Hoàng Hậu Vô Đức

Ngày kế là ngày hưu mộc, Kỷ Vô Cữu khó có dịp còn dậy muộn hơn cả Diệp Trăn Trăn. Lúc Diệp Trăn Trăn mở mắt liền thấy hắn nằm bên cạnh, trời nóng nực, hắn không thể ôm nàng, bởi vậy chỉ cầm lấy nàng, mười ngón tay đan xen nằm chung một chỗ.

Diệp Trăn Trăn giơ tay lên nhìn nhìn, tay kia che miệng ngáp một cái. Nàng ngồi dậy, cúi đầu nhìn mặt Kỷ Vô Cữu. Khuôn mặt như được chạm ngọc, hắn ngủ say, phòng bị buông xuống, mặt mày giãn ra, tĩnh lặng mà dẹp như một bức họa.

Nàng cúi đầu, hôn lên mặt hắn một cái.

Hôn xong, đầu óc Diệp Trăn Trăn liền thanh tỉnh. Nàng nhớ tới chuyện hôm qua, lại nhìn người ngủ say trước mắt, cảm thấy có chút đáng ghét liền ngồi hẳn dậy. Nàng cố gỡ mấy ngón tay bị hắn nắm chặt, sau đó đẩy Kỷ Vô Cữu từng chút một ra bên ngoài.

Đùng! Kỷ Vô Cữu bị đẩy xuống giường, ngã trên mặt đất.

Diệp Trăn Trăn vội vàng nằm lại trên giường, giả bộ ngủ say.

Kỷ Vô Cữu tỉnh táo mở mắt, mê man trong chốc lát, liền phát hiện mình nằm trên mặt đất. Hắn ngồi dậy vén màn nhìn thử, màn lụa đỏ có chút rung rung, mơ hồ có thể thấy được người bên trong nằm nghiêng không nhúc nhích.

Hắn mày dạn mặt dày bò lên giường lại, từ phía sau ôm Diệp Trăn Trăn vào ngực.

Diệp Trăn Trăn giả bộ không nổi nữa, gỡ tay hắn đặt trên eo nàng ra.

Kỷ Vô Cữu nhắm mắt cười nhẹ nói, "Trăn Trăn, đừng làm rộn." Nói xong liền cọ cọ cái cằm vào cổ của nàng.

Diệp Trăn Trăn không được tự nhiên vặn vẹo thân thể, "Ai náo loạn."

"Là ta, ta náo loạn còn không được sao, " Kỷ Vô Cữu đè nàng xuống, "Nàng đừng cử động nữa, cử động nữa sẽ lập tức làm nàng."

Diệp Trăn Trăn quả nhiên bất động. Lúc này, bụng nàng đột nhiên vang lên một tiếng.

Kỷ Vô Cữu biết rõ tầm quan trọng của việc ăn cơm đối Diệp Trăn Trăn, bởi vậy lập tức rời giường cùng nàng, rửa mặt, thay quần áo, dùng bữa.

Ăn no, Kỷ Vô Cữu làm bộ phải đi, Diệp Trăn Trăn nhìn hắn sắp bước ra ngưỡng cửa, đột nhiên nói, "chuyện Bách Hương Như rốt cuộc là như thế nào."

Kỷ Vô Cữu vừa muốn bước ra ngưỡng cửa liề thu thu trở lại, hắn quay đầu đi tới ngồi xuống, cười nói, "Nàng rốt cục cũng hỏi."

Diệp Trăn Trăn xoay mặt, "Ta không hỏi chàng không nói sao."

Kỷ Vô Cữu hỏi ngược lại, "Ta không nói nàng liền không hỏi sao."

Diệp Trăn Trăn cúi đầu không đáp.

Kỷ Vô Cữu đứng dậy đi đến trước mặt nàng, nắm bả vai của nàng, ôm nàng vào ngực. Diệp Trăn Trăn ngồi ở trên ghế dựa khom người, mặt chạm phải bụng của hắn, không quá thoải mái, nhưng lại không muốn lui về, vì vậy nghiêng đầu, để mặt dán bụng của hắn, nhắm mắt không nói.

Kỷ Vô Cữu vuốt ve cằm nàng, cười nói, "Trăn Trăn, ta thích nhìn nàng vì ta mà ghen."

Diệp Trăn Trăn cau mày nói, "Chàng không phải muốn nói với ta, lúc chàng mới thấy Bách Hương Như liền hồn bay phách lạc, cũng là giả bộ lừa gạt khiến ta ghen sao."

"Không phải, ta xác thực khiếp sợ chuyện nàng chết đi sống lại. Trước kia ta cùng với nàng có chút tình cảm, đối với chuyện lúc trước không thể bảo vệ nàng, thấy thực hổ thẹn, bởi vậy thấy nàng còn sống, xác thực vui mừng."

Diệp Trăn Trăn hoài nghi nhìn hắn, "Không có ý khác?"

Kỷ Vô Cữu liền cúi gằm đầu, giống như học sinh phạm sai lầm cúi đầu trước tiên sinh trong học đường, "Trăn Trăn, ta có một chuyện muốn nói thật với nàng. Ta cùng với nàng... Trước kia đã làm một chút chuyện thân mật."

Thật sự là đủ hàm súc. Diệp Trăn Trăn đẩy hắn ra, "Vậy bây giờ thì sao."

Kỷ Vô Cữu liền ngồi chồm hổm □ xuống, đỡ đầu gối của nàng, ngửa đầu cười nhìn nàng, "Hiện tại, người ta đã bị nàng khóa chặt lại, người ngoài đụng không được."

Diệp Trăn Trăn xấu hổ đỏ mặt, quay mặt thấp giọng nói, "Hoa ngôn xảo ngữ."

Kỷ Vô Cữu nắm lấy tay của Diệp Trăn Trăn, cúi đầu khẽ hôn lên mu bàn tay nàng, Diệp Trăn Trăn rút về, hỏi, "Nhưng là bây giờ chàng rốt cuộc định xử lý việc của nàng như thế nào?"

Một cung nữ, dù sao cũng đã phát sinh qua quan hệ với hoàng đế, theo lý thuyết cần phải tấn vị trở thành tiểu chủ. Diệp Trăn Trăn mặc dù chướng mắt, nhưng dù sao hậu cung nhiều nữ nhân chướng mắt nàng như vậy, nhiều thêm một người cũng chẳng thấm vào đâu. Nhìn ý định của thái hậu cùng Hoàng Thượng, tựa hồ cũng không có ý định cho nàng một danh phận, rốt cuộc lại đang tính toán chuyện gì? Thái hậu thì khoan nói đến, nhưng còn Kỷ Vô Cữu? Chẳng lẽ tình cũ chưa hết, muốn để nàng bên cạnh để dễ vùng trộm?

Diệp Trăn Trăn nghĩ tới đây, trừng mắt liếc Kỷ Vô Cữu.

Kỷ Vô Cữu sao lại không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, "Trăn Trăn của ta sao có thể đáng yêu như thế, " hắn nói, rồi đứng lên, "Nàng nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó."

Diệp Trăn Trăn suy nghĩ một chút, trên danh nghĩa Bách hương Như là thái hậu đưa cho hoàng đế, hoàng hậu tự tiện nhúng tay vào cũng không tốt. Bởi vậy nói, "Không bằng chàng hỏi trước ý tứ của nàng, nếu như muốn tiếp tục lưu lại trong cung, tất nhiên nên có một danh phận, nếu như muốn xuất cung, chàng làm chủ cho ban nàng cho một người đàng hoàng là được. Không trên không dưới như vậy, thật không hợp thể thống, nếu thực sự muốn làm nô tài, không bằng đến Khôn Ninh cung của ta, ta là một chủ tử tính tình tốt, sẽ không bạc đãi nàng."

"Tốt, cứ như vậy đi. Không nói cái này nữa, ta có chuyện khác muốn thương lượng với nàng, bảo đảm nàng sau khi nghe được sẽ hoa tay múa chân."

Nếu nói chuyện Kỷ Vô Cữu nói ra có thể làm cho Diệp Trăn Trăn hoa tay múa chân thì hẳn là chuyện gần đây có dự định cải trang vi hành. Tô Chiết là một vùng giàu có và đông đúc, tất nhiên cũng là nơi quan viên ăn hối lộ trái pháp luật nhiều vô cùng. Nếu đã muốn tân chính, hắn định chọn một nơi tiên phong để sửa trị một phen, giết gà dọa khỉ.

Quả nhiên, vừa nghe nói muốn đi Giang Nam chơi, tinh thần Diệp Trăn Trăn lập tức phấn chấn.

Hai người cẩn thận thương nghị một phen, mang người nào, mang vật gì, tuyến đi đường gì, đầu tiên đi đến chỗ nào, sau đó đi tiếp nơi nào, nếu xảy ra việc gấp thì làm sao bây giờ...

Nói trong chốc lát, Kỷ Vô Cữu trở lại Càn Thanh cung, gọi Bách Hương Như tới, đem ý tứ của Diệp Trăn Trăn hỏi nàng.

Trên thực tế, mặc dù là dựa theo ý của Diệp Trăn Trăn để nói, nhưng Kỷ Vô Cữu cũng có của tính toán của mình, chỉ là tạm thời không cần để lộ ra, đến thời điểm tự nhiên thấy rõ ràng.

Bách Hương Như vừa nghe hoàng hậu muốn chuyển nàng đi, nhất thời lệ rơi đầy mặt, "Hoàng Thượng, nô tỳ lúc đầu lưu lạc Liêu Đông khổ hàn, muôn vàn khó khăn, ý niệm trong đầu giúp ta chống đỡ mà tiếp tục sống bất quá là được gặp lại ngài. Nô tỳ ngày ngóng đêm trông, không dễ dàng mới có thể một lần nữa trở lại bên cạnh ngài, có thể ngày ngày chứng kiến ngài, hầu hạ ngài. Nô tỳ biết mình ngốc, hi vọng chủ tử có thể xem xét một lòng trung thành của nô tỳ, nô tỳ ở đây nếu làm không được tốt ngài có thể tùy tiện đánh chửi, nhưng thỉnh ngài ngàn vạn lần không cần phải đuổi nô tỳ đi!"

Kỷ Vô Cữu thở dài, "Trẫm giúp ngươi tìm trong đám con em thế gia một như ý lang quân, tình cảnh bên ngoài tốt hơn trong cung hơn trăm ngàn lần?"

Bách Hương Như ngại ngùng nhìn hắn, "Chủ tử tội gì nói lời như vậy. Nô tỳ đã thừa quân ân lộ, nào còn mặt mũi tái giá với người khác?"

Ý ở trong lời là, ngươi đều đã ngủ với ta, bây giờ còn nghĩ tới chuyện gả ta cho người khác? Đã muộn!

Thấy Kỷ Vô Cữu bị nàng chặn lại không còn lời nào để nói, lại khuyên nhủ, "Nô tỳ biết rõ ngài cùng hoàng hậu nương nương cầm sắt hòa minh, hoàng hậu hẳn rằng đối với chuyện xưa của nô tỳ và ngài có điểm không vừa mắt. Đã như vậy, nô tỳ về sau phàm nhìn thấy phượng giá liền tận lực tránh đi, tuyệt không quấy rầy ngài và hoàng hậu nương nương, được không?"

Nói xong một phen, vừa không oán không hối lại si tình tuyệt đối, bày ra tư thế thập phần hèn mọn của mình, khẩn cầu đối phương rủ chút lòng thương xót.

Kỷ Vô Cữu cơ bản không phải loại người thấy mỹ nhân van xin lại lục liền đồng ý, gặp chuyện luôn tỉnh táo phân tích trước tiên, còn chuyện để cảm tình lay động mình thập phần có hạn. Hắn đối với Bách Hương Như vốn tồn tại một chút thẹn ý, muốn đền bù tổn thất cho nàng, liền đối với nàng hòa khí hơn một chút so với nô tài tầm thường, nhưng tất cả chỉ có như vậy. Huống chi, cha nàng là Bách Kiến Thành, làm sao Kỷ Vô Cữu lại không có lòng phòng bị.

Bởi vậy nàng khóc trước mặt hắn, giả bộ đáng thương, giả bộ vô tội, hắn đều không hợp tác, bây giờ nghe nàng nói như thế, hắn rất không nể mặt dùng một câu nói toạc ra vấn đề trọng yếu, "Mặc dù ngươi không gặp nàng, nhưng ngày ngày gặp trẫm, cũng không nên."

Bách Hương Như sắp tức chết rồi. Lấy hiểu biết của nàng đối với Kỷ Vô Cữu, hắn mặc dù có tâm tư kín đáo, nhưng không phải một người ôn nhu săn sóc, người như vậy lại đối với hoàng hậu lúc nào sũng suy nghĩ chu toàn, hoàn toàn bảo hộ, thật làm người ta ghen tỵ vô cùng. Trong nội tâm nàng thầm hận, ngoài mặt lại bất động thanh sắc, khóc ròng nói, "Nô tỳ toàn tâm toàn ý muốn ở lại bên cạnh hoàng thượng, cho dù không thể gặp nhau, cũng muốn cách ngài gần một chút, cầu xin Hoàng Thượng thành toàn."

Đây là muốn được tấn vị. Kỷ Vô Cữu cúi đầu nhìn người quỳ trên mặt đất, ánh mắt lóe lên, đáp ứng.

***

Kỷ Vô Cữu theo ý Diệp Trăn Trăn đề nghị, ban cho Bách Hương Như phân vị Mỹ nhân. Mỹ nhân là phẩm cấp ngũ phẩm, phẩm cấp này của Bách Hương Như mà nói, nói cao không cao, nói thấp không thấp. Diệp Trăn Trăn có ý xấu, an bài nàng tại Ba Tiêu các, chỗ này nằm ở phía đông bắc trong lục cung, Kỷ Vô Cữu cho dù đi tản bộ cũng chưa hẳn có thể đi tới nơi này.

Thái hậu biết chuyện này, mặc dù có bất mãn, lại không thể nói gì. Hoàng hậu làm việc này là danh chính ngôn thuận, nàng không thể bắt được đằng chuôi.

Qua mấy ngày, Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn chuẩn bị xuôi nam, trước khi đi sợ thái hậu sinh sự, Kỷ Vô Cữu tự mình hạ chỉ lệnh Trang phi tạm thời để ý hậu cung, lúc này mới yên tâm rời đi.

Bởi vì làm mục đích là trị tham, lúc đến đó không thiếu chuyện cần điều động quan lại, bởi vậy Kỷ Vô Cữu đưa cho Diệp Trăn Trăn một đạo mật chỉ, phong nàng làm khâm sai, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Hai người một đường từ Kinh thành đến Kim Lăng, vừa đi vừa chơi, vừa thưởng thức cảnh tượng dọc đường, vừa nhấm nháp mỹ thực các nơi, cũng không có cảm giác mệt nhọc.

Kỷ Vô Cữu từ khi đăng cơ tới nay chuyên cần chính sự, lại có danh thần hộ giá hộ tống, bởi vậy mấy năm này trị vì Đại Tề thập phần yên bình, quốc thái dân an. Hắn thỉnh thoảng tiện tay cản lại dân chúng trên đường hỏi mấy vấn đề, người ở nơi nào, cuộc sống trôi qua như thế nào, quan phụ mẫu được hay không, đánh giá đương kim thánh thượng thế nào...

Bởi vì trên đường nên dân chúng nói chuyện cũng thoải mái, lá gan cũng lớn, hỏi gì đáp nấy, tuyệt không e dè. Nói đến hoàng đế, mọi người luôn đánh giá là tốt, chuyện bất mãn duy nhất chính là chuyện hoàng đế trêu hoa ghẹo nguyệt. Đương nhiên, nam nhân mà, phạm sai lầm là khó tránh khỏi, nếu hoàng đế đã nhận ra lỗi lầm, tự nhiên cũng nên cho hắn một cơ hội hối cải làm lại cuộc đời.

Kỷ Vô Cữu không khỏi cảm thán, Cửu Thiên huyền nữ nương nương ngài uy lực quá lớn...

Đúng vậy, nếu không phải bởi vì hắn cưới "Huyền Nữ nương nương", ai sẽ nhớ mãi không quên loại chuyện hoàng đế đi dạo hoa lâu như vậy.

Cho nên, lúc Kỷ Vô Cữu phát hiện cơ hồ tất cả mọi người đều tán thưởng đương kim hoàng hậu nương nương, hắn cũng không thấy kỳ quái.

Uy vọng Trăn Trăn cao hơn hắn nhiều hơn, thân là nam nhân, lại là phu quân, ít nhiều Kỷ Vô Cữu cũng có cảm giác thất bại. Bất quá không quan hệ, mặc kệ Huyền Nữ nương nương vô cùng kì diệu như thế nào, đến tối không phải đều bị hắn đặt dưới thân sao. Kỷ Vô Cữu bỉ ổi nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui