Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn

Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu còn nói thêm: “Hoàng quý phi, Bổn cung cũng không ngại nói thẳng cho ngươi biết. Bổn cung biết ngươi không thích ta, thái hậu cũng không thích ta, nhưng là ta cũng không thích hai người các ngươi. Trước ngươi làm việc này việc nọ, ta cũng luôn là một mắt nhắm một mắt mở (cho qua), chẳng lẽ Hoàng quý phi ngươi còn muốn cảm thụ lại việc dung mạo bị hủy?” Hoàng quý phi tựa hồ đang nhớ lại lần thảm thống đó, sắc mặt nhất thời biến trắng. Nàng cũng không cam chịu yếu thế. “Ngươi cũng đừng cho là ta không biết, là ngươi cố ý hãm hại ta.” Tô Tiểu Tiểu khoanh tay. “Đúng thì thế nào? Có bản lĩnh ngươi đi cáo trạng nha. Ngươi nếu là không trộm đồ của ta, ta sẽ đối với ngươi như vậy sao? Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta tất không buông tha!” Hoàng quý phi vừa nghe, tức giận tròng mắt đều nhanh trừng to ra. “Ngươi. . . Ngươi đừng tưởng rằng ngươi hiện tại được sủng ái, là có thể cả đời đều được sủng ái!” Tô Tiểu Tiểu vừa nghe đến ba chữ “Cả đời” kia thì sắc mặt nàng cũng rất khó chịu. Hoàng quý phi tiếp tục nói: “Ngươi sớm hay muộn có một ngày sẽ thất sủng, đến lúc đó chính là ngươi . . .” Tô Tiểu Tiểu nhíu mi, đang chuẩn bị cắt đứt lời của nàng thì thực kỳ tích, Thượng Quan Mặc đột nhiên hiện thân. Sau đó gầm lên với Hoàng quý phi, “Ngươi im miệng cho trẫm.” Hoàng quý phi nhìn thấy Thượng Quan Mặc xuất hiện, lập tức biết được lời của mình bị Thượng Quan Mặc nghe được, sắc mặt của nàng liền biến trắng. Thượng Quan Mặc đi đến bên người Tô Tiểu Tiểu, từ trên cao nhìn xuống Hoàng quý phi. “Hoàng quý phi, Lang Hoàn là hoàng hậu, đứng đầu lục cung, há lại cho ngươi ăn nói như vậy?” Hắn nhíu mày, sắc mặt không hờn giận, “Xem ra là bình thường trẫm quá mức sủng ái ngươi. Trẫm nhớ rõ lúc ngươi mới vừa vào cung thì chính là dịu dàng đoan trang, thấu tình đạt lý. Tại sao hiện tại lại trở thành giống như người đàn bà chanh chua? Trẫm thật sự là thất vọng. Từ hôm nay trở đi, ngươi liền nghiền ngẫm lại lỗi lầm cho tốt đi. Thẳng đến khi nghĩ thông suốt, mới được chấp thuận đi ra.” Hoàng quý phi nhịn xuống lệ ý, nàng quật cường cắn môi dưới, không cho nước mắt chảy ra. Từ trong hàm răng của nàng thốt ra chữ “Vâng”. Mà lúc này, Thượng Quan Mặc nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu. Hắn cũng nhíu lại mày. “Lang Hoàn, trẫm không phải bảo nàng đừng đi ra ngoài sao? Trời giá rét, nếu là lại phát sốt, vậy nên làm thế nào cho phải?” Tô Tiểu Tiểu phản bác nói: “Ta đã hết bệnh rồi, có thể ra ngoài đi lại. Lại nói, trong điện buồn bực.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui