Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi cổng thôn huyện vô danh.
Trong xe vô cùng im lặng.
Miệng Cơ Phi Yên nửa ngậm khoá trường mệnh bằng gỗ đào có khắc tên Tố Hoà Thanh Dao đang đeo trên cổ, bên môi cười duyên, đẹp không sao tả xiết.
Tay nàng lần mò đến tràng hạt trên cổ tay, một viên, hai viên, mỗi lần đếm được năm viên, nàng sẽ thâm tình nhìn Tố Hoà Thanh Dao, lại quay đầu lại, vô hạn quyến rũ.
Đi qua sơn đạo, xe ngựa xốc nảy khiến cho thân thể không tự chủ được nghiêng trái, nghiêng phải.
Tố Hoà Thanh Dao khoanh chân ngồi trong góc thùng xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Bên hông của nàng mang theo hàn bạch ngọc bội của Cơ Phi Yên tặng, mặc dù không tính đẹp đẽ quý giá nhưng cũng làm tăng thêm khí chất của Tố Hoà Thanh Dao, trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách.
"Cứ ngậm như vậy, giống như một đứa nhỏ." Tố Hoà Thanh Dao khép hờ hai mắt như cũ, nàng tự hỏi trong đầu về Cơ Phi Yên.
Có lẽ, nàng cần gặp Hoàng đế hỏi thử Cơ Phi Yên đến tột cùng từ đâu mà đến.
Nàng nhớ tới khi lần đầu uống trà, chén trà kia hoàn toàn có thể độc chết một người.
Một chén trà như vậy, Cơ Phi Yên lại trấn định, uống hết một cách tự nhiên, không tạo ra bất cứ hậu quả gì.
Còn có khi nàng nuôi dưỡng con chồn bạc kia rất có linh tính, khi ở chung thì nhìn như rất bình thường nhưng cũng đáng cân nhắc lại chi tiết.
Cơ Phi Yên, rốt cuộc nội tình bên trong ra sao...
Lai lịch, bối cảnh thật sự trọng yếu như vậy sao? Cơ Phi Yên nhìn Tố Hoà Thanh Dao, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng khó có thể mở miệng.
Tha thứ cho sự ích kỷ của nàng, bởi vì yêu, nàng muốn Tố Hoà Thanh Dao là một phàm nhân, thân ở thế tục, vĩnh viễn không ly khai.
"Thanh Dao tặng, ngậm nó, tựa như cùng Thanh Dao hoà hợp nhất thể, làm người ta thoả mãn." Cơ Phi Yên gối đầu lên đùi Tố Hoà Thanh Dao, ngửa đầu cười nhìn nàng: ngươi sẽ tha thứ đúng không? Lừa gạt này là thân bất do kỷ.
Hai người yêu nhau, nếu ngay cả hoàn cảnh xuất thân của đối phương hoàn toàn không biết gì cả, làm sao dắt tay nhau đến già...
"Ta ở ngay bên ngươi, không cần dùng đồ vật thay thế." Tố Hoà Thanh Dao cười sủng nịch, nàng nhẹ nhàng vỗ về tóc mai Cơ Phi Yên, đáy mắt hiện lên một tia ưu sầu: Cơ Phi Yên, bất luận ngươi rốt cuộc là ai, chỉ cần còn đang thật lòng, ta nguyện đối đãi ngươi như lúc ban đầu.
Nhưng, nếu ngươi lừa gạt ta, tuyệt không tha thứ.
Cảm nhận được đáy lòng Tố Hoà Thanh Dao dao động, Cơ Phi Yên đột nhiên không dám nhìn thẳng nàng.
"Nhột, Thanh Dao..." Cơ Phi Yên gắt gao nắm lấy tay Tố Hoà Thanh Dao, muốn nói gì, lời nói đến bên miệng lại đánh trống lui, tìm một đề tài khác để nói: "Ngươi có nghĩ tới hay không, rời khỏi Hoàng cung, làm một người sơn dã nhàn nhã?"
"Cho tới bây giờ đều muốn, chính là số mệnh không thể trái." Thời điểm nói ra lời này, trên mặt Tố Hoà Thanh Dao có sự bất đắc dĩ đối với vận mệnh.
Lòng bàn tay nàng áp lên gương mặt bóng loáng nhẵn nhụi của Cơ Phi Yên, cúi đầu nói: "Phàm là họ Tố Hoà, chấp chưởng phượng ấn, gánh vác trọng trách, không chết không ngừng."
"Khá khen cho không chết không ngừng." Cơ Phi Yên nâng lên hai tay ôm cổ Tố Hoà Thanh Dao, ép nàng phải kề sát vào chính mình: "Ngươi ở bên ta, có giống như ngươi gánh vác trọng trách như vậy không, không chết không ngừng? Nếu Hoàng đế làm đủ loại việc xấu, tham luyến sắc đẹp, khiến ngươi tâm lạnh.
Mà chỗ Thái hoàng thái hậu từng bước ép sát, muốn ngươi phải thực hiện nghĩa vụ nối dõi tông đường, ngươi sẽ tuân thủ trách nhiệm Hoàng hậu, yên lặng nhận?"
Nghe vậy, Tố Hoà Thanh Dao nhíu mày.
"Ngươi như thế nào biết..." Nàng nhìn Cơ Phi Yên, một bàn tay nhanh giữ lấy cổ đối phương: "Cơ Phi Yên, ngươi đến tột cùng là ngươi từ nơi nào..." Hoặc có lẽ, ngươi không phải là cùng loại với ta.
"Chẳng lẽ Thanh Dao không phải nên trả lòi vấn đề ta hỏi trước sao?" Cơ Phi Yên nâng tay chế trụ tay của Tố Hoà Thanh Dao, tư thế hai người bởi vậy mà trở nên giằng co: "Giang sơn xã tắc, tư tình nữ nhi.
Nếu nhất định phải lựa một trong hai, Thanh Dao lựa chọn như thế nào? Hay là nói, ngươi tình nguyện bưng trọng trách cuả ngươi, vì một Hoàng đế không đáng giá của một nước, buông tha cho lời hứa hẹn khuynh tình của ngươi và ta..."
"Nếu có một ngày đó, thật phải lựa chọn, ngươi nhìn lướt qua là tốt rồi." Tố Hoà Thanh Dao nhẹ giọng nói.
Không tính là đáp án, lại dường như là đem đáp án đặt ra trước mặt Cơ Phi Yên, về phần là tốt hay xấu, tự nàng lĩnh ngộ.
"Như vậy..." Tố Hoà Thanh Dao tựa hồ còn chưa nói hết, nàng nhìn Cơ Phi Yên, ánh mắt bức người: "Nói cho ta biết, ta muốn biết..."
"Ta không phải người xấu, cũng sẽ không hại ngươi." Giằng co thật lâu, Cơ Phi Yên như cũ không đem tình hình thực tế ra nói cho Tố Hoà Thanh Dao.
Chuyện này đối với nàng quá khó khăn.
Có lẽ, chỉ là lúc này nàng hy vọng mình là Yêu, mà không phải là một thân trong sạch Tiên nhân.
"Thanh Dao, tình cảm ta đối với ngươi chưa bao giờ là giả.
Ta chỉ là một nữ tử tầm thường bị Hoàng đế mang về tiến cung, cũng chỉ là chuyện nữ nhi tình trường."
Không khí giằng co không được hoá giải.
Tố Hoà Thanh Dao đại để đoán được Cơ Phi Yên sẽ không đem sự thật nói cho nàng, trên mặt không biểu thị mất mác, cũng không có xa cách lạnh như băng.
"Phi nhi..." Nàng buông tay ra, xốc lên bức màn nhìn ra phong cảnh núi rừng, đột nhiên không muốn nói nữa.
Có chút chuyện, một khi bị người khác phát hiện, ý nghĩa trong đó cũng không còn nữa.
Nàng không hy vọng đến cuối cùng Cơ Phi Yên còn muốn gạt nàng, thậm chí, nàng đã cho nàng ấy cơ hội, nhưng xem ra đến lời kịch, cũng không muốn nghĩ ra.
"Hai người ở cạnh nhau, quý ở chân thành, tín nhiệm.
Với ngươi, ta chưa từng lừa gạt..." Tố Hoà Thanh Dao nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe ngựa, than nhẹ một tiếng, nói: "Như ngươi nói, ta đã hiểu được..."
Cơ Phi Yên không có đáp lại.
Lúc này nàng như cũ gối đầu lên đùi Tố Hoà Thanh Dao, nâng tay nhìn tràng hạt màu đỏ nằm trên cổ tay.
Phải mở miệng như thế nào, nàng là Tiên quân đang đi tìm nàng ấy là Thượng tiên, bởi vì rơi vào tình yêu của nhân gian mà lựa chọn ích kỷ sao.
Chuyện như vậy, phải mở miệng như thế nào? "Thanh Dao..." Dưới đáy lòng Cơ Phi Yên nói vô số lời 'thực xin lỗi.' Thực xin lỗi, là nàng yêu nàng ấy, thực xin lỗi, là nàng chặt đứt mệnh túc Thượng tiên của nàng ấy.
Thực xin lỗi...
Từ lúc Hoàng hậu cùng Cơ phi rời khỏi sơn trang nghỉ hè, Hoàng đế tuổi trẻ cơ hồ hàng đêm mê say trong giường ấm của Thục phi.
Được sủng, dáng vẻ Thục phi bệ vệ cũng càng tăng vọt.
Không ít phi tần đều muốn nịnh bợ nàng, bảo trụ địa vị gầy còm của chính mình.
"Gần đây sắc mặt tỷ tỷ nhìn thật tốt, nên Hoàng thượng lại ban thưởng không ít thuốc bổ thượng đẳng nha!" Trong phòng tràn ngập mùi hương nồng đậm, không biết quý nhân nào trong cung mang theo đồ vật tư tàng này nọ đến bái phỏng, đóng vai như tỳ nữ, vì Thục phi lột nho, phân nửa thịt, phân nửa vỏ, ân cần đút cho Thục phi.
Thục phi nằm trên nhuyễn tháp, đương nhiên ăn nho rất ngon miệng.
"Bản cung hầu hạ thật tốt, Hoàng thượng tự nhiên ban cho nhiều hơn.
Cũng không biết Hoàng hậu nghĩ như thế nào, thế nhưng ỷ vào Hoàng thượng ân sủng mà một mình rời đi.
Còn có Cơ phi, lại vô pháp vô thiên.
Bất quá, không có các nàng cũng tốt, bản cung có thể được sủng ái như thế, còn phải cảm ơn các nàng đây!"
"Tỷ tỷ nói gì vậy!" Quý nhân nhân cơ hội lấy lòng Thục phi, ngôn ngữ tự nhiên bao hàm nhằm vào Cơ phi: "Hoàng thượng vốn là thiên vị tỷ tỷ.
Lại nói, Cơ phi có thể nào so sánh cùng tỷ tỷ đâu? Một cái nữ tử bình dân, ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng đều gọi nàng là hồ ly tinh, nữ nhân như vậy, làm sao có thể so sánh với tỷ tỷ cao quý thanh nhã? Không thể so, căn bản là không thể so."
Biết rõ đối phương bất quá chỉ là xu nịnh, Thục phi lại nghe đến đã nghiền.
"Hôm qua Hoàng thượng thưởng cho một chút châu báu, trang sức, hồi nữa Quý nhân chọn mấy thứ cầm lấy đi." Thục phi nắm bắt thanh âm nói.
"Ai nha! Vậy muội muội trước hết cảm ơn tỷ tỷ ban cho!" Quý nhân mừng rỡ, trên mặt cơ hồ đều nở hoa thành một hoa nhi diễm lệ.
Nàng tiếp tục giúp Thục phi lột nho, thường thường dùng ánh mắt dán chặt Thục phi, lại nói: "Tỷ tỷ, ngươi sợ là không biết đi? Nghe nói nha, Dung tần cùng Liên phi gần đây thân nhau, ngày hôm trước còn ở lại chỗ Liên phi qua đêm đấy!"
Nghe được tin tức có quan hệ tới Liên phi, nho vừa mới đưa tới bên miệng Thục phi không có dự liệu được mà rơi xuống đất.
"Thật không, nàng thế mà rất tự tại..." Ngữ khí Thục phi có chút chua, hô hấp có phần gian nan, ức chế.
Rõ ràng trong khoảng thời gian này nàng quấn quýt lấy Hoàng đế mệt mỏi, còn thời gian đâu mà nghĩ tới chuyện khác? Hai chữ Liên phi lại quá mức bén nhọn, ngạnh sinh đau đớn trong lòng nàng, làm cảm xúc của nàng bất định.
Tại sao có thể như vậy.
Thục phi muốn biết chuyện này là như thế nào, nàng hận Liên phi, như thế nào nghĩ đến nàng ta? Có lẽ, là quá mức thống hận, mới có thể mỗi khi nghe được tên, cảm xúc của nàng mới không xong.
Trên chén nhỏ, nho còn rất nhiều, Thục phi lại đột nhiên không muốn ăn.
"Ở trong phòng ngốc cũng lâu, không bằng đi ra ngoài dạo một chút."
Bên ngoài sắc trời vừa lúc đẹp, trời xanh mây trắng, gió nhẹ phất qua mặt.
Đi trên mặt cỏ mềm mại, tâm tình Thục phi hiển nhiên giảm bớt áp lực không ít.
Nàng cùng Quý nhân khoác tay nhau chậm rãi đi tới, thoạt nhìn như một đôi tỷ muội tình cảm thâm hậu.
Có tiếng vui cười cách đó không xa, tâm tình Thục phi vừa mới dịu đi đột nhiên càng thêm lắng đọng lại.
"Chúng ta qua bên kia nhìn một chút." Làm như muốn tránh nơi phát ra tiếng cười, Thục phi lôi kéo Quý nhân đi hướng khác.
"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?" Nhìn ra Thục phi không ổn, Quý nhân tự nhiên quan tâm, bày ra tỷ muội tình thâm.
"Không có gì." Nàng đáp có lệ.
Giây tiếp theo, Thục phi dừng cước bộ, bộ mặt lạnh lùng, hô hấp cũng có chút không quá tự nhiên.
Trước mắt của nàng, cách đó không xa là một nữ nhân thoạt nhìn tuổi còn trẻ nhìn không quen mặt đang vừa chạy vừa cười, phía sau là Liên phi, nàng nhìn nàng ấy có vẻ khoái trá, đuổi theo nữ nhân tuổi trẻ kia, từ phía sau ôm lấy nữ nhân trẻ tuổi ấy, hoàn toàn không có kiêng dè.
"Còn chạy đâu! Xem ta phạt ngươi như thế nào tiểu yêu tinh..."
Lại một trận tiếng cười chói tai, hai nữ nhân chơi đùa ôm nhau ở cùng một chỗ, cảnh tượng rất mờ ám.
Nhìn thấy các nàng, Thục phi yên lặng nắm chặt nắm tay, hít sâu vài cái, dắt tay Quý phi tránh đi.
Liên phi...
Thục phi không cam lòng, nàng tự cười chính mình vậy mà lại đi tin những lời nói lúc đầu của Liên phi.
Nói cái gì chỉ biết cùng nàng mới tốt, nói cái gì tình ý hai bên.
Bất quá cũng là, gặp dịp thì chơi thôi, làm sao lại là thật! Lại nói, nàng căn bản chính là muốn Liên phi chết, cùng nàng làm đủ loại hành vi thân mật, nay nhớ tới, bất quá làm cho người ta ngoài buồn nôn cũng chỉ có buồn nôn thôi!
"Tốt lắm, bản cung đi trở về." Mắt thấy Thục phi càng chạy càng xa, Liên phi cũng buông tay ra.
Biểu tình vừa rồi còn khoái trá vui vẻ, lúc này đã hoàn toàn biến mất.
"Thục phi..." Nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rốt cuộc nên làm như thế nào, ngươi mới có thể hoàn toàn thuộc về ta....