Hoàng Hậu Vi Thượng Khuynh Phi Niệm

Sau khi Đức phi hoàn toàn không còn sốt cao, Thiển Thư thường có một tia vui vẻ không thể ngon ngọt hơn. Nàng không biết nguyên nhân là từ đâu, cũng không rõ ánh mắt ngẫu nhiên của nương nương có thể thuyết minh cái gì. Tóm lại, trước khi Hoàng đế cùng các phi tần chưa hồi cung, trái tim của Thiển Thư cơ hồ đều chết chìm trong khoảng thời gian với Đức phi. Mặc cho, nàng vẫn đem tình cảm của chính mình cất giấu, sợ bị ghét bỏ, sợ doạ đến nương nương, càng sợ liên luỵ nương nương.

Hoàng đế đột nhiên hồi cung, trên mặt mang theo một tia u sầu, quấy nhiễu sự yên lặng trong cung Đức phi. Quay trở về không có Hoàng hậu cùng Cơ phi, ngược lại là Thục phi ngày thường không tính là an phận, nay vẻ mặt đầy vinh quang, kiêu ngạo ương ngạnh. "Nương nương, nghe các nàng nói, Thục phi nương nương hoài long thai." Đợi dùng xong bữa tối, Thiển Thư mang chén thuốc đưa cho Đức phi, trong ánh mắt tràn đầy đều là thân ảnh của người trong lòng.

"Thì ra là thế." Nói như vậy, có thể giải thích vì sao Thục phi càng thêm phô trương. Đức phi uống một hơi cạn sạch chén thuốc đã thổi nguội, trong lưỡi là vị đắng khiến mày của nàng nhăn lại. Nàng buông chén thuốc, nhẹ nắm tay Thiển Thư, nâng mắt nói: "Lần này Hoàng thượng đột nhiên hồi cung, sao không thấy Hoàng hậu cùng Cơ phi đâu?" Hai người đều là ái nhân sủng ái của Hoàng thượng, Hoàng thượng hồi cung, như thế nào không có các nàng đây?

Thiển Thư lắc lắc đầu, tựa hồ cũng không có tin tức xác thực. Nàng nhìn chằm chằm tay bị Đức phi nắm, trong lòng tự nhiên vui sướng. "Có người nói, Hoàng hậu nương nương cùng Cơ phi nương nương hai người cùng nhau rời đi, lúc này cũng không biết đang ở nơi nào. Người bên cạnh Từ quý nhân nói, do Hoàng hậu nương nương cùng Hoàng thượng khắc khẩu, dưới cơn thịnh nộ nên rời khỏi hành cung. Về phần Cơ phi nương nương, là đi theo Hoàng hậu nương nương."

"Cơ phi... Đi theo Hoàng hậu?" Đức phi hình như không tin, lại dường như có sự tin tưởng. Dù sao thời điểm ở Hoàng cung, quan hệ Cơ phi và Hoàng hậu đã có vô số tin đồn, hai người bọn họ, có phải hay không cũng có tình cảm như Thiển Thư và nàng? Nghĩ như vậy, ánh mắt Đức phi nhìn Thiển Thư khó tránh khỏi nhu hoà. "Thiển Thư..." Nàng nhẹ giọng gọi, thanh âm dịu dàng, hiếm khi xen lẫn tình cảm dụ hoặc trong đó.

"Nương nương, ngài có việc gì phân phó nô tỳ sao?" Thiển Thư nghi hoặc.

"Không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi ngươi mà thôi." Đức phi buông lỏng tay Thiển Thư ra, hai gò má đột nhiên ửng đỏ. Nàng lại nghĩ tới cánh môi mềm mại của Thiển Thư khi sốt cao, cái đó không tính là hôn môi mà chỉ là chạm vào, làm cho nàng như bị sai khiến, nhất thời thoả hiệp. Có đôi khi nàng cũng nghĩ, hay là không cần lo lắng nhiều lắm, chỉ cần bắt lấy tay của người con gái bên người này, hai người từ nay về sau gắn bó, không hối hận. "Thiển Thư..." giọng nàng khàn khàn, toát ra một tia tình cảm dâng trào, Đức phi thầm kín đưa tình, vừa muốn mở miệng, lại bị âm thanh xen ngang bất chợt đánh gãy.

"Hoàng thượng giá lâm!!!" Giọng thái giám bén nhọn truyền đến trong tai Đức phi, nàng cả kinh buông lỏng tay Thiển Thư ra, một tay đẩy nhẹ người bên cạnh. Nàng không biết vì cái gì Hoàng thượng sẽ tới nơi này của nàng, nàng tuy là Quý phi, nhưng chưa từng hầu hạ Hoàng đế quá vài lần. Thân thể của nàng quá mức mảnh mai, lại là nữ tử đạm bạc, là phi tần hữu danh vô thực trong Hoàng cung này, một người ẩn mình ít bị người chú ý đến. Mà lần này, HOàng đế lại đến đây, không phải là...

"Ái phi, trẫm đến xem ngươi." Người chưa đến mà tiếng nói đã đến trước. Hoàng đế tuổi trẻ bước qua cửa, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tươi cười hơi nhợt nhạt của Đức phi. Hoàng hậu không ở đây, Cơ phi không ở đây, phi tần đi cùng hắn đến sơn trang nghỉ hè nhìn đã chán, khơi không nổi hứng thú. Vì vậy, hắn nghĩ tới Đức phi, Đức phi mảnh mai như Tây Thi, tự nhiên có tư vị bất đồng với các phi tần khác.

"Không biết Hoàng thượng giá lâm, thiếp không kịp từ xa đón tiếp, thỉnh Hoàng thượng khoan thứ." Đối mặt với Hoàng đế, nàng nhợt nhạt ý cười, cả thân thể đều đang run rẩy. Bệnh trạng như vậy còn run rẩy, Hoàng đế đều thu hết vào trong mắt. Hắn chỉ nghĩ Đức phi ở thâm cung cô độc quá lâu, nay được ân sủng nên kích động không thôi, vừa ý hắn cũng làm hắn thêm đắc ý, ý cười trên mặt càng sâu. "Ái phi chớ nên khẩn trương, ngươi là ái phi của trẫm, trẫm sao nỡ trách cứ?" Hoàng đế thể hiện thông cảm, đưa tay nâng Đức phi dậy, vừa thuận tiện đem nàng ôm vào trong ngực.

"Hoàng thượng?" Biết rõ ý tứ Hoàng đế, Đức phi vẫn cố tình không hiểu, hồng nhuận trên mặt không khỏi biến thành trắng nhợt. Nàng theo bản năng dùng dư quang chú ý đến Thiển Thư quỳ gối một bên, biết rõ trong lòng nàng chua xót, lại bất lực. Lúc này cảm giác vô lực lần thứ hai xâm nhập, Đức phi giả bộ từ chối, tuỳ ý Hoàng đế bế ngồi lên giường, thân thể mảnh mai run nhè nhẹ: nguyên lai, vô luận trốn như thế nào, đều vượt không được trách nhiệm cùng vận mệnh của một phi tần. Hầu hạ Hoàng thượng, mặc hắn đòi lấy, mặc hắn chơi đùa, là số mệnh mà chung quy nàng trốn không thoát.

Thiển Thư, ngươi có trách ta không...

"Các ngươi đều lui ra đi." Thời khắc này, sao có thể để bọn nô tài hèn mọn trước mặt quấy rầy? Hoàng đế ôm bả vai Đức phi, vuốt xuống lưng đơn bạc của Đức phi, nói: "Ái phi vẫn còn khẩn trương sao? Trẫm biết, lâu rồi trẫm không đến, cho nên ngươi mới thấy xa lạ. Trong triều chính sự bận rộn, trẫm cũng là bất đắc dĩ mới uỷ khuất ngươi. Ngươi xem, trẫm không phải đã đến đây sao? Đêm nay, trẫm sẽ ngủ lại trong tẩm cung của ngươi, cùng ngươi."

"Ân sủng của Hoàng thượng, thiếp..." Đức phi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nặn ra lời nói như cừu con đợi làm thịt nói: "Thiếp đương nhiên cả đời không quên." Ánh mắt của nàng loé ra, ánh mắt có thể thấy được một thân ảnh, sắc mặt lại càng tái nhợt. Thiển Thư, nha đầu ngốc, vì sao còn quỳ gối nơi đó không rời đi? Thời khắc như vậy, nàng cố chấp quỳ gối nơi đó, chẳng lẽ muốn gây chuyện sao? Đức phi cắn môi dưới, ra vẻ nghiêm khắc mở miệng, nói: "Thiển Thư, không phải kêu ngươi lui xuống sao! Không hiểu quy củ như vậy, trở về tiền điện kiểm điểm cho bản cung!!!" Nha đầu ngốc, còn không mau đi?!

Bị ngôn từ Đức phi hấp dẫn, Hoàng đế lúc này mới phát hiện bên cạnh còn một cung nữ thoạt nhìn trẻ tuổi quỳ gối nơi đó. Cung nữ kia không thể nói là dung mạo tuyệt hảo, nhưng cũng có vẻ tươi mát tịnh lệ, giữa ánh mắt là tràn ngập quật cường. Điều này làm cho Hoàng đế quen nhìn tuyệt sắc khẽ thấy sáng ngời, trong mắt hình như có thần thái không nói nên lời hiện ra.

"Khụ..." Hoàng đế cố ý ho khan vài tiếng, vẻ mặt ôn hoà nhìn Thiển Thư quỳ trên mặt đất, trong lòng hắn đánh bàn tính: "Thiển Thư phải không? Trẫm mới vừa rồi cho mọi người lui ra, ngươi lưu lại là vì sao, muốn nói gì?"

"Hồi bẩm Thánh thượng, nô tỳ xác thực có chuyện muốn nói." Thiển Thư cúi đầu, thanh âm lộ ra một cỗ kiên định: "Nương nương vừa mới hết sốt cao, thân thể còn suy yếu. E rằng... không thể hầu hạ Hoàng thượng." Một tỳ nữ nho nhỏ, làm sao có can đảm thẳng thắn trước mặt Hoàng đế đây? Nhưng mà Thiển Thư vẫn nói, không vì cái gì khác, chính là cố chấp lo lắng cho thân thể của người trong lòng, sợ nàng lại tự ngược thân mình. Nếu, nương nương không hiểu cự tuyệt, vậy để cho tỳ nữ nàng gánh vác tất cả hậu quả.

Không khí không được tốt cho lắm.

Ánh mắt Hoàng đế nheo lại, trên gương mặt tuấn lãng có hơi hơi tức giận lan tràn. "Khi nào thì một cung nữ nho nhỏ cũng dám nói thay phi tần không muốn?" Thanh âm nặng nề vang lên trong tẩm cung yên lặng, Hoàng đế nhìn chằm chằm Thiển Thư, phát ra một tiếng cười lạnh. "Nô tài hộ chủ, đáng giá ngợi khen. Trẫm quay về hoàng cung, nhưng thật ra không biết ái phi còn suy yếu. Đã như thế, trẫm tự nhiên không làm khó ái phi. Người tới..." Hoàng đế phất tay áo lên, đi vài bước đến trước mặt Thiển Thư, trên cao nhìn xuống, suy nghĩ, khéo léo quan sát thân ảnh: "Mang nàng đi xuống tắm rửa rồi cởi sạch, nâng đến tẩm điện của trẫm. Chuẩn bị mấy bình rượu ngon, trẫm muốn ngươi phải bồi trẫm một đêm..." Dứt lời,hắn hừ lạnh một tiếng, mặc kệ chủ tớ phía sau có bị kinh hoảng, sắc mặt trắng bệch hay không, mở cửa đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui