Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng

Ân Tiểu Tiểu thong thả bước theo cung nữ mặc lam y phía trước, đường đến hoán y cục cũng xa thật, lần này nàng đi mỏi chân rồi, không biết qua bao nhiêu cung tẩm nữa, chỉ biết thực lắm lối đi.
Ân Tiểu Tiểu bước vào một lối đi nhìn có vẻ thật rộng lớn, xung quanh là mấy cái cột trụ sơn son thiếp vàng, sang trọng a sang trọng, là một cung tẩm thật hoành tráng, uy nghi dễ sợ. Nàng bước qua cửa điện của cung tẩm này, mắt nhỏ nhanh chóng phát hiện bảng đề tên bằng vàng chạm khắc tinh xảo '' Đông Cung điện''. Ân Tiểu Tiểu dừng lại luôn, lợi dụng lúc lam y cung nữ phía trước chưa để ý, nàng thò đầu vào trong cửa điện nhìn ngó xung quanh, ôi trời, ở hiện đại vàng đắt như thế, nơi này lại toàn khảm bằng vàng, nếu thừa vàng đến vậy, có thể cho ta một ít, ta đem đi kinh doanh cũng được mà, Ân Tiểu Tiểu chu môi cảm thán. Vừa nhìn vàng vừa tưởng tượng nếu bẻ được ít vàng đem về nhà thì thích phải biết, Ân Tiểu Tiểu cười đến chảy cả nước miếng.
Triệu Khuông Dẫn tay cầm cuốn binh pháp, chăm chú đọc, đám người hầu phía sau cun cút đi theo, một thân trường bào long phục màu đen bước nhanh trong điện đông cung. Âm thanh nữ nhân cười ha ha truyền từ phía cửa điện, loại thanh âm này nghe thực quen thuộc, Triệu Khuông Dẫn theo bản năng lùi lại, Tiểu Phúc Tử đằng sau đang chăm chú đi cũng đâm sầm vào người hắn, vội vàng cúi xuống '' Điện hạ thứ lỗi..!''
Triệu Khuông Dẫn lập tức ra lệnh cho hắn im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn thân ảnh nữ tử đang lấp ló ngoài cửa đông cung điện, là nàng, Ân Tiểu Tiểu ! Tiểu nhi, nàng đến tìm ta sao? Ân Tiểu Tiểu đang mơ mơ màng màng, phát hiện đằng xa sau tấm mành kia có kẻ đang theo dõi, nàng đứng thẳng, lau nước miếng nơi khóe miệng, hét '' Ai? Kẻ nào dám theo dõi bổn tiểu thư? Có gan bước ra đây!''
Lam y cung nữ sau một hồi độc dạo, quay lại phát hiện không thấy Ân Tiểu Tiểu đâu, hốt hoảng đi tìm, cuối cùng tìm được Ân chủ tử đang chống nạnh đứng trước đông cung điện la lối. Lam y cung nữ hốt hoảng, thật may không có ai ở đây vào buổi này, nếu không kinh diễm đến thái tử điện hạ, Ân chủ tử kia đừng mơ đến được vị trí thái tử phi, sợ cái mạng nhỏ cũng không giữ được.
Lam y cung nữ kéo tay Ân Tiểu Tiểu, thì thầm đầy đau khổ '' Ân chủ tử, đây là đông cung điện đó, là đông cung điện, ngài mau cùng nô tài đi thôi!''
Ân Tiểu Tiểu khó hiểu '' Đông cung điện là cái gì, không phải cũng là nơi ở của cung nữ các người sao?''
Triệu thái tử nghe xong bị sặc một cái, Tiểu nhi, nàng quả thực rất ngốc!
Lam y cung nữ lấy tay bịt miệng Ân Tiểu Tiểu lại, trăng trối giảng giải '' là.. nơi ở của thái tử điện hạ đó!''
Thái tử? Thái tử điện hạ! Ân Tiểu Tiểu thoáng rùng mình, hắn không phải kẻ mà đám nữ nhân kia sống chết tranh nhau tìm một vị trí đứng cạnh sao? Nếu vậy nếu mình vô lễ hay đại loại như thế, hắn sẽ có thể giết mình cũng nên, Ân Tiểu Tiểu sợ chết, đúng, người không sợ chết không phải là người. Nàng gỡ tay lam y cung nữ, hướng trong đại điện hét lớn '' Xin thứ lỗi, ta không có ý đó!'' Rồi cầm tay lam y cung nữ chạy như bay, thoát thân đã, chuyện khác tính sau!
Triệu Khuông Dẫn khóe môi nở thành nụ cười hoàn mĩ, Tiểu nhi, nàng thực đáng yêu, nhưng mà với tình cách ngang bướng của nàng, liệu nàng có muốn làm thái tử phi của hắn không? Nếu như nàng không cam lòng, hắn có thể ép buộc, nhưng cái hắn muốn là trái tim nữ nhân kia, chuyện lần trước hắn đối với nàng bắt buộc, liệu Tiểu nhi có hận hắn?
Tiểu Phúc Tử thoắt thấy biểu cảm chuyển từ vui cười sang tương tư nhớ nhung của điện hạ, trong tâm biết chắc chắn nhi nữ của nhà Ân thừa tướng chính xác đã nắm chắc ngôi vị thái tử phi trong tay rồi. Nhưng mà tiểu cô nương này, hình như không muốn hầu hạ thái tử nhà hắn thì phải, chuyện ở Ninh Vân điện hắn có nghe qua, Ân chủ tử hào hứng nhận phạt, còn không màng đến vị trí trên bảng xếp hạng kia nữa. Tiểu phúc tử cung kính cúi xuống '' Điện hạ, Ân chủ tử đang có biểu hiện không tốt tại Ninh Vân điện, thứ hạng cũng đã tụt xuống ở vị trí cuối cùng!''
Triệu Khuông Dẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng nữ nhân thục mạng bỏ chạy, khóe môi cong lên '' Ta biết, Tiểu nhi nàng không muốn làm thái tử phi!'' Nhưng nàng vẫn rất ngốc, chút chuyện này, lừa được nàng lên làm thái tử phi rồi, chuyện khác tính sau, Triệu Khuông Dẫn mỉm cười ôn hòa, tiêu sái đi thay y phục.
Tiểu phúc tử ngạc nhiên, trố mắt nhìn thái tử điện hạ thân trường bào màu đen bước nhanh vào đông cung điện, vậy là sao? Nếu Ân chủ tử đã không muốn làm thái tử phi, điện hạ còn vui mừng như vậy, khó hiểu quá đi, hắn đã theo hầu điện hạ từ lúc người còn nhỏ, ở bên người, chứng kiến người trải qua bao vui buồn, nhìn người lớn lên một cách xuất chúng, tuyệt nhiên chưa từng thấy người để ý đến bất cứ nữ nhân nào, điện hạ năm nay đã tròn hai mươi tuổi, nhưng cái chính sự phòng the kia vẫn chưa từng để ý, nếu nữ nhân thông phòng mà Bạch quý phi an bài điện hạ cũng không cho phép bước vào đông cung điện, vậy chính sự sau này thế nào đây điện hạ? Ân chủ tử, lão nô đành phó mặc điện hạ cho người vậy!
Hoán y cục
Ân Tiểu Tiểu trố mắt đứng nhìn núi y phục chất đống trên bệ giặt, y phục này, thoạt nhìn đều không một chút bẩn thỉu, nói đúng ra chính là sạch sẽ như bông, nhưng mà... Bọn họ đúng là định dành cho Uy Vân một niềm ''kinh hỉ'' mà. Chắc là đem đống y phục vừa mới giặt sạch sẽ phơi khô xong rồi gom lại ném thành một núi như thế này để hành hạ người ta đây, Ân Tiểu Tiểu nghĩ thầm, cười nhạt nhẽo, nàng cúi xuống, bàn tay trắng như ngọc vươn ra nắm lấy một bộ y phục thơm tho sạch sẽ, trên mặt trước thêu chạm hình rồng đầy tinh xảo, thoáng ngửi qua còn có mùi hương thực quen thuộc, giống như là, giống như là mùi hương của tên thối tha Triệu Khuông Dẫn, Ân Tiểu Tiểu thoáng đỏ mặt, cái sự tình cẩu huyết hôm đó tái diễn trong đầu nàng, Ân Tiểu Tiểu lắc mạnh đầu, lấy tay cốc đầu mình một cái thật đau, môi nhỏ kêu a rõ đau, Tiểu Tiểu, ngươi làm sao vậy, cư nhiên ban ngày ban mặt lại huyết nhan làm gì, hơn nữa tên Triệu Khuông Dẫn đó đúng thật rất đẹp, nhưng hắn thối tha đáng chết, việc cần làm là mau mau tìm ra hắn, hiểu chưa? Ân Tiểu Tiểu nắm chặt tay, gật đầu quả cảm, đem bộ y phục trong tay bỏ vào nước, chà chà, ta chà chà cho sạch!
Triệu Khuông Dẫn mặc thường phục, đứng đằng sau bình tĩnh nhìn nữ nhân dung mạo phi thường tuyệt trần đang mải mê giặt long phục của hắn. Ánh nắng chiếu lên ngũ quan thâm thúy tựa như tạc, thì ra tương tư một người lại khổ sở như vậy, nếu như đem nàng thuận tiện lên làm thái tử phi của hắn, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, cùng nàng trò chuyện, ở bên nàng, sủng ái cùng bồi nàng thật tốt, như vậy còn gì bằng.
Ân Tiểu Tiểu mỏi lưng, giặt được chừng gần nữa đống y phục kia đã thấm mệt, bọn cung nữ hoán y thối tha này, đem nhau đi chơi đâu hết, để đại tiểu thư ta khổ sở giặt đồ, cũng may thân thủ ta không tầm thường, lỡ như Uy Vân kia chân yếu tay mềm, bị các ngươi ép bức như vậy, sợ tay không bị tàn phế, chân cũng sẽ hỏng luôn không đi được. Ân Tiểu Tiểu nhìn đám y phục dưới bể, thầm cảm thán, nàng hai má vì mệt mà đỏ ửng lên, đứng dậy, a, xương khớp cứ kêu răng rắc, còn, có chút choáng váng nữa, Ân Tiểu Tiểu hơi nghiêng người, ách, muốn ngã về phía sau, hình như đôi chân không còn nghe lời chủ nhân nữa rồi. Tuy nhiên, trước khi mông chạm đất, eo nhỏ đã có người nắm lại, rất ôn nhu cùng chắc chắn, an ổn đem nàng ôm vào trong lòng, Ân Tiểu Tiểu ngửi thấy mùi hương nam tính quen thuộc tỏa ra, vấn vít nơi chóp mũi nàng. Âm thanh trầm khàn truyền tới '' Tiểu nhi, nàng không sao chứ?''
Ân Tiểu Tiểu đứng thẳng, lập tức đẩy người kia ra, ánh mắt chung thủy lãnh đạm, nhàn nhạt lên tiếng '' Triệu Khuông Dẫn, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện, nói cho ngươi biết, hôm nay tại đây quân tử cùng ta đấu một trận, nếu ta thắng, ngươi phải trả lại sợi dây chuyền cho ta, còn nữa phải để lão nương lột sạch y phục trên người, đem đi bêu rếu, nếu như ta thua, ngươi muốn làm gì ta cũng chịu! Nhất Trí!''
Ân Tiểu Tiểu nhìn qua dung mạo tuấn tú khiến nữ nhân tim đập chân rung của hắn, rồi lại nhìn xuống y phục trên người hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt '' Cũng chỉ là một cung nhân, to gan dám động đến bổn tiểu thư, ngươi còn không biết tự lượng sức mình!''
'' Cái gì mà nhìn ta ngơ ngẩn như vậy, mau tỉnh!''
Triệu Khuông Dẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nàng, hai má nhất thời đỏ ửng mê hồn, nhưng vừa nghe những lời của nàng, thoáng chốc đã lấy lại bình tĩnh, ánh mắt chung thủy lãnh đạm '' Tiểu nhi, bây giờ nàng với ta quyết đấu một trận cũng không sao, nhưng là sợi dây chuyền bây giờ không còn ở chỗ ta nữa!''
'' Cái gì?? Ngươi đem nó vứt đi đâu rồi? Hả hả hả?'' Ân Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt, nhanh chóng lao lại cầm lấy cổ hắn rung rung, tuy nhiên vì nàng quá thấp, hắn lại quá cao, chung quy nàng bóp cổ hắn chỉ như nựng yêu, Triệu Khuông Dẫn thoải mái vòng tay qua eo nàng, không ngại cho người khác xem một màn ân ân ái ái.
Hắn chế trụ đỉnh đầu nàng, ôn tồn giải thích '' Tiểu nhi, sợi dây chuyền đó, thái tử điện hạ đã cầm rồi, vốn dĩ ta muốn giữ lại, nhưng chủ tử cầu, há tiểu nô dám chống, nếu muốn đòi lại, nàng phải gặp hắn rồi!''
Ân Tiểu Tiểu sau một hồi kiệt sức vùng vẫy, cũng không thoát khỏi vòng tay của hắn, mềm nhũn nằm im trước ngực hắn, thở dài '' Ngươi đúng là tên cẩu nô, mau nói cho ta biết thái tử đang ở đâu, ta muốn đòi lại đồ vật của ta!''
Triệu Khuông Dẫn biết nàng đã mắc mưu, không nhanh không chậm lên tiếng '' Tiểu nhi, thái tử điện hạ hắn là kẻ không phải ai cũng gặp được, một khi đã yêu thích đồ vật gì, hắn nhất quyết sẽ không buông tay!''
Ân Tiểu Tiểu đấm mạnh vào ngực hắn, tuy nhiên nàng đã cạn kiệt sức lực, cái đấm vừa rồi chỉ giống như tiểu nương tử trách yêu phu quân, làm hắn thực thoải mái '' Nhưng cũng không phải không có cách, Tiểu nhi, nàng có muốn thử không?''
'' Cách gì? Mau nói!''
Triệu Khuông Dẫn nín cười đến rung cả ngươi, ôn tồn giải thích '' Thế này, nàng phải cố hết sức để trở thành thái tử phi, lúc đó danh chính ngôn thuận đứng trước mặt hắn xin cái vật kia, chẳng lẽ hắn lại không bồi nương tử?''
Ân Tiểu Tiểu a một tiếng '' Kế này quả hay, nhưng mà ta thấy sao sao đó, hình như kẻ làm mất vật của ta là ngươi, sao bây giờ ta phải tham gia hả? hả?''
Triệu Khuông Dẫn cật lực lắc đầu '' Ta là cung nhân thân cận của thái tử điện hạ, tính khí hắn ta hiểu rõ, đã lấy được vật kia, nào dám cầu hắn chứ?''
Ân Tiểu Tiểu ánh mắt thông cảm nhìn hắn, dưới cái chế độ nhân quyền chỉ tính bằng ngón tay này, đồ vật của mình một đi không trở lại cũng không có cách lên tiếng, ách, là đồ vật của nàng, tên khốn này!
'' Nhưng mà... Làm thế thực thấy có lỗi với thái tử điện hạ, dù gì kẻ đáng chết cũng là ngươi! ''
Ân Tiểu Tiểu chống cằm trên ngực hắn cằn nhằn
Triệu Khuông Dẫn vuốt tóc nàng '' Không, ta đoán chắc hắn sẽ rất hạnh phúc!''
Ân Tiểu Tiểu đầu nhỏ nghĩ một tí, cuối cùng cũng a lên đầy vui vẻ '' Ta biết rồi! Đợi sau khi lấy được vật kia, ta nhất định nói ra sự thực, để cho hắn hưu ta, như vậy hắn cũng có thể lấy thái tử phi khác, ta về tiếp tục làm nhi nữ của cha mẹ ta! Ổn! Quá ổn! Ách, ngươi làm gì mà ôm ta chặt như vậy, này! Không được thơm má ta, đó là trán của ta, không cho ngươi thơm! Vô sỉ!''
Triệu Khuông Dẫn trong lòng mừng thầm, Tiểu nhi, nếu nói nàng ngốc chính là sỉ nhục những kẻ ngốc, không ngờ chỉ mấy câu thôi đã lừa được nàng rồi, tháng ngày về sau nhất định sẽ không nhàm chán, hưu thư ư? Nói với nàng! Hưu thư của thái tử điện hạ ta khó cầu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui