Tử Long khi thấy Tiểu Nhi tỉnh lại trong lòng, vui không tả tả xiết, nàng đối với hắn mà nói là bảo vật vô giá.
Hắn quay lại: "Cựu Vương trẫm ra lệnh cho khanh, phải chọn loại thuốc tốt nhất."
Cựu Vương cùi người: "Dạ, hoàng thượng."
Tử Long tiếp tục cân giặn Phương Nghi: "Ngươi đi theo thái y, lấy thuốc nhanh chóng sắc cho hoàng hậu ngay,"
Phương Nghi nghe xong liền nhúng người: "Dạ, hoàng thượng."
Khi cả hai nhận lệnh xong rồi lùi ra, có một cung nữ định dùng khăn lau cho nàng mau hạ sốt, hắn liền tích thân, khăn từ tay cung nữ.
Giúp nàng lau từng li từng chút một, chăm sóc nàng tỉ mỹ vô cùng.
* * *
Phương Nghi sao khi theo thái y, đi hốt thuốc cho Tiểu Nhi, khi trở về nàng lập tức sắc thuốc ngai.
Khi thuốc đã sắc xong, nàng lặp tức mang đến tẩm thất, để cho Tiểu Nhi uống.
Vừa mang đến Tử Long, vừa thấy uống liền nhận lấy, muốn đích thân bóc cho nàng.
Lúc nãy tuy thái y châm cứu, có thể giúp nàng tỉnh nhưng giờ nàng còn khá yếu,
Vì muốn uống thuốc còn hơi khó, hắn múc một muỗng thuốc cho vào miệng nàng, nhưng nàng lại nuốt không được, tất cả thuốc điều đổ ra ngoài hết.
Không còn cách khác, hắn đành cho thuốc vào miệng mình, rồi cúi người bón thuốc cho nàng.
Cứ như vậy cho đến khi, hết chén thuốc mới thôi, các cung nữ hầu bên cạnh.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, liền xoay đi không ai cả gan dám nhìn, nhưng ai ai cũng rất ngưỡng mộ Tiểu Nhi.
Ở hậu cung này thử hỏi, ai được sủng ái hơn nàng? Thế nên các phi tử có, ganh tỵ cách mấy đi chẳng nữa.
Cũng không dám hỗn xược, sau khi hắn cho nàng uống xong, hắn đặt chén thuốc xuống, dùng một chiếc khăn lụa cẩn thận giúp nàng, lau sạch vết thuốc trên khóe môi.
Cứ như vậy Tử Long, luôn bên cạnh chăm sóc nàng từng chút, thẩm trí cả đêm hắn cũng không ngủ.
Đến lúc thượng triều, Tiểu Trương Tử thấy đã đến giờ, nên mang long bào đến Chu Minh cung, cho hắn thay rồi chuẩn bị lên triều.
Sau khi đi hắn còn đặc biệt căn dặn Phương Nghi: "Ngươi chăm sóc hoàng hậu cho cẩn thận, nếu nàng có gì thì truyền thái y, và cho báo với trẫm."
Phương Nghe nghe xong lệnh liền nhúng người: "Dạ, hoàng thượng."
Phương Nghi nói xong, hắn liền rời đi đến Kim Loạn Điện, để thương triều tuy trong lòng rất lo cho nàng, nhưng việc của triều chính không thể bỏ bê được.
* * *
Sáng hôm sau, khi thái hậu thức dậy, khi nghe tin Tiểu Nhi ngã bệnh, trong lòng bà lo lắng vô cùng.
Thái Hậu vừa thay áo xong, vừa nói: "Ánh Hân, sau hôm qua hoàng hậu ngã bệnh, mà không báo lại với ai da?"
Ánh Hân bị khiện trách, sợ hãi mà quỳ xuống: "Xin thái hậu tha tội."
Bà càng nghe nàng xin tội, càng tức giận hơn nữa: "Ngươi theo ai da là ngày đầu tiên? Ngươi cũng biết rõ nếu, hoàng hậu trong cung có, chuyện gì thỉ ai da biết, ăn nói sao với thừa tướng?"
Ánh Hận sợ hãi quỳ dưới, nghe được lời của bà, nàng càng hiểu việc lợi và hại: "Nô tỳ biết tội rồi, nô tỳ xin thái hậu tha cho nô tỳ."
Ánh Hân vừa nói vừa dập đầu xin tha, hôm qua cũng do nàng thất trách nên mới như vậy, bây giờ nàng phải xin thái hậu thả tội.
Nếu không thái hậu tức giận, thì đầu nàng không giữ được rồi.
Thái hậu khẽ thở dài: "Thôi bỏ đi, ngươi đứng lên đi."
Ánh Hân đứng lên, thái hậu tiếp tục nói: "Vậy ngươi nghe tin hoàng hậu thế nào rồi?"
Ánh Hân cung kính nói: "Bẩm thái hậu, nguyên đêm qua hoàng thượng, đã chăm sóc hoàng hậu cả đêm rồi, nên hoàng hậu đã ổn."
Thái hậu nghe nàng nói, Tử Long đã chăm sóc cho Tiểu Nhi, trong lòng bà cũng cảm thấy vui hơn.
Tuy bà không thể biết sớm, những có Tử Long chăm sóc, bà cũng thấy yên lòng rồi.
Thái hậu đứng lên, Ánh Hân thấy bà đứng lên, liền chạy qua đỡ bà: "Người theo ai da, đến Chu Minh Cung xem hoàng hậu sao rồi,"
Ảnh Hân đưa tay dìu thái hậu: "Dạ, thái hậu."
Ánh Hận nói xong lên diu, bà đi đến tẩm của Tiểu Nhi, để thăm nàng.
* * *
Sau khi Tử Long đi được, không hai ba canh giờ thì, nàng tỉnh lại.
Do là vì đã uống thuốc, nên lần này nàng tỉnh lại, đã khỏe khẩn hơn.
Phương Nghi nhìn thấy nàng tỉnh lại, trong lòng vui ve vô cùng: "Nương nương người tỉnh rồi."
Phương Nghi nói xong, rồi đỡ Tiểu Nhi ngồi dậy: "Ta bị là sao thế?"
Phương Nghi giúp nàng, tấn cái gối ở phía sau lưng nàng: "Từ ngày hôm qua, sau khi người thỉnh an thái hậu xong, khi về thì ngủ không tỉnh."
Tiểu Nhi bắt đầu nghĩ lại, hôm qua nàng suy nghĩ mãi, về việc sinh hài nhi.
Nàng nghĩ mãi rồi, thiếp đi từ lúc nào không hay, nàng thật sự không còn cách nào khác.
Phương Nghi chỉnh sửa chăn cho Tiểu Nhi: "Nương nương người không biết đó thôi, hoàng thượng khi biết người ngã bệnh, ngài đã rất lo lắng chăm người cả đêm, mà không nghỉ ngơi."
Tiểu Nhi nghe Phương Nghi nói, Tử Long cả đêm không ngủ, mà chăm sóc nàng, Trong lòng nàng chợt cảm thấy, có chút ấm áp tận đáy lòng, tình cảm xưa trong nàng dần như.
Trong nàng lại cháy lên một lần nữa, giờ đây nàng thật sự, rất muốn gặp Tử Long.
Thật muốn sà vào lòng hắn, khóe môi của Tiểu Nhi, vô thức nở một nụ cười ngọt ngào.
Phương Nghi hầu cận ở bên, nhìn thấy nàng mỉm cười như vậy, nàng nhìn thấy như vậy.
Cũng đủ hiểu chủ nhân của nàng, đang nghĩ gì trong đầu.
Tiểu Nhi đang dìm trong dòng suy nghĩ, thì nghe tiếng truyền thái hậu đến, bà vừa đi vào Tiểu Nhi muốn hành lễ.
Nhưng thái hậu nhanh chân, đi đến ngăn nàng lại, không cho phép nàng xuống giường.
Thái hậu đi đến bên giường, kêu nàng nằm xuống: "Hoàng hậu, con cứ nằm xuống, con đang không khỏe, không cần phải hành lễ."
Tiểu Nhi nghe vậy bà nói thế, liền ngoan ngoãn nằm xuống: "Thái hậu thần thiếp không sao, khẩn xin người đừng quá lo lắng."
Thái hậu nhẹ nhàng ngồi xuống: "Hoàng hậu con cũng thật là, vì sao ngã bệnh mà không truyền cho, ai da biết chứ?"
Nàng nhìn thấy được sự quan tâm, của thái hậu dành cho nàng, làm nàng cảm thấy ấm áp hơn: "Tạ thái hậu quan tâm, thần thiếp có được, sự quan tâm của người dành cho thần thiếp, thần thiếp vui lắm rồi."
Thái hậu nghe được nàng nói như vậy, trong lòng bà cũng cảm thấy vui, bà biết mình có chút thiên vị, cho Tiểu Nhi nhưng nàng.
Vừa hiền thục vừa có hiếu với bà, cũng không ác tâm làm loạn hậu cung, như bao vị hoàng hậu của các tiền triều.
Bà thương tiếc nhìn nàng: "Hoàng hậu từ xưa đến nay, ai da chưa thấy nữ nhân nào như con, không gianh sủng ngoan ngoãn, giữ tròn bổn phận."
Tiểu Nhi sắc kém cười nói: "Thái hậu thần thiếp là hoàng hậu, là người cai quản hậu cung, thần thiếp làm sao dám, không làm tròn."
Thái hậu không nói gì nữa, bà chỉ khẽ vỗ nhẹ lên tay nàng, như cưng chiều một nhi nữ ruột thịt.
Thử thách thất bại được 1356 chữ, không được 2000 như mình muốn hic..