Hoàng Hậu Vi Thượng Khuynh Phi Niệm

Trong tẩm cung tràn ngập hương vị thuốc men cùng chua sót.

Tiểu cung nữ đem một muỗng thuốc cuối cùng múc cho Đức phi vẫn còn nằm hôn mê, thu thập khay chén, liền đi ra bên ngoài. Bên ngoài không khí thật tốt! Rời đi tẩm cung áp lực, tiểu cung nữ cảm thấy một trận thoải mái nhẹ nhàng. Nàng quay đầu lại nhìn cửa sổ được buông màn che lại, đen nghịt một mảnh, không có một điểm sáng ánh mặt trời chiếu vào. Đức phi giống như tử thi nằm tren giường, trên mặt không có nửa điểm huyết sắc, giống như một người đần đồn bị vứt đi.

Một tiếng nỉ non mơ hồ truyền đến, trong đầu Đức phi hiện lên thân ảnh Thiển Thư ngày xưa. Từng đoạn nhớ lại, hiện giờ thành cảnh trong mơ duy nhất của Đức phi. Nếu thế gian này có thuốc hối hận, nàng nhất định sẽ liều lĩnh tìm nó về, nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng cũng nhất định không chút do dự nói ra tình ý trong lòng mà không che dấu nữa, cùng Thiển Thư luyến ái không oán không hối.

Nhưng mà hiện tại, hết thảy dều thành khoảng không.

Trước mắt là bụi mông lung, cách đó không xa chỉ có duy nhất Thiển Thư, còn mang theo khuôn mặt si ngốc tươi cười, đi từng bước đến gần nàng. "Nương nương, Thiển Thư thích người." Một tiếng nương nương kia, cơ hồ ôn nhu khảm vào xương cốt. Thiển Thư nắm tay nàng, trong ánh mắt loé lên chờ mong: "Đời này, Thiển Thư thích nhất là nương nương. Như vậy, nương nương có thích Thiển Thư không? Loại thích giống như Thiển Thư thích."

Thích, nàng như thế nào có thể không thích. Bởi vì cái gì phải có lý trí, vì cái gì phải giảng luân lý đạo đức. Lý trí đó, luân lý đó đem nàng bức điên rồi. Chỉ là thích, vốn là một chuyện tình không có lý trí. "Thích ngươi, ta thích ngươi." Nàng đáp lại Thiển Thư, mê mang trong ánh mắt rốt cục đã có sự kiên định đã lâu không thấy, "Chúng ta cùng một chỗ được không? Chẳng sợ dây dưa tại thâm cung này." Nhưng mà vì cái gì, nghe đến mấy lời nói này, Thiển Thư lại đột nhiên buông tay ra, rời xa nàng càng ngày càng xa? Có phải hay không, đang trách nàng kéo dài lâu như vậy mới nói ra?

"Thiển Thư, cầu ngươi trở về, trở về được không? Ta không hề cố kỵ thân phận của ta và ngươi, cũng không sợ con đường phía trước gian nan nữa. Ngươi mạnh khoẻ trở về được không? Van cầu ngươi, không cần rời khỏi, không cần rời khỏi như vậy a!" Nàng khóc đến khàn cả giọng, cũng không thể thay đổi sự thật Thiển Thư đã rời đi.

Trước mắt vẫn là phiến bụi mông lung kia, không nhìn thấy đường đi phía trước, cũng không nhìn thấy Thiển Thư.

Một giọt lệ trong suốt rơi xuống từ khoé mắt, trùng hợp bị tiểu cung nữ đi vào thay băng gạc cho Đức phi nhìn thấy. "Nương nương, nương nương, ngài tỉnh rồi sao?" Tiểu cung nữ thử thăm dò gọi, tuỳ tiện lau nước mắt trên mặt nàng. Lại một tiếng nỉ non, Đức phi tựa hồ nghe được giọng tiểu cung nữ, một tiếng nương nương kia, giống Thiển Thư si ngốc gọi cỡ nào. Nguyên lai, Thiển Thư không có đi, nàng đang gọi nàng, nàng ngay tại bên người.

Cố sức mở mắt, ánh sáng không xuyên vào tẩm cung được nên Đức phi rất nhanh thích ứng được độ sáng trong phòng. Nàng cầm lấy tay tiểu cung nữ, khi tầm mắt nhìn rõ ràng, cái tay kia một lần nữa buông xuống, không còn giữ chặt. "Bản cung làm sao vậy?" Hôn mê đã lâu, giọng Đức phi dĩ nhiên khàn khàn, nghe vào tai tiểu cung nữ, vừa đáng thương lại đáng buồn.

"Nương nương đã quên sao? Ngài... Không biết sao lại tự cắt cổ tay." Tiểu cung nữ nói thật cẩn thận, thấy Đức phi nhíu mày, giống như nhớ lại cái gì, nàng lại nói: "Nương nương, có câu, nô tỳ không biết có nên nói hay không?"

"Còn có chuyện gì sao?" Hôn mê lâu rồi, ngay cả nói chuyện cũng trở thành chuyện cực kỳ hao phí sức lực. Đức phi quay đầu đi, ánh mắt vừa lúc dừng lại trên cổ tay còn buộc băng gạc. Nơi đó, còn thấy được vết sẹo chưa kịp khép lại đầy đủ. "Nếu là có chuyện thì cứ nói thẳng là được." Còn có thể có chuyện gì? Nàng ở hiện tại, đã không còn để ý đến sinh hay tử, đau hay bi, vinh hoa phú quý nhất thời.

"Vâng, ngày đó nương nương cắt cổ tay, chúng nô tỳ nhất thời nóng vội, liền đem tin tức báo lên chỗ Hoàng thượng. Hoàng thượng, Hoàng thượng nói đợi ngài tỉnh, liền đi đến Bắc viện, về phần nô tài chúng ta, sẽ được phân phó đi nơi khác." Tiểu cung nữ khúm núm nói xong, ít nhiều có chút đồng tình với kết cục của Đức phi. "Bằng không, nương nương ngài đi cầu Hoàng thượng, làm cho hắn thu hồi thánh ý? Thân thể nương nương vốn là không tốt, nếu không ai chiếu cố, một mình ngài sao được a!"

"Không cần, như vậy cũng rất tốt." Không có tranh đấu gay gắt trong cung, không cần trái lương tâm hầu hạ Hoàng thượng, cuộc sống như vậy mới là điều nàng kỳ vọng. Nhưng mà, đã không còn Thiển Thư. Nghĩ đến người đó, tâm Đức phi lại đau nhức, vô vọng. "Hiện giờ bản cung đã tỉnh, gọi bọn họ dọn dẹp một chút, đưa bản cung đi đến Bắc viện đi. Còn có, thay bản cung, tạ chủ long ân."

"Nhưng mà ngài, ngài như vậy thật không sao?" Tiểu cung nữ không xác định được nhìn Đức phi, trong lòng khó tránh khỏi bất đắc dĩ. "Nương nương, ngài đừng nóng vội, nô tỳ đoán, đại khái gần đây tính tình Hoàng thượng không được tốt, mới có thể an trí nương nương như vậy. Ngài có điều không biết, Thục phi nương nương không hiểu sao lại sảy thai, mà nay ngày nào cũng khóc nháo, làm Hoàng thượng đau đầu không thôi. Nếu việc này qua, Hoàng thượng sẽ niệm tình cảm nương nương, sẽ cho ngài một cơ hội để ở lại."

"Ngươi nói là, Thục phi nàng..." Đức phi mở to hai mắt, tựa hồ cảm thấy khiếp sợ. Nhưng mà, sự khiếp sợ này cũng không kéo dài bao lâu, liền theo sự bi thống trong lòng tan đi. "Không sao, nếu ở Bắc viện, cũng không phải là không thể. Ngươi đi an bài liền đi, bản cung đã tỉnh, nếu có thể sớm rời đi, cũng là chuyện tốt." Như thế nào không phải chuyện tốt? Một người thủ hồi ức, một người khổ chờ luân hồi. Thiển Thư, ta hiện tại đã không cần hầu hạ Hoàng thượng, càng có thể tuỳ tâm ở trong phòng, ngươi có trở lại hay không?

Tẩm cung Thục phi vang lên tiếng lách cách vỡ vụn truyền ra, một đám nô tài quỳ gối bên ngoài, không ai dám đi vào, sợ không cẩn thận hại chính mình. Có thái giám nhỏ tuổi còn vội vàng đem việc này bẩm báo Hoàng đế, kết quả bên kia không ai để ý tới, còn cho hắn lui ra trước, chưa ai thật sự muốn ra mặt ngăn cản. Chỉ sợ, nương nương lần này sảy thai, ân sủng của Thánh thượng cũng biến mất.

"Cút! Đều cút! Đứa nhỏ của bản cung, đứa nhỏ a!" Không biết là đập bể bao nhiêu cái bình hoa, Thục phi đi chân trần đứng trên nền đất lạnh như băng, tóc rối tung, không khác gì một kẻ điên. "Là các ngươi, nhất định là các ngươi giết hài tử của ta! Ha ha ha, ta biết mà, ta biết mà! Các ngươi đều sợ ta mang long thai, đều sợ ta! Ha ha ha ha..." Không biết là điên thực hay là giả điên, Thục phi chỉ vào không khí, không ngừng vung đánh, nội tâm phần nhiều là không thể thừa nhận.

Nàng ầm ĩ như vậy, nhóm nô tài quỳ gối bên ngoài cũng không dám tiến lên. Đến khi Liên phi nhàn nhã bước đến, bọn họ giống như nhìn thấy cứu tinh, liều mạng quỳ lạy. "Nương nương, Thục phi nương nương ở bên trong đập vỡ đồ đạc! Ngài, ngài vẫn là không nên đi vào thì tốt hơn." Nói là nói như vậy, nhưng bọn họ đều biết, nếu Liên phi nương nương không đi vào, chuyện này gây sức ép như vậy, chỉ sợ là không dứt.

"Nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi thôi, không cần ở chỗ này hầu. Nhớ rõ việc quan trọng là giữ cửa cho bản cung là được." Dứt lời, Liên phi mở cửa tiến vào, không chút cố kỵ.

Phanh! Không biết lại một vật bày trí quý báu nào vừa bị quăng xuống đất, mảnh vỡ nhỏ bắn đến bên chân Liên phi, suýt nữa cắt trúng chân nàng. "Thục phi, nháo đủ chưa?" Liên phi ôm trọn thân thể nàng từ phía sau, không có hít thở khó khăn như trước, ngược lại, lại vô cùng ôn nhu. "Ngươi vừa mới sảy thai, nên ngoan ngoãn dưỡng thân thể, như thế này, chỉ có tra tấn bản thân mình."

Nghe được hai chữ sảy thai, Thục phi chịu kích thích lớn. Nàng quơ cánh tay trống rỗng, hung hăng nói: "Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta! Là ngươi, là ngươi có phải hay không? Ngươi ghen tị ta sắp lên Hậu vị, cho nên giết hài tử của ta đúng hay không! Ngươi là hung thủ! Ngươi là hung thủ!!!" Nàng khàn giọng hô, nếu không có Liên phi ôm nàng từ phía sau, thật không biết sao ngăn nàng lại.

"Cho dù ngươi mang đứa nhỏ, cũng không thể lên Hậu vị! Thục phi, ngươi bình tĩnh một chút! Không có đứa nhỏ, ngươi còn có ta a!" Vừa mới dứt lời, Thục phi đột nhiên đình chỉ la to, cả người đều sững sờ tại chỗ. Cũng chính là thừa dịp lỗ hỏng này, Liên phi ôm thân thể nàng xoay lại, chẳng ngại giờ phút này nàng chật vật như thế, cũng không chê không bỏ, ôm trụ nàng, hôn nàng, hôn môi thật sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui