Hoàng Hậu Tinh Quái, Nàng Ngồi Yên Cho Trẫm!

Một buổi sáng có lẽ sẽ vô cùng yên ả nếu như tên Lãnh An kia không đến quấy rầy nàng.Mới sáng ra,nàng vừa đặt thí thí xuống ghế để ăn sáng thì hắn xộc đến,nói là muốn cùng nàng đến trường săn.Thật phiền chết đi được,nếu không phải tại phụ hoàng thì nàng đã không khổ như này.Một bình rượu chưa thấm vào đâu đâu.

Khổ cái thân nàng,đến bữa sáng cũng phải mang lên xe ngựa ăn.Và hiện tại nàng đang ngồi trong xe ngựa ngáp ngắn ngáp dài.

Bước xuống kiệu,nàng song hành cùng hắn đi vào.Nàng chọn cho mình con tuấn mã quen thuộc.Nàng dẫn ngựa đi ra đã thấy Lãnh An chờ ở ngoài,hắn nhìn phía nàng nở một nụ cười yêu mị.Mỹ nhân này....thật yêu nghiệt.

Nàng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh,trèo lên ngựa.Đi đến gần chỗ Lãnh An,nói:

-”Thái tử,mời người chơi vui vẻ!”

Rồi nàng phóng ngựa vào rừng,Lãnh An nhếch môi phóng ngựa phi theo nàng.

Lâu rồi không ra khỏi cung,đây gần như là cơ hội thoải mái vui chơi của nàng.Nàng trên ngựa uy dũng như đại bàng,không thua kém bất kì nam nhân nào.

Mũi tên của nàng cứ vun vút bay,nàng bắn mũi nào là trúng đó.Binh linh nhặt được vô số thú rừng.Trong đó có một con hổ khá lớn.

Bốp bốp bốp

Chợt có tiếng vỗ tay sau lưng nàng,là Lãnh An,hắn cất tiếng ca ngợi cô:

-”Kiều Ảnh công chúa quả là danh bất hư truyền,hôn nay được mở rộng tầm mắt.Quả là khiến người ta thán phục!”

Xu nịnh?Nàng cười khẩy,rồi lịch sự đáp lại:

-”Thái tử quá khen,Ảnh nhi chỉ là múa rìu qua mắt thợ!”

Chợt,một chiếc phi tiêu từ đâu nhằm hướng nàng phóng tới,nàng liền đưa kiếm đánh bay mũi tiêu đó.Ánh mắt Lãnh An không còn nét đùa cợt nữa,hắn thận trọng nhìn xung quanh.Ánh mắt trở nên âm trầm hơn rất nhiều.

Sát khí gần như bao xung quanh nàng và Lãnh An,xem ra lâu không đánh đấm,nàng có cơ hội giãn gân cốt rồi.

Nàng bắn một mũi tiêu vào bụi cây bên cạnh,chỉ nghe tiếng hự rồi ngã xuống của người đó.Nàng cười mỉa,cất tiếng:

-”Chư vị có hứng cùng đi săn thì bước ra chúng ra cùng trổ tài!”

Đáp lại nàng là một tiếng hét lớn:

-”SÁT!”

Đùa?Chưa biết ai là người chết!

Hàng chục mũi kiếm sáng loáng đồng loạt nhắm nàng lao đến.Ngay lập tức trong ống tay nàng phóng đến những mũi tiêu nhỏ xíu cắm phập vào cổ họng đám hắc y nhân.

Đám này đổ xuống thì có đám khác xông lên,khinh nữ nhi?Hay lắm,xem hôm nay các ngươi có toàn thân không?

Chúng chĩa kiếm lao vào nàng như hổ đói thấy mồi.Mũi kiếm lao đến như muốn đoạt mạng nàng.Nàng bật người bay lên,đứng chính giữa mũi kiếm của chúng,cả đám gần như thất kinh.Kiều Ảnh rút kiếm bên hông,quay một lòng chém đứt cổ đám hắc y nhân.

Chỉ còn một đám đứng phía trước,Kiều Ảnh gần như càng đánh càng hăng.Lãnh An ở sau khẽ nhíu mày,như này hắn sẽ không có cơ hội.

Nàng thả người ngồi xuống ngựa,thúc ngựa phi đến đám còn lại.Tên cầm đầu sợ hãi giục thuộc hạ:

-”Nhanh bắn tên đi!”

Đám thuộc hạ run rẩy bắn tên,nàng dùng kiếm chém bay mũi tên.Mũi tên bay đến cắm phập vào cây.Nàng không thể kìm được sát khí trong người,nàng cầm kiếm lia ngang về phía trước.Thanh kiếm sắc bén chém ngang cổ chúng một nhát chí mạng.Tên đầu sỏ lấy thuộc hạ làm khiêng che thân rồi chạy mất.Nàng rút trâm trên đầu,nhằm đúng cổ hắn mà phi tới.

Phập!

Chiếc trâm cắm thẳng vào cổ hắn từ đằng sau.Hắn trợn tròn mắt rồi ngã xuống.Kiều Ảnh như TuLa từ địa ngục,nàng nhẹ nhàng điều khiển ngựa lại gần tên đầu sỏ.Tuấn mã nhàn nhã đạp lên người hắn,Kiều Ảnh nhìn tên đầu sỏ chết không nhắn mắt mà cười ha hả.Nàng cười như kẻ khát máu,miệng buông một câu:

-”Chết như này còn quá nhẹ nhàng với các ngươi!”

Ánh mắt Lãnh An càng ngày càng tối lại,hắn âm thầm xuất giữa hai ngoan tay một hòn đá nhỏ.Nhằm chân ngựa mà phi đến.

Hòn đá đập vào chân khiến con ngựa như điên lên,nó giơ hai chân về phía trước rồi phi nước đại mất hút.

Kiều Ảnh ghìm chặt dây cương,cố gắng để ghìm nó lại.Ngưng càng ngày nó phi càng hăng.Mà theo nàng nhớ thì phía trước là vực sâu.Nếu không nhanh chóng ghìm con ngựa lại,nàng sẽ mất mạng.Nghĩ đến đây,gương mặt nàng ngày càng thất sắc

Nàng cảm nhận thấy không xa đằng sau có tiếng vó ngựa.Là Lãnh An?Giờ cô mới để ý,hắn nãy giờ không giúp cô hạ đám hắc y nhân,tại sao giờ lại xuất hiện?

-”Nguyệt nhi,Nguyệt nhi!”

Tiếng gọi thân thuộc từ đâu vang đến.Nàng liền đưa mắt nhìn thì từ phía sau có một nam nhân phi nước đại đến,là nam nhân đó,nam nhân đã đột nhập phòng nàng.Là nam nhân trong giấc mộng đó.Tại sao nàng lại có cảm giác vui sướng khi thấy hắn?

Hắn phi đến gần nàng rồi nhào sang ôm nàng ngã bay xuống đất.Hai con ngựa không người điều khiển vẫn cứ thế phi xuống vực,rồi tiếp đó là tiếng hí thảm thương của con ngựa.

Lăn vài vòng trên mặt đất,Kiều Ảnh được Nguyên Vũ ôm trọn trong lòng.Hắn từ từ mở mắt,kéo nàng đứng dậy,phủi hết bụi và cỏ khô trên người nàng,quần áo nàng có vài chỗ đã rách.Hắn lo lắng nhìn nàng,cuống quýt hỏi:

-”Nàng không sao chứ?Xương cốt không gãy mất cái nào chứ?”

-”Thần Nguyên Vũ,ngươi trù ta gãy xương à?”

Nguyên Vũ giật mình,mắt mở tròn.Nắm vai nàng,nhìn nàng với ánh mắt chờ mong,thận trọng hỏi lại:

-”Nàng vừa gọi ta là gì cơ?”

-”Ta gọi ngươi là Thần Nguyên Vũ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui