“Vậy sao?” Tạ Nguyên Tuần vẻ mặt lạnh lùng buông tay ra, ngón tay hắn vừa sờ cằm nàng, nay đã dùng áo nàng ma sát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lăng: “…”
- Hừ, ta còn không chê tay ngươi bẩn, vậy mà ngươi lại đi chê mặt ta bẩn. Tay ngươi được mạ vàng mạ bạc à? Có giỏi thì đừng sờ!
Tạ Nguyên Tuần im lặng nhìn nàng, khiến khí thế của Thẩm Lăng mềm xuống. Tuy nàng biết rõ hắn sẽ không nghe được tiếng lòng của mình, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy hắn lúc này như nhìn xuyên thấu mình vậy? Tạ Nguyên Tuần đi lướt qua người nàng, ngồi xuống chiếc giường kia, sau đó ăn trái nho mà vốn dĩ là nàng nên ăn.
Ánh mắt Thẩm Lăng nhìn chằm chằm đồ ăn của mình bị hắn ăn, bàn tay ngứa ngáy muốn đấm hắn. Thôi bỏ đi, nàng đánh không lại, đừng nghĩ nữa. Nàng khó khăn di chuyển tầm mắt, mất công càng nhìn càng tức.
Thẩm Lăng chầm chậm di chuyển đến bên cạnh Tạ Nguyên Tuần, nàng khẽ liếc nhìn hai đào kép đứng ở trên sân khấu xa xa kia đã đổ một tầng mồ hôi lạnh trên trán. Thẩm Lăng biết bọn họ sợ hãi Tạ Nguyên Tuần, đừng nói bọn họ, nàng cũng rất sợ đó! Bởi vì cốt truyện ban đầu đám đào kép biểu diễn không phải như vậy, bọn họ diễn kịch bản đã được nàng sửa đổi. Là kiểu nam nhân ác độc, nữ nhân càng ác độc hơn.
“Bệ hạ, người không biết đâu, vừa nãy thiếp đã khóc vì tướng công mà đào kép diễn đó. Hắn cưới phải một người vợ độc ác, muốn hãm hại mình. Hắn thê thảm quá đi. Thiếp nhìn đến mức tức giận đùng đùng, thật muốn đi lên giúp hắn. Những hành vi độc ác mà nàng ta làm với tướng công mình khiến thiếp ớn lạnh cả người.”
“Nàng khóc rồi à? Sao ta thấy nàng đang cười mà.” Tạ Nguyên Tuần kéo Thẩm Lăng đến bên người, lúc trả lời còn đút nho cho nàng ăn.
Thẩm Lăng nhai trái nho.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
- Ngươi không nhìn nhầm đâu, ta quả thực đang cười đấy, còn cười rất vui nữa là đằng khác.
Nàng không phủ nhận lời nói của hắn, dù gì vừa nãy nàng cũng đang cười thật. Nàng lại được hắn nhét thêm một miếng trái cây vào miệng, nói năng không rõ ràng: “Tuy mặt thiếp đang cười, nhưng lòng thiếp lại đang khóc ạ. Thiếp không muốn để người ta nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, cho nên mới dùng cách này để che đi cảm xúc chân thực.”
- Mới lạ.
- Ai tin lời ta nói thì kẻ đó là đồ ngốc.
Ánh mắt Thẩm Lăng trở nên mong ngóng, nàng nói chân thành thế kia, chắc hắn sẽ tin nhỉ. Nàng tự cảm thấy màn diễn này mình biểu hiện khá tốt. Còn nữa, miệng nàng hết chứa nổi rồi, đừng đút nàng ăn nữa!
Thẩm Lăng cảm thấy, nếu nàng không làm gì đó, chắc nàng sẽ bị Tạ Nguyên Tuần đút đến đau dạ dày mất. Nàng đổi khách thành chủ, chuyển sang đút cho hắn ăn. Tạ Nguyên Tuần nhìn khuôn mặt mỉm cười của nàng, chiều theo ý nàng, há miệng để nàng đút cho hắn ăn, đồng thời còn cắn ngón tay nàng không chịu buông ra.
Đợi đến khi hắn nhả ra, Thẩm Lăng run rẩy giơ ngón tay bị hắn gặm lên, bên trên đã có nhiều thêm một dấu răng. Hic.
Tạ Nguyên Tuần hỏi: “Muốn nói gì?”
Thẩm Lăng nhìn hắn, nói một cách chân thành: “Bệ hạ, răng của người tốt thật đó.”
- Ngươi là chó hả. Ngón tay ta bị ngươi cắn đau quá, ngươi thích cắn người như vậy, đáng lẽ ban nãy ta không nên dùng tay, mà nên dùng dĩa đút ngươi luôn! Để răng của ngươi rụng hết sạch!
Tạ Nguyên Tuần khẽ cười, ôm lấy rồi cắn lên khuôn mặt nàng. Thẩm Lăng ngây ngốc, không biết tại sao mặt mình lại bị cắn. Nàng nghĩ đến ngón tay còn đang đau vì bị hắn cắn, bèn giả vờ khóc lóc cầu xin hắn buông tha, mặt bị cắn sẽ đau lắm. Sau đó nàng phát hiện khuôn mặt bị hắn cắn không hề đau, hoá ra môi của Tạ Nguyên Tuần chỉ mổ trên khuôn mặt của nàng mà thôi.
Động tác này của hắn khiến nàng có cảm giác như trẻ con đang mút sữa, Thẩm Lăng gào khóc trong lòng, cảm giác quái quỷ gì thế này! Có đứa trẻ con nào ác như hắn không?
Thẩm Lăng tự tìm niềm vui trong nỗi khổ, nàng so sánh Tạ Nguyên Tuần với một đứa con nít, vậy đối xứng chính là bầu ngực của nàng rồi, chẳng khác nào đang nói mặt nàng non mịn sao? Nàng cũng khá vui đấy, dù gì cũng đang khen nàng mà, hi hi.
Tạ Nguyên Tuần khiến mặt nàng dính đầy nước bọt mới dừng lại, cũng không ngăn cản việc nàng lau mắt, chỉ nói: “Bọn họ đều ngừng diễn rồi, nếu nàng muốn xem thì bảo bọn họ tiếp tục đi.”
Thẩm Lăng bình tĩnh lau mặt, nàng cảm thấy Tạ Nguyên Tuần vẫn rất có quy tắc, nàng lau mặt mà hắn cũng không tức giận. Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ bị chọc giận, không ngờ hắn vẫn rất lý trí đó chứ. Bỗng nhiên khuôn mặt nàng trở nên cứng ngắc.
Tiêu, tiêu đời rồi!
Nàng thế mà lại cảm thấy hắn có quy tắc có lý trí, có phải nàng đã đặt giới hạn quá thấp đối với hắn rồi không? Chẳng phải giống như một đứa trẻ thường xuyên làm chuyện xấu đột nhiên làm được một chuyện tốt, nên người lớn mới cảm động nói hắn trở nên tốt hơn sao? Nghĩ đến đây, cả người Thẩm Lăng dựng đầy da gà, sự so sánh này có chút buồn nôn.
“Bệ hạ có muốn xem gì không ạ?” Thẩm Lăng hỏi. Tạ Nguyên Tuần là cấp trên của nàng, là vị lãnh đạo lớn nhất, nàng vẫn nên hỏi hắn trước. Chút đạo lỳ nàng vẫn có đó.
Tạ Nguyên Tuần: “Không có, ta không thích xem mấy thứ tẻ nhạt này.”
Thẩm Lăng gật đầu, thầm nghĩ:
- Ta hiểu, đối với ngươi mà nói, giết người mới là thứ thú vị.
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, cũng hiểu hắn thật đấy Quả thật màn biểu diễn của đám đào kép khiến hắn cảm thấy rất tẻ nhạt, nhưng hiện giờ chẳng phải có nàng sao, hắn xem một lúc cũng được. Hắn nói: “Nàng chỉ cần bảo bọn họ biểu diễn thứ nàng muốn xem là được.”
“Vậy thiếp chọn nhé?”
“Nàng chọn đi.” Tạ Nguyên Tuần nói rất bình thường.
Thẩm Lăng vốn định gọi đào kép tới để biểu diễn kịch bản mà nàng đã sửa qua, nhưng nhớ đến Tạ Nguyên Tuần bên cạnh, nàng lặng lẽ thu lại cách nghĩ trong lòng. Nàng ngoan ngoãn lật xem những cốt truyện mà đám đào kép mang đến, định sẽ tìm một bộ trong đó để xem.
Không phải Thẩm Lăng muốn cẩn thận như vậy, mà vì nàng cảm thấy Tạ Nguyên Tuần đang muốn câu cá, nàng còn lâu mới để lộ bản tính hoang dại của mình trước mặt hắn, nàng có ngốc thế đâu.
Thẩm Lăng lễ phép chọn “Hoa Đình Hội”, tên truyện có chữ “hoa” chắc có liên quan đến việc ngắm hoa nhỉ? Đám đào kép có được tên tiết mục, rất nhanh đã bước vào màn biểu diễn.
Tuy cái tên “Hoa Đình Hội” này có chữ “hoa”, nhưng nó không hề liên quan đến ngắm hoa gì cả, mà là câu chuyện nói về một tiểu thư bỏ trốn cùng người mình yêu, thật không ngờ được mà!
Thẩm Lăng im lặng xem.
Người tiểu thư mà đào kép diễn có xuất thân danh gia vọng tộc, nàng đã gặp được một công tử có thù địch với nhà mình ở lễ hội hoa đăng, hai người nói chuyện làm quen và rồi yêu nhau. Tiểu thư muốn gả cho vị công tử, nhưng người nhà không đồng ý, nói vị công tử kia không những là kẻ thù của chúng ta, hơn nữa còn không phải người tốt, bên dưới hắn đã có hai người con được yêu thương.
Thẩm Lăng nhướng mày.
- Nếu mà gả qua đó thật, vậy chính là làm mẹ kế rồi. Đồ ngốc, không biết là mẹ kế rất khó làm sao? Đối xử tốt với bọn chúng thì người khác sẽ nói ngươi có âm mưu, đối xử không tốt với bọn chúng thì người khác sẽ nói ngươi lòng dạ xấu xa, hai mặt đều không được lợi.
Tạ Nguyên Tuần nghe được tiếng lòng của Thẩm Lăng, mới nhìn về phía đào kép.
Tiểu thư không nghe lời khuyên giải, vẫn một lòng muốn gả cho công tử, thậm chí còn dùng cách nhịn ăn để bức ép, nhưng người nhà vẫn không đồng ý, ngược lại còn khiến nàng đói đến hoa mắt chóng mặt, suýt chút đã mất mạng.
Thẩm Lăng: …
- Vị tiểu thư này khi lọt lòng mẹ không mang theo não à? Vì một nam nhân mà đòi sống đòi chết. Ta thấy nàng ấy vẫn còn thiếu kinh nghiệm xã hội lắm.
- Trên thế gian này, không có thứ gì quý giá hơn mạng sống của bản thân cả.
Tạ Nguyên Tuần cười, hắn đột nhiên tiến lại gần nàng, xem chân nàng như cái gồi mà nằm lên, ánh mắt lim dim nhìn về màn biểu diễn trên sân khấu. Vừa nhìn đã biết hắn không nghiêm túc xem, ngược lại là những lời nói trong lòng của Thẩm Lăng đã thu hút hắn. Tạ Nguyên Tuần cảm thấy nghe tiếng lòng của nàng còn thú vị hơn xem biểu diễn nhiều.
Thẩm Lăng làm gì được nữa? Còn không phải ngoan ngoãn làm một chiếc gối sao.
Tạ Nguyên Tuần chơi đùa lọn tóc rũ xuống của Thẩm Lăng, giọng nói hắn ẻo lả: “Nàng xem nghiêm túc như vậy là vì thích màn biểu diễn của bọn họ sao?”
Thẩm Lăng trả lời trái với lòng mình: “Vâng ạ, bọn họ diễn rất hay.”
- Không, ta không thích, nội dung quá ngu ngốc, là kiểu ngu ngốc không thể nhìn nổi. Không sai, ta đang nói vị tiểu thư kia đó.
Khi hai người nói chuyện, trên sân khấu vẫn tiếp tục biểu diễn.
Tiểu thư bảo nha hoàn thân cận ra ngoài tìm công tử, nói rõ quyết tâm muốn gả cho hắn của nàng. Công tử cũng nói hắn sẽ luôn đợi nàng, vị tiểu thư cảm động lén lút chạy ra khỏi nhà đi gặp mặt công tử, sau đó về nhà hắn và trở thành thiếp của hắn. Khi động phòng, công ty giao hai đứa con của mình cho nàng nuôi dưỡng, hai đứa trẻ trêu chọc nàng, cho sâu bọ vào chén cơm khiến nàng bị doạ mất mật, đẩy nàng xuống ao khiến nàng suýt thì bị chết chìm, nhưng nàng đều không tức giận. Đợi đến khi nàng mang thai, bọn chúng khiến nàng sảy thai, từ đó không thể sinh con được nữa. Tiểu thư vẫn lấy đức báo oán, ngăn cản công tử trừng phạt bọn chúng.
Sau này công tử cưới về một vị chính thất, người này bắt nạt hai đứa trẻ, tiểu thư dùng sự dịu dàng và thiện lương của mình bảo vệ bọn chúng, khiến bọn chúng mở miệng gọi nàng một tiếng mẫu thân. Thê tử kia nói xấu nàng trước mặt công tử, hắn bèn đánh nàng một bạt tai, nàng khóc lóc tủi thân, nhưng vẫn âm thầm chăm sóc công tử. Đến sau này sức khoẻ nàng suy yếu chết đi, công tử đã viết rất nhiều bài thơ tưởng nhớ đến nàng, người đời đều nói hắn có tình có nghĩa.
Thẩm Lăng: “…” Cốt truyện này thật là máu chó quá rồi! Tổn hại đến tam quan của nàng mà. Nếu sớm biết xem diễn kịch cùng Tạ Nguyên Tuần sẽ phải chịu ô nhiễm tinh thần như vậy, nàng đã không thèm đồng ý xem cùng hắn rồi!
Nàng hoảng hốt nói:
- Ta vậy mà lại đi xem cốt truyện thế này, đầu ta bị lừa đá rồi sao?
- Mấy tháng tiếp theo, ta không muốn xem kịch nữa rồi.
Tâm trạng Tạ Nguyên Tuần tốt, hỏi: “Sao nàng không nói gì vậy, không thích sao?” Thực ra hắn đã có được đáp án từ trong tiếng lòng của nàng.
Thẩm Lăng nhẹ nhàng nói: “Không thích.” Nàng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, không nhạy bén đối với câu nói của Tạ Nguyên Tuần, cho nên lời nói ra là sự thật.
Quả nhiên Tạ Nguyên Tuần nghe xong thì mặt xụ xuống, lạnh lùng nói: “Nghe thấy chưa, quý nhân nói không thích, lôi bọn họ xuống dưới hết đi.”
Phùng công công gật đầu: “Vâng, bệ hạ.” Ông ta vẫy tay gọi người bắt đám đào kép lại.
Thẩm Lăng bị động tĩnh này làm bừng tỉnh. Nàng đã quen với các trận mưa gió mà Tạ Nguyên Tuần mang đến cho mình. Hết cách rồi, gặp nhiều nên nàng quen thôi. Thẩm Lăng chưa từng cho rằng nàng có ánh sáng nổi bật gì cả, nàng chỉ thấp thoáng cảm thấy Tạ Nguyên Tuần có kiên nhẫn với nàng hơn những người khác một chút, tính cách của hắn khi ở bên cạnh nàng cũng tốt hơn một chút. Nếu như Tạ Nguyên Tuần muốn giết người nào khác, Thẩm Lăng sẽ chỉ xem như không nhìn thấy, nhưng hiện giờ người hắn muốn giết là những đào kép mà nàng gọi đến biểu diễn cho mình xem, nàng không thể trơ mắt ngó lơ được.
Bị giết vì diễn kịch, lý do này cũng quá thê thảm rồi.
Nàng sẽ nói ra vài câu cầu xin dưới tiền đề không tổn thương đến bản thân, nếu như Tạ Nguyên Tuần kiên quyết muốn giết, Thẩm Lăng cũng chỉ đành hy vọng kiếp sau đám người này sẽ đầu thai vào một chỗ tốt hơn, đừng đến triều Đại Lương. Nghe thì có vẻ giả vờ giả vịt, nhưng muốn nàng làm nhiều hơn thì nàng chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi, nàng không làm được.
Thẩm Lăng kéo tay áo Tạ Nguyên Tuần, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng cúi đầu, ghé sát bên tai hắn nói nhỏ: “Bệ hạ, thiếp không thích tiểu thư và công tử mà hai đào kép kia diễn, bọn họ diễn rất hay, nhưng chính vì như thế nên thiếp mới không thích, không liên quan gì đến bản thân họ cả. Hơn nữa, so với giết người, thiếp có một chủ ý thú vị hơn nhiều. Trên triều đình có thần tử nào cần bệ hạ phải ban thưởng không? Nếu có thì bệ hạ có thể bảo đám đào kép đến chỗ bọn họ biểu diễn, tốt nhất là khi diễn hãy để đào kép đổi nhân vật. Chẳng hạn như đổi tiểu thư thành công tử, để công tử gả cho tiểu thư. Thiếp nghĩ, đến lúc đó bọn họ xem biểu diễn nhất định sẽ cảm thấy rất thú vị.”
“Làm vậy thì bệ hạ vui, mà những thần tử kia cũng được ban thưởng, hai chuyện đều hoàn hảo, tốt biết bao nhiêu. Bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Tạ Nguyên Tuần suy nghĩ một lúc, lười nhác vừa nằm vừa nói: “Chủ ý của nàng không tệ. Phùng Bạn Bạn, ghi chép lại ý kiến của quý nhân.”
Thẩm Lăng rơi nước mắt cá sấu, nghĩ:
- Sao ta cảm thấy mình hơi giống vị phi tần gian xảo mưu hại trung thần thế nhỉ?
- Các thần tử sắp bị gài bẫy trên triều đình ơi, các người vất vả rồi, đi đường bình an nhé.