Vừa mới vẫn là một bức ấm áp ngươi thì thầm ta thầm thì, nay trong chớp mắt liền biến thành băng thiên tuyết địa, phong vân biến sắc.Tố Vân cùng Ế Vân giống như là ở bên cạnh bão táp, thở mạnh cũng không dám.Trong lòng đều kêu khổ.Nương nương nha nương nương, không phải nói ngươi đừng đi trêu chọc Hoàng đế bệ hạ cùng Thái Hậu nương nương sao?Như thế nào vừa an phận thủ thường hai ngày, hôm nay liền lại tái phát?Tố Vân cùng Ế Vân hai người lại hạ mắt, cảm xúc đi xuống.Các nàng không nhìn thấy!Hoàng đế cùng Tô Tiểu Tiểu hai người nhìn lẫn nhau.Úc, không.Nói trừng mắt, khả năng càng thích hợp một chút.Vì thế, trừng nha trừng nha trừng. (vịt: đây là cuộc thi coi mắt ai to hơn đây mà =)))Tô Tiểu Tiểu mệt mỏi.“Thượng Quan Mặc, ta mệt mỏi. Ngươi có thể đi rồi sao?”Cái này, Tô Tiểu Tiểu trực tiếp mở miệng đuổi người.Hoàng đế vẻ mặt không dám tin.Đây là người nói với ta?Thế nhưng đuổi hắn đi?Hoàng đế mặt nháy mắt đen đến cực điểm.Vù vù.Bão táp sắp bùng nổ.Cách cách.Bỗng dưng, Tô Tiểu Tiểu đại lực vỗ tay.“Ai nha, trời mưa, ta muốn đi thu quần áo .”Lời còn chưa dứt, người đã chạy nhanh đi mất.Nhìn xem ở đây mọi người trợn mắt há hốc mồm.Tố Vân cùng Ế Vân thấy thế, cũng chạy nhanh quỳ gối làm cái lễ.“Bệ hạ, nô tỳ đi trước cáo lui.”Nhà mình chủ tử đều đi rồi, làm nô tỳ khẳng định cũng muốn đi theo đi. Cơn tức của hoàng đế bệ hạ không phải người bình thường có thể thừa nhận được. Tuy rằng nói nương nương lấy cớ thực không được tự nhiên, nhưng là … Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.Vì thế, cung điện to như vậy liền còn lại một mình Thượng Quan Mặc.Hoàng đế mắt choáng váng, hắn thề, hắn đời này còn không có gặp qua cảnh tượng như vậy!Hoàng hậu cùng nô tỳ cùng nhau bỏ mặc hắn.Vốn nói, Hoàng đế hẳn là tức giận.Nhưng cũng rất kỳ quái là, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên nở nụ cười.Hắn cười ha ha.Cười xong lại cười.Tóm lại, hắn luôn luôn cười to!Cười đến thực mạc danh kỳ diệu.Tô Tiểu Tiểu cùng Tố Vân Ế Vân tránh ở bên trong, cũng nghe đến Hoàng đế cười to.Ba người hai mặt nhìn nhau.Tố Vân nhỏ giọng nói: “Nương nương, làm gì bây giờ?”Ế Vân vẻ mặt lo lắng: “Nếu không nương nương đi ra ngoài cấp bệ hạ nhận sai đi.”