Hoàng Hậu Trọng Sinh Dứt Tâm Với Hoàng Đế

Hắn muốn nhảy theo nàng nhưng hắn vì cực lực chính sự nên vốn đã mất sức nay lại vì biến cố này mà phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.

Lương Bắc Lục bình tĩnh cố kìm chế nỗi đau trong lòng đưa hắn quay về cung. Bắc Lục sai người tìm hoàng hậu ở dưới biển.

Hai ngày sau khi nàng mất hắn không còn lo việc triều chính toàn bộ đều giao lại cho hoàng đệ của hắn.

Tạ Thiên Tư đi từng bước chậm rãi, gương mặt vô hồn đi vào hoàng lăng, người người gặp hắn liền cuối đầu hành lễ. Nhưng hắn như xác không hồn chả thèm quan tâm đến xung quanh, đi đến bên xác nàng còn chưa được chôn, đang chờ chỉ thị của hắn mà cử thành tang lễ. Hắn ôm lấy xác nàng ngu ngơ nói những câu khó hiểu:

" Nguyệt Nguyệt! Có phải nàng đang hờn giận trẫm điều gì mà nàng lại không chịu nói chứ! Trẫm hứa với nàng sau này... Nếu như nàng muốn đi đâu làm gì trẫm điều không phản đối nữa! Đúng rồi trẫm có đêm theo bánh đậu xanh cho nàng đây! Nàng mở mắt nhìn đi! Chẳng phải nàng rất thích ăn sao? Nào há miệng ra!"

Hắn nhìn nàng bây giờ nàng chỉ là một cái xác lạnh tay chân đông cứng hệt như đã hoàn toàn mất đi sự sống, hắn vẫn không chấp nhận việc nàng đã rời bỏ hắn. Hắn vẫn khờ khệt tưởng rằng nàng vẫn sống chỉ là đang không muốn nhìn hắn thôi.

Lương Bắc Lục đem theo đồ tang lễ đem vào cùng cung nữ lại nhìn thấy cảnh điên rồ trước mặt. Lương Vi cũng lẻo đẻo theo sau ca của mình rồi nhìn thấy Thiên Tư đang ôm lấy xác của hoàng hậu trong lòng ả có chút bức xúc khó chịu.


"Ả đã chết sao bệ hạ vẫn còn nặng tình với ả!Ta vì sao lại chẳng bằng một kẻ đã chết."

Lương Bắc Lục thấy muội mình như vậy liền bảo cung nữ để đồ bên bàn rồi dẫn Lương Vi rời đi. Ả cũng biết cảnh bây giờ, nên đành cam chịu rời khỏi hoàng lăng. Bắc Lục tiến sát đến kẻ nhẫn tâm kẻ tàn độc,mưu mô đang hối hận và đang phát điên vì tình.

"Bệ hạ...! Hoàng hậu đã đi rồi...! Người cũng nên..."

Thiên Tư tỏ ra vẻ mạnh mẽ mà lặng nói sang chuyện khác

"Không!À đúng rồi...Thiên Tiêu đâu?"

Bắc Lục tức giận gào mặt hắn một cách điên cuồng: "Là ngươi đã hại chết con của mình là người đã hại chết nàng! rồi bây giờ còn hỏi con của ngươi ở đâu?"

" Ha!Tạ Thiên Tư người đừng có giả vờ giả vịt với ta người đã diễn 7, 8 năm nay ngươi còn muốn tiếp tục diễn nữa sao! Ngươi nhớ kỹ cho ta là ngươi đã hại chết nàng ấy. Là tự tay ngươi hại nàng! Năm đó rõ ràng ngươi biết Lương Vi có dã tâm với nàng ấy, nhưng ngươi lại giả vờ không biết nên mới xảy ra chuyện như ngày nay."

Hắn không quan tâm vô hồn nói với cái xác đã lạnh: "Nguyệt Nguyệt! Trẫm ko phải vậy! Đừng nghe lời hắn."

Bắc Lục đã không kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Nỗi khổ đầu tiên của hắn là khi biết nàng yêu Thiên Tư, nỗi khổ thứ 2 của hắn là khi biết nàng gả cho Thiên Tư rồi bị lời dụng mà không biết làm gì, hắn đã bao lần khuyên nàng nhưng không thành tất cả chỉ là vô dụng tình yêu của nàng đối với Thiên Tư là vĩnh cửu không gì xoay chuyển. Hắn bây giờ cũng rất muốn như Thiên Tư được điên loạn nhưng hắn không thể! Sự bó buộc của hắn là con dân bách tính Trì Quốc một ngày không hắn thì cả Trì Quốc đều sẽ loạn. Hắn chỉ thể bình tĩnh giải quyết, giả vở rằng mình không sao,nhưng trong tim hắn vốn đã lạnh giá như nó sắp nát ra,cảm giác giống như vạn tiễn xuyên tâm. Hắn là trúc mã của nàng hắn yêu nàng hơn mạng nhưng lại không bảo vệ được nàng.

"Tạ Thiên Tư! Ngươi là vua! Ta là tướng, mệnh là bề tôi vốn không có quyền khuyên vua, nhưng ta vẫn phải nói! Con dân Trì Quốc cần ngươi!"

Hắn cô gắng gượng lên từng chữ nói với Bắc Lục nhưng cổ hắn nghẹn lại không nói nên lời.

Bắc Lục tiếp tục nói: "Thiên Tư nàng yêu ngươi! Liệu ngươi có biết không?Thứ nàng muốn liệu ngươi có hiểu không?Ta có thể bảo vệ con dân nhưng, chẳng thể bảo vệ người ta yêu! Ta cứ tưởng giao nàng cho ngươi thì ngươi có thể bảo vệ nàng nhưng ta đã sai...!Sai lầm của ta là giúp ngươi thành vua..."


Tạ Thiên Tư từ đầu chí cuối không nói một lời chỉ lẳng lặng vuốt ve gương mặt đã lạnh của Quang Nguyệt. Bắc Lục cố gắng nói một câu nhẹ nhàng và cũng là câu cuối cùng: "Triệu Quang Nguyệt Hoàng Hậu đã qua đời... mong bệ hạ nén đau thương...!"

Tạ Thiên Tư lắc đầu điên cuồng, giọng hắn vừa trầm lặng vừa run lên:

"Không... Nàng ấy chỉ là đang ngủ... Chỉ là đang giận... Trẫm... Thôi..!"

Bắc Lục thật sự đã không còn tỉnh táo nữa, hắn tát vào mặt của Thiên Tư một cái,tiếng "chát" vang lên khắp hoàng lăng.

Bắc Lục thét vào mặt hắn: "Tạ Thiên Tư! Ngươi buông tha cho nàng ấy đi! Nàng ấy đã chết rồi!Ngươi còn muốn giày vò nàng ấy đến nhường nào nữa?"

Nhưng hắn không phản ứng, Bắc Lục chỉ đành đánh vào sau gáy khiến hắn bất tỉnh rồi dùng vân tay của hắn lăng vào giấy chấp nhận chôn cắt làm tang lễ. Bốn ngày sau khi Quang Nguyệt được chôn cất.

Hậu cung vốn là nhờ sự hài hòa của nàng mà náo nhiệt, nay không còn nàng, hậu cung lại loạn lên ai ai cũng tranh giành ngôi vị hoàng hậu với Lương Vi nhưng vẫn không được, cuối cùng với sự thờ ơ của Tạ Thiên Tư. Tổ Mẫu của hắn là Thái Hậu đã sắc phong Lương Vi làm Hoàng Quý Phi và đi lấy chuẩn từ Thiên Tư hắn không để ý mặc người khác làm gì thì làm. Hoàng đệ của hắn là Tứ Vương cũng tức tối mà mắng hắn nhưng hắn vẫn ngày ngày chìm đắm trong rượu chè không quan tâm.Bỏ bê chính sự, hắn hoàn toàn như muốn từ bỏ tất cả, hắn ngày hôn đó vô tư đi vào Khiết Tinh cung của nàng, vào phòng của nàng,nằm trên giường nàng,bỗng nhiên hắn để ý một tờ giấy trên bàn của nàng trên đó là một dòng chữ:

Gửi Thiên Tư: VONG TÌNH KHÍ ÁI

Ý của câu là: quên tình cảm, bỏ yêu thương


Hắn đọc xong tim liền đau như cắt. Hắn từng nghĩ nàng sẽ không bỏ hắn nhưng bây giờ nhìn vào thư hắn mới hiểu ra rằng...nàng sớm đã không còn yêu hắn.....

3 NĂM SAU. PHỦ HÀN GIA

Trong một góc tối của nhà cuối, một cô gái đang nằm bên trong đống rơm rạ chuôi ra.

"Ta... Còn sống sao?"

HẾT CHƯƠNG 2





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận