Trân phi bị Mai phi nói móc, không biết được nào trả lời, thì Tử Long đến, Tiểu Nhi cùng hai vị phi tần kìa nhìn thấy Tử Long đi vào, Mai phi và Trân phi đứng lên nhùng người hành lễ.
Tiểu Nhi cũng định hành lễ, nhưng hắn lại ép nàng nằm xuống không cho nàng hàng lễ.
Cả hai nhìn thấy thái độ ân cần của hắn với Tiểu Nhi, trong lòng có chút ganh ghét nhưng tức thì làm gì được, từ lúc vào cung Mai phi và Trân Phi đừng nói là quan tâm chăm sóc như vậy.
Cả nhìn hắn cũng chưa từng nhìn rõ mặt họ, nói chi là chăm sóc tận tình
Như vậy, Mai phi là người có tâm địa hẹp hòi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt càng khiến nàng.
Ganh tỵ với Tiểu Nhi nàng ta được Tử Long yêu thương chiều chuộng như thế, nói về đẹp thì Tiều Nhi vốn không sanh được đối của nàng.
Kể đến gia giao thì nàng cho là mình không thua Tiểu Nhi, chỉ là nàng ta may mắn được biết Tử Long khi còn bé, nếu không thì ai làm ai hoàng hậu con chưa biết được.
Mai phi đúng thật là ếch ngồi, nếu Tử Long thật sự chỉ vì nhan sắc hay vì Tiểu Nhi cùng hắn lớn lên, liệu hắn có đủ sức chịu sự lạnh nhạt của Tiểu Nhi đối với hắn?
Mọi người trong cung, trong thiên hạ điều thấy được Tử Long yêu thương nàng vô cùng, nhưng lại không ai thấy được nàng chua xót ra sao.
Khi chữ tình không được tròn, hàng đêm bên nhau nhưng lòng lại tan nát, ôm người yêu trong lòng nhưng hơi ấm thì không có dù một chú,
Tử Long ấm áp đưa áp lên mặt nàng: "Nàng đã khá hơn chưa? Trẫm thấy sắc mặt nàng tốt hơn rồi."
Tiểu Nhi nhìn xung quanh rồi lùi ra một chút: "Tạ, hoàng thượng quan tâm thần thiếp ổn rồi."
Tử Long thấy nàng tránh né hắn, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, cũng hiểu là nàng vì sao lại trách hắn, việc nàng luôn kìm chế tình cảm mình khiến hắn đủ phiền rồi.
Này nàng lại vì Mai phi và Trân phi để nàng thêm xa hắn hơn, giờ hắn mới cảm thấy được chuyện quốc sự, còn dễ sử hơn chuyện nhi nữ tư tình.
Hắn cũng biết nàng nhưng lúc hầu hạ hắn, phải chịu những gì ôm người yêu trong tay mà lòng đầy chua xót.
Tử Long nhìn hai vị phi tử kia có chút bực tức nói: "Các đến đây thăm hoàng hậu, trẫm nghĩ hẳn cũng đủ rồi nhỉ?"
Chỉ cần nghe thôi cũng rõ là hắn đang có ý muốn đuổi khéo các nàng, cả hai cũng không muốn mặt dày mà ở lại.
Mai phi và Trân phi đứng lên nhùng người hành lễ: "Chúng thần thiếp cáo lui."
Cả hai cáo lui nhưng Tử Long chẳng chẳng chút đã động gì, Tiểu Nhi là người biết nhìn đại cuộc, nàng khẽ đáp lễ hai vị phi tử kia.
Khi hai người kia rời đi, nàng xoay lại nắm chặt lấy tay hắn.
Dùng đôi mắt thâm tình nhìn hắn, nàng nhẹ nhàng đưa tay áp vào hắn.
Tiểu Nhi nghe Phương Nghi nói đến qua, hắn vì chăm sóc nàng mà cả đêm không ngủ, nhìn hắn xanh sao như vậy nàng đau lòng vô cùng: "Đêm qua thần thiếp nghe nói ngài thức suốt đêm, vì sao bây giờ ngài lại còn không nghỉ ngơi?"
Tử Long nghe được nàng quan tâm hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, hắn liền nắm lấy tay nàng đặt vào lòng ngực: "Trẫm khộng sao, nàng đừng lo, nàng cảm thấy trong người nàng sao rồi?"
Kể từ ngày Tiểu Nhi nhập cung thì tính cách hổ nháo đã không còn, nàng nhìn xung quanh có các nữ e thẹn mà rút tay lại: "Hoàng thượng thần thiếp không sao."
Tử Long nhìn nàng đỏ mặt như vậy cũng đủ biết nàng lại xấu hổ, nhìn nàng lúc này thật đáng yêu, xinh như lúc nàng sáu tuổi lúc ấy ê là cả đời này hắn cũng không quên được.
Tử Long xoay người phẩy tay cho cung nữ thái giám lui ra, khi tất cả đã lui ra hết rồi Tử Long mới hướng về nàng yêu chiều nói: "Mọi người đã ra người hết rồi, nàng không cần phải xấu hổ nữa."
Tiểu Nhi nhìn cũng không dám nhìn hắn: "Thần thiếp làm gì có xấu hổ, chỉ là trước mặt các của cung nữ, thần thiếp chưa từng trước mặt họ gần ngài như vây, thần thiếp có phần ngại."
Tử Long nhìn nàng e thẹn như vậy, nên không trêu nàng nàng nữa mà ấu yếu nhìn nàng, rồi đặt lên trán nàng một nụ, nàng cũng nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn kia.
Hắn đưa tay áp lên mặt nàng: "Tiểu Nhi hãy gắng bảo trọng sức khỏe, đừng để bị bệnh nữa trẫm thật sự rất lo cho nàng."
Nàng cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn: "Hoàng thượng ngài đừng lo, thần thiếp không sao ngài phải bảo trọng long thể chứ."
Tử Long ôm chầm lấy nàng: "Chỉ có nàng bên cạnh trẫm, tất nhiên trẫm sẽ vì nàng mà bảo trọng long thể."
Nằm trong lòng hắn không hiểu sao vô thức nàng lại vòng tay ôm lấy hắn, Tử Long cảm nhận được nàng cũng đang ôm lấy hắn, trong lòng hắn vui không tả xiết cuối cùng nàng cũng nhập nhận tình cảm hắn.
Tiểu Nhi nằm trong lòng hắn mà cảm nhận được hơi ấm, từ lúc được hắn lâm hạnh đến này, đây là lần có thể cảm nhận được từ sâu trong đáy lòng có chút hơi ấm của tình yêu.
* * *
Khi tất cả phi tử khác nghe tin Tiểu Nhi ngã bệnh, ai nấy cũng rất vui vẻ vì cho mình có cơ hội để được hoàng thượng lâm hạnh, nhưng không ngờ Tử Long chẳng triệu ai để hầu hạ hắn.
Mà ngược lại còn tập trung hẳn hết về triều chính, Tiểu Nhi nhìn thấy hắn không chịu có người hầu hạ.
Nên lo lắng vô cùng nàng buộc lòng phải đến ép hắn: "Thần thiếp tham kiên hoàng thượng."
Tử Long đang xem tấu chương, nghe thấy tiếng nàng liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng hắn bỏ tấu chương đi đến bên nàng: "Tiểu Nhi nàng đang không khỏe sao còn đến đây?"
Tiểu Nhi nắm lấy tay hắn: "Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói ngài không chịu, truyền các phi tử khác để lâm hạnh, cho nên thần thiếp mới qua đây xem sao."
Tử Long nắm lấy tay nàng xoa xoa trên đó: "Trẫm là vua một nước chuyện chính sự, trẫm đã vốn rất mệt rồi, với lại.."
Hắn đưa tay áp mặt nàng: "Nàng hiểu ý trẫm mà."
Tiểu Nhi cũng nhẹ nhàng ngã mặt mình về phía tay hắn..