung làm chim cút, còn vị Thẩm quý nhân kia lại có được sự sủng ái của bệ hạ. Chi bằng ông ta đi tìm Thẩm Khang Chính hỏi thử xem, sau đó truyền tin vào cho con gái đang ở trong cung, bảo nàng ta liên minh với Thẩm quý nhân?
Càng nghĩ càng thấy đây là một ý hay, Dương Tả tướng bèn bảo hạ nhân khiêng kiệu đi đến Thẩm phủ tìm Thẩm Khang Chính.
Thẩm Khang Chính bị Dương Tả tướng tìm đến nhà hỏi về bí quyết tranh sủng của con gái…
Ông ta không biết gì cả!
Ông ta cũng rất ngạc nhiên, không ngờ đứa con gái ông ta vừa tìm về không lâu lại có được sự sủng ái của hoàng đế! Ông ta và Tưởng thị đều tưởng rằng Thẩm Lăng may mắn vượt qua được vòng sơ tuyển, cuối cùng cũng sẽ bị đá ra khỏi cung thôi. Ông ta nào ngờ được nàng sẽ trở thành Thẩm quý nhân, vốn dĩ ông ta đã chẳng hiểu được cô con gái này, có được không!
Có điều, lời này Thẩm Khang Chính sẽ không nói với Dương Tả tướng, nếu ông ta nói như vậy nhất định sẽ đắc tội với Dương Tả tướng, chút điểm này Thẩm Khang Chính vẫn hiểu ra được.
Thế là Thẩm Khang Chính nói một số chuyện về Thẩm Hi, dù gì Thẩm Hi và Thẩm Lăng đều là con gái ông ta, không khác biệt gì cả.
Đợi khi tiễn Dương Tả tướng rời khỏi, Thẩm Khang Chính nói đến khô cả nước miếng luôn rồi.
Ông ta trở về hậu viện tìm Tưởng thị: “Phu nhân, con gái của chúng ta có tiền đồ rồi!”
Tưởng thị cười, nói: “Lão gia, ông đang nói… Hi Nhi?”
Dạo gần đây Hi Nhi học thêu thùa không tệ, rất có tiền đồ. Phải biết rằng lúc nhỏ bọn họ bảo Hi Nhi học thêu thùa, nhưng nàng ta luôn kêu đau, không chịu học. Bây giờ lớn lên hiểu chuyện nên chịu học rồi.
Thẩm Khang Chính nói trong mơ hồ: “Không sai, chính là Lăng Nhi! Nó vào cung được bệ hạ sắc phong thành quý nhân, rất được bệ hạ sủng ái. Dương Tả tướng đã đến phủ tìm ta hỏi thăm chuyện của Lăng Nhi rồi. Lúc đầu, Lăng Nhi vừa trở về, ta đã biết nó không phải người tầm thường mà. Quả nhiên ta không nhìn nhầm…”
Tưởng thị siết chặt khăn tay, vẻ mặt cứng ngắc khi nghe thấy lời nói của Thẩm Khang Chính.
Có thế nào Tưởng thị cũng không ngờ được rằng Thẩm Lăng bị bà ta ghét bỏ lại trở thành quý nhân trong cung, lại còn được bệ hạ sủng ái! Nếu không phải bà ta còn chút lý trí, suýt chút nữa bà ta đã nói ra những lời mắng mỏ hoàng đế không có não, bị chu di cửu tộc rồi.