Hoàng Hậu Vi Thượng Khuynh Phi Niệm


Lầu các yên tĩnh, cửa đóng lại không ai quấy rầy.

Cổ tiểu thư thỉnh Tố Hoà Thanh Dao lên lầu hai, bố trí xa hoa nhưng không phải khuê phòng của nữ tử.

"Còn chưa thỉnh giáo danh tính công tử..." Nàng túm lấy khăn lụa trong tay vò vò, ngữ khí có vẻ run rẩy, hình như có thẹn thùng, lại giống như khẩn trương.
"Họ kép Tố Hoà." Tố Hoà Thanh Dao nói.
"Tố Hoà công tử." Cổ tiểu thư đối với dòng họ 'Tố Hoà' này cũng không quen thuộc, nhưng cũng thật lễ phép hạ thấp người thi lễ.

"Tố Hoà công tử..." Nàng lại gọi, ngập ngừng.
"Cô nương nếu có việc, có thể nói thẳng."
"Công tử, Tình nhi vốn không nên xuất đầu lộ diện, nếu không phải biết công tử đã thành thân, nào dám nhờ vả như thế này.

Hôm nay tú cầu tuyển rể, thật sự không phải là mong muốn của tiểu nữ tử.

Nếu công tử nguyện ý, xin nghe Tình nhi đem ngọn nguồn sự tình kể lại." Cổ tiểu thư rót một chén nước cho Tố Hoà Thanh Dao, quy củ ngồi cách nàng một thước, nói: "Trung Thu hai năm trước, Tình nhi ở hội hoa đăng quen biết một vị thư sinh.

Trăn trở một thời gian, hai bên đều có tình ý, tự định chung thân.

Thế nhưng gia đạo hắn sa sút, bối cảnh so với ta kém rất nhiều, bởi vậy mà chậm trễ việc hôn sự.

Ta không ngại gia cảnh hắn như thế nào, thầm nghĩ làm thê tử hắn, hắn lại suy nghĩ cho ta, sợ liên luỵ ta."
"Sau đó, gia phụ không biết từ chỗ nào biết được quan hệ giữa chúng ta, thề sống chết không chịu gả ta cho hắn, lại càng không nguyện chiêu hắn làm rể.

Ta luôn cầu xin nhưng lại bị gia phụ giam lỏng.


Thẳng đến hôm nay, gia phụ muốn ta quăng tú cầu tuyển hôn phu, mới có sự tình không muốn xảy ra.

Công tử, Tình nhi thỉnh công tử đến, là hy vọng công tử tạm thời đáp ứng hôn sự này, chỉ cần chờ thêm nửa ngày, nửa ngày là tốt rồi." Đáy mắt Cổ tiểu thư hiện lên vui sướng khó nén, nàng nắm chặt khăn tay, khó tránh khỏi câu nệ: "Ta đã hẹn ước với Đặng lang, ban đêm hôm nay, hắn sẽ ở ngõ nhỏ ngoài phủ chờ ta, chúng ta sẽ cùng rời khỏi nơi này, từ đó song túc song phi."
Nghĩ không ra một nữ tử dịu dàng đến như thế, cũng sẽ vì tình mà chấp nhất.

Tố Hoà Thanh Dao suy tư, không biết sao lại nghĩ đến nàng và Cơ Phi Yên: Hoàng hậu cùng phi tử, hai thân phận hai thái cực cũng hơn kém nhau rất nhiều.

Nàng luôn trốn tránh, Cơ Phi Yên lại thuỷ chung chấp nhất.

"Đáng giá sao?" Tố Hoà Thanh Dao giống như đang hỏi Cổ tiểu thư, lại giống như tự lẩm bẩm: "Làm như vậy, đáng giá sao?"
"Nguyện một lòng với người, dù người lão cũng không phân ly." Thời điểm nhớ kỹ những lời này, đáy mắt Cổ tiểu thư bịt kín một tầng hơi nước.

Nàng nhớ lại rồi bật cười, biết mình thất thố, vội vàng nói: "Làm cho Tố Hoà công tử chê cười."
"Không sao." Tố Hoà Thanh Dao có thể hiểu tâm tình Cổ tiểu thư, nàng nhìn nữ tử khúm núm trước mắt lại đặc biệt có dũng khí, biết rõ không nên đả kích, lại vẫn nói ra khỏi miệng: "Nếu là, vị thư sinh kia không tới? Ngươi sẽ như thế nào? Cô nương, tình yêu thế gian, luôn luôn có nhiều khó khăn.

Hai người các ngươi có bối cảnh khác biệt, như thế nào có thể..."
"Có thể!" Tâm trạng Cổ tiểu thư có chút kích động, nàng rưng rưng nhìn Tố Hoà Thanh Dao, dù đối mặt nàng có đầy sự ngượng ngùng trên mặt, nhưng đôi tay trắng như phấn vẫn nắm chặt, kiên định với lập trường lúc ban đầu của mình.

"Ta tin tưởng, Đặng lang nhất định sẽ không lùi bước.

Công tử, tình yêu tuy khó, nhưng cũng sẽ mềm trước dũng khí bất khuất.

Chẳng lẽ thời điểm công tử cùng phu nhân kết hợp không gặp cách trở sao? Tiểu nữ tử nhìn ra được công tử đối với phu nhân ôn nhu sủng ái, nói vậy phu nhân là người cực kỳ hạnh phúc."

"Có thể nhìn ra được sao?" Tố Hoà Thanh Dao thì thào tự nói, lại bị Cổ tiểu thư nghe rõ.

Nàng gật đầu, nói: "Tố Hoà công tử, ngươi chống đối gia phụ, một phen ngôn luận kia, thuyết minh công tử là người cực kỳ chính trực.

Thỉnh công tử đáp ứng thỉnh cầu của ta, đại ân đại đức, cuộc đời này Tình nhi không quên."
"Nếu, hắn nuốt lời? Ngươi tính như thế nào?" Tố Hoà Thanh Dao lặp lại vấn đề vừa rồi.

Nàng muốn thông qua Cổ tiểu thư cùng vị Đặng thư sinh kia, tựa như nàng và Cố Phi Yên.

Cổ tiểu thư có thể so với Cơ Phi Yên, rõ ràng thân phận cách xa, cũng không muốn lùi bước, vì tình yêu không chịu buông tay.

Mà vị Đặng thư sinh kia, chỉ sợ cùng nàng càng giống nhau, bỏ không được gánh nặng trên vai, nhiều lần trốn tránh, ra vẻ thờ ơ.

Nếu, nàng là vị Đặng thư sinh kia, chỉ sợ tối nay sẽ không xuất hiện đi? Bởi vì, trước mắt vị cô nương này, đáng giá tìm nơi quy túc tốt.

Cơ Phi Yên cùng nàng cũng vậy, hẳn nên làm tròn trách nhiệm, không nên dây dưa cùng nhau.
"Sẽ không! Ta tin hắn!" Cổ tiểu thư kiên định nói, "Nếu công tử không tin, chúng ta liền đánh cược như thế nào? Đặng lang xuất hiện hay không, thỉnh công tử đến Cổ phủ tự mình chứng kiến."
"Như vậy song thân của ngươi thì sao? Bỏ mặc họ sao?" Tố Hoà Thanh Dao lại hỏi.
"Gia phụ có mẫu thân ở cùng, bọn họ có hạnh phúc riêng, tội gì phải lấy chung thân của ta đem bỏ? Tình yêu vốn là ích kỷ, Tình nhi tự biết bất hiếu, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa, bồi thường song thân."
"Ngươi kiên định như vậy, ta không nhiều lời nữa.

Có thể giúp ngươi lúc này, nếu hắn đến cuối cùng không đến, hy vọng thỉnh cô nương bảo trọng." Tố Hoà Thanh Dao tự biết nhiều lời vô ích, đáp ứng với cái gọi là đặt cược này.


Nàng xuống lầu, dân chúng vây xem đã tự tán đi, ngay cả Cơ Phi Yên cũng không thấy bóng dáng.

Cổ lão gia còn chờ ở nơi này, thấy nàng đi xuống, lúc này lại bắt cổ tay nàng, nói: "Mặc kệ nhi nữ nói với ngươi cái gì, cũng không được tin nàng hồ ngôn loạn ngữ.

Ngươi bắt được tú cầu, thì phải nhanh cùng ta hồi phủ chuẩn bị.

Cưới thê có thể hưu thê, ngươi có thể viết một phong thư hưu thế, Cổ gia ta nguyện xuất hai vạn làm bồi thường."
"Ta có thể đáp ứng cửa hôn nhân này, nhưng phải là ngày mai." Tố Hoà Thanh Dao gạt tay Cổ lão gia, nói: "Một đêm phu thê, trăm ngày ân tình, ta cần thời gian."
"Có thể có thể." Vừa nghe Tố Hoà Thanh Dao đáp ứng việc hôn sự này, Cổ lão gia tự nhiên đều đáp ứng.

"Bất quá..." Cổ lão gia có lòng cảnh giác, nói: "Ta phải phái người đi theo ngươi, hôm nay buổi tối ngươi phải ngủ ở Cổ phủ, chỗ nào cũng không thể đi."
"Được." Tố Hoà Thanh Dao thản nhiên ứng phó một tiếng, trong lòng lo lắng không biết Cơ Phi Yên đã đi nơi nào.

Vừa ly khai, thị vệ phụ trách đi theo đột nhiên gọi lại Tố Hoà Thanh Dao, nói: "Công tử, lúc nãy đám người tụ tập đông đúc, không thể bảo hộ công tử, thỉnh công tử giáng tội."
"Phu nhân đâu? Hiện tại đang ở nơi nào?" Nàng quay đầu lại, quả nhiên phát hiện hai gã tráng hán bên người Cổ lão gia đi theo trông chừng chính mình từ xa.

Xem ra, phải đem sự tình vừa rồi nói với Cơ Phi Yên, mặc kệ Cổ thiên kim có thật sự bỏ trốn hay không, đều phải thừa dịp tối nay rời Dương Thành.

Nếu không, chỉ sợ chuyện nhàm chán lại ùn ùn kéo tới.
"Hồi bẩm công tử, phu nhân nói tâm tình nàng không tốt, chính mình đi chung quanh một chút, không cần công tử đi tìm nàng." Thị vệ trả lời chi tiết.
Tâm tình không tốt? Đúng rồi, lúc nãy nàng không nói một tiếng đã theo Cổ tiểu thư lên lầu các, hẳn là chọc nàng tâm tình không tốt.

"Có phái người đi theo không?" Tố Hoà Thanh Dao thở dài, nơi này không thể so với Hoàng cung, làm sao có thể nói đi thì đi? Vạn nhất gặp được lưu manh ác ôn làm sao bây giờ? Nghĩ như vậy, Tố Hoà Thanh Dao bước nhanh hơn, tầm mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng Cơ Phi Yên trong đám người.

"Nói, có phái người đi theo hay không?"
"Ban đầu, ban đầu có đi theo..." Thị vệ tự biết có tội, cúi đầu, ấp úng nói: "Sau đó, sau đó có nhiều người lắm, không cẩn thận để lạc mất.

Hoàng...!Công tử đừng nóng giận, chúng ta đang tìm kiếm chung quanh, rất nhanh sẽ tìm được."

"Tìm! Còn không chạy nhanh đi tìm!" Tố Hoà Thanh Dao lo lắng chuyện tình lúc xuất phát hành cung lại phát sinh, không khỏi bước nhanh hơn.

Nàng dọc theo một đường chợ rộn ràng tìm kiếm, lại không ngừng phân phó thị vệ hỏi thăm, rốt cục ở bên một đình nghỉ cạnh bờ sông, tìm được Cơ Phi Yên đang đứng xuất thần.

"Công tử, phu nhân nàng..." Thị vệ nhìn bóng dáng Cơ Phi Yên tịch liêu, muốn nói, lại bị Tố Hoà Thanh Dao ngăn lại, "Các ngươi đứng ở đây đi." Nói xong, một mình nàng tiến vào đình nghỉ, yên lặng đứng bên người Cơ Phi Yên thật lâu.
"Sao không nói lời nào?" Không gian im lặng êm đẹp rốt cục bị Cơ Phi Yên đánh vỡ, nàng căn bản đã sớm phát hiện Tố Hoà Thanh Dao tồn tại, chậm chạp không nói là muốn chờ nàng mở miệng.

Lúc nãy, một màn khi Tố Hoà Thanh Dao gật đầu đi theo Cổ thiên kim rời đi, thật sự làm cho nàng khổ sở.

Nàng cố gắng muốn giúp nàng ấy thoát khỏi trận kết hôn hoang đường này như vậy, cũng cố gắng muốn bảo hộ thân phận của nàng ấy, kết quả là, nàng lại dễ dàng đi theo đối tượng kết hôn như vậy, vậy tính là gì đây? Rốt cuộc tính là gì đây?
"Cô nương Cổ gia có việc cầu ta, lúc nãy mới đi theo nàng ấy.

Ngươi, đừng nóng giận." Trong lời nói rất không được tự nhiên, càng không được tự nhiên, Tố Hoà Thanh Dao càng khó mở miệng.

Nhưng nàng vẫn nói, nguyên nhân, cũng chỉ là không hy vọng Cơ Phi Yên có chút hiểu lầm gì.

Giống như, Cơ Phi Yên khó chịu, cũng làm lòng nàng trầm xuống.

Không thoải mái, rất không thoải mái.
"Còn nhớ rõ trên xe ngựa, ta nói gì với ngươi không?" Cơ Phi Yên ghé vào trên bàn thạch, ánh mắt nhìn xa xăm: "Ngươi nói ngươi để ý ta.

Như vậy, Thanh Dao, ngươi rốt cuộc để ý ta mấy phần? Có phải hay không cho tới nay, đều là ta một bên tình nguyện? Hay là nói, chúng ta rốt cuộc vô duyên vô phận, mặc kệ ta cố gắng như thế nào, đều là phí công."
"Ngươi không phải là một bên tình nguyện." Tố Hoà Thanh Dao tiến lên từng bước, hai tay nhẹ nhàng khoát lên bả vai Cơ Phi Yên.

Cơ Phi Yên như vậy làm cho nàng đau lòng, cũng thực chọc khiến cho người ta thương tiếc.

Nàng nghiêm túc làm cho Cơ Phi Yên dựa vào bả vai của chính mình, hiếm khi ôn nhu: "Tình yêu trên thế gian này, sao lại là một bên tình nguyện? Là ta cho tới nay đều không có suy xét cho ngươi, ngươi...!Đừng khó chịu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận