Tính tình Lăng Phong tuy cứng nhắc nhưng lại là kiểu người thích bộ dạng yếu đuối của người khác. Nói đúng hơn là thích nhìn bộ dạng khóc lóc bất lực của người khác. Nhưng đối với Hàn Liễu Dung hắn vẫn không thể nào chấp nhận được vì hắn vốn không thích kiểu yếu đuối giả tạo ấy. Lúc khi chưa gặp hắn sở thích của ả là cầm đao múa thương. Nhưng khi gặp hắn ả đã thay đổi tắt cả trở thành một kẻ yếu đuối bỏ thương theo may vá đến mức gân cốt cứng cỏi của ả cũng đã thuần thục uyển chuyển theo từng điệu múa. Rồi dần dần trở thành tú nữ của Trì Quốc, tài nữ mà nam nhân nào cũng muốn có.
Chỉ tiếc nam nhân nhiều, nhưng ả lại chỉ nhất kiến chung tình với mỗi Tạ Lăng Phong.
"Phong ca?" Ả nhìn gương mặt nhăn nhó của Lăng Phong mà dừng hành động của mình lại.
Gương mặt từ dịu dàng liền trở lại với vẻ lẵng tĩnh, lạnh lẽo, mở miệng hỏi: "Thất Vương! Ta có một câu muốn hỏi ngài!"
Hắn nhìn ả lòng có chút nghi hoặc: "Nàng ta?Tại sao lại thành như vậy rồi."
Hắn điềm đạm trả lời: "Muội hỏi đi!'"
Ả bậm môi ngập ngừng một hồi rồi nói: "Có phải ngài luôn nghĩ ta đang mơ làm chính thất làm mẫu nghi thiên hạ, nên mới lạnh nhạt với ta?". 𝑇hử 𝒕hách 𝒕ìm 𝒕𝗋a𝗻g gốc, géc gô { 𝒕𝗋 um𝒕𝗋uy𝙚𝗻.Ⅴ𝖭 }
"Chuyện này..." Hắn ấp úng
"Thôi! Không cần trả lời nữa.Vương gia câu hỏi này vốn là tiểu nữ đã có câu trả lời từ sớm rồi! Ta không muốn đấu tranh giành nam nhân với Đại Tỷ càng không muốn tranh đoạt vị trí trong lòng ngài, tỷ ấy là đóa hoa sương trong sáng,còn ta chỉ là đóa hoa mọc ở đầm lầy, vốn không so sánh được, ta không muốn bị chính mẫu thân mình trói buộc, và ép làm những gì vì người khác! Từ nay ta sẽ là chính ta!Vương gia ngày hôm nay hãy để ta một lần cuối là như vầy! "
"Muội..." Hắn dùng đôi mắt không thể tin được mà nhìn ả, có lẽ đây là điều mà hắn muốn.
"Liễu Dung!"
"Lăng Phong! Ta thích huynh! Ta yêu huynh! Là yêu thật, chứ không phải vì danh lợi, dù ta biết huynh thích nữ nhân yếu đuối, nhưng ta không muốn giả vờ nữa,huynh từ nhỏ cùng ta nô đùa ở doanh trại, ta lúc đó chính là vì tinh nghịch nên giả nam mà cầm đao múa kiếm,dù ta muốn giấu chặt nó trong lòng không muốn nói ra,nhưng...Ta vẫn sẽ nói vì ta không muốn giấu nữa, ta yêu huynh! Yêu từ khi còn rất nhỏ! "
Lăng Phong nở nụ cười một nụ cười rất hạnh phúc, một nụ cười từ lâu đã chôn sâu vào trong tâm thức,hắn lấy trong người ra một đóa hoa lưu ly cày lên bên tai cho Liễu Dung và nói: "Ta cũng vậy!Ta từ sớm đã biết người huynh đệ lúc đó lúc nào cũng dính lấy ta, mà ta coi là tâm giao chính là muội! Hàn Liễu Dung ta cũng thích muội! Thật ra ta chỉ là muốn xác nhận lại xem là muội có phải người đó hay không vì ta sợ ta đi yêu nam nhân!"
Hàn Liễu Dung to mắt kinh ngạc không tin những gì mình vừa nghe.Hóa ra là Lăng Phong cũng biết yêu, hóa ra là ả hại người vô ích,ả hối hận rồi, ả nhìn Lăng Phong rồi chạy vội đi tìm mẫu thân mình để ngăn bà làm điều hại đến cả đời Kha Nguyệt, ả muốn chuộc lại mọi tội lỗi với Kha Nguyệt. Ả không dám quay đầu lại ả sợ khi quay lại, ả lại không kìm được mà tham lam rồi tiếp tục hại người. Ả biết ả bị mẫu thân dùng làm con rối để gỡ lấy danh thiếp thất của bà.
Liễu Dung chạy thật nhanh, đưa mắt nhìn quanh mong nhìn thấy hình bóng của Kha Nguyệt.Trong một góc tối ả nhìn thấy một thân ảnh bé nhỏ bị đám nam nhân vây lấy, ả tuy rất gấp nhưng vẫn không nỡ để một cô bé có số phận giống mình bị chà đạp khi chỉ là một đứa trẻ.
Liễu Dung lao vào nhanh như chớp đã đá bay 5 cái tên đang giở trò đồi bại với cô bé ấy. Ả nhanh nhẹn bế bỏng đứa bé ấy lên chạy nhanh về phía có ánh sáng lung linh của mấy ngọn thiên đăng kia, vừa chạy ra khỏi hẻm tối ả đã va phải Kha Nguyệt đang đi đến. Liễu Dung té ra trước lại thuận thế quay người ôm chặt cô bé ở trước mình dùng thân làm nệm bảo vệ cô bé đó. Lăn Thành thấy thế đã rút đoản đao tiến đến đám người đó, khi đã bảo vệ được cô bé ấy ả dịu dàng vuốt tóc con bé.
"Tiểu muội này! Muội có sao không?" Ân cần xem xét các vết thương trên người cô bé ấy.
"A... Muội không sao cám ơn tỷ tỷ! Tỷ lúc này ngã có đau không vậy?" Cô bé gương mặt nhem nhuốc chỗ trắng chỗ đen, đôi mắt to tròn long lanh nhìn ả.
Liễu Dung đứng dậy muốn bế con bé đi tìm đại phu thì ngước mặt lên lại nhìn thấy Kha Nguyệt đang lãnh đạm nhìn mình.
Lăn Thành đã xử lý xong đám nam nhân kia thì quay lại bên Kha Nguyệt. Thủy Nhược có chút bất ngờ khi nhìn thấy nhị tiểu thư ác độc thường ngày nay lại đi cứu người khác.
"Hàn Kha Nguyệt ta không biết tỷ có tin ta hay không nhưng những gì ta từng làm với tỷ chỉ là nhất thời mù mờ lí trí vì yêu bị mẫu thân thao túng điều khiển, dù tỷ có chấp nhận hay không thì ta vẫn sẽ tạ lỗi với tỷ. Nhưng bây giờ không được ta còn có việc bận."
Nói xong ả bế cô bé lên nhảy lên nóc nhà. Dưới hàng ngàn con mắt ngỡ ngàng phía dưới vị nữ tử yểu điệu thục nữ mà họ tôn lên làm nữ thần nay lại dùng võ công của mình để lộ bản chất để cứu một đứa trẻ, giây phút ấy Liễu Dung đã quyết định chống trả lại mẫu thân của mình.
Hàn Kha Nguyệt vẫn có chút bất ngờ vì Liễu Dung lại có thể có võ công vậy mà lúc nàng đánh ả, ả lại vờ vịt yếu đuối để bị nàng đánh đến mức văng mực lên mặt lại chẳng thèm chống trả. Nàng vậy mà lại sinh lòng nghi ngờ: "Cô ta...?Tại sao chứ? Trừ phi...cô ta không muốn đả thương nhiều đến nguyên thân!Và những vụ ám hại từ trước mình chưa sống lại trong thân xác này đều là cô ta đóng kịch cho người khác xem!"
...----------------...
Tạ Lăng Phong lúc này cũng rối bời đi tìm Liễu Dung, trên đường thì gặp Kha Nguyệt cùng Lăn Thành và Thủy Nhược.
Khi nhìn thấy Kha Nguyệt hắn lại vô tình lướt qua xem như không quen biết. Kha Nguyệt thấy có chút lạ nhưng cũng chẳng để tâm vì mục đích của nàng bấy giờ là đi tìm thú vui của kế hoạch sắp tới.
"Đại di nương bà muốn cho ta mất hết thể diện ta cũng sẽ khiến bà không còn mặt mũi với người khác."
Bầu trời tối đen, những ánh sao trên trời cùng những ngọn thiên đăng mang theo những ước nguyện của các cặp đôi mà bay tít lên tận mấy tần mây.
Ở một khu Thanh Lâu nọ một bóng dáng cao ngạo đứng nép mình vào một góc che mặt, đưa một túi tiền cho một đám người mặc đồ đen và một người phụ nữ ăn mặc hở hang,lồng lộn đã có vết tích của thời gian trên gương mặt.
"Làm tốt hơn nữa sẽ có thưởng thêm!"
HẾT CHƯƠNG 18