Hoàng Hậu Xấu Xí


"Ưm. . . . . . Đau. . . . . ."
Đột nhiên một cái khăn lạnh thoa lên nơi Vu Kính bị thương, cảm giác thoải mái làm cho Vu Kính đang trong cơn ngủ mê cũng khẽ nâng lên khóe miệng xinh đẹp.
Không biết lại qua bao lâu, người trên giường khổ sở khẽ rên lên tiếng.
"Khát quá. . . . . . Nước. . . . . . Ta muốn uống nước. . . . . ."
Từng ngụm nước ấm áp lần lượt được đút vào trong miệng nàng, nàng tự nhiên há miệng muốn uống được nhiều nước hơn.
Nửa mở nửa tỉnh mở ra đôi mắt sương mù vẫn chưa thanh tỉnh đến khi nhìn rõ người trước mắt là ai liền trừng lớn mắt, Vu Kính không dám tin dùng sức nháy mắt vài cái.
Vương Thượng. . . . . . Không, cái này nhất định là ảo giác, nàng lần nữa xoa xoa mắt. . . . . . Vẫn là Vương Thượng! Làm sao có thể. . . . . . Nhất định là do nàng nhớ nhung quá mức gây ra, nàng bị người khác giam lại, làm sao còn có thể nhìn thấy Vương Thượng, nàng nhất định là đã sinh bệnh.
"Đừng dụi mắt nữa, nếu nàng còn dụi nữa mắt của nàng sẽ bị hỏng mất." Long Tiếu Thiên buồn cười kéo tay nhỏ bé của nàng xuống, nắm trọn trong lòng bàn tay.
Hắn chờ thật lâu, cho là nàng sẽ lại bất tỉnh lần nữa, nhưng hoàn hảo thái y nói nàng cũng không còn gì lo ngại, cuối cùng nàng cũng đã tỉnh.
Hắn có thể nói chuyện! Vậy không phải là ảo giác rồi, là . . . . . Nằm mơ. "Vương Thượng, thiếp rất nhớ chàng. . . . . ." Quản nó có phải là mộng không, nàng thật sự rất nhớ hắn. "Cảm tạ Lão Thiên Gia (lão trời), ta rốt cuộc nằm mơ thấy Vương Thượng rồi."
Đây thật là chuyện duy nhất nàng cảm thấy may mắn từ khi bị bắt tới nay.
Long Tiếu Thiên ngạc nhiên, "Mơ?" Nàng cho rằng hắn là cảnh trong mơ, tim của hắn phản phất giống như bị kim châm cho một phen, cô gái nhỏ này!
"Ừ, nếu không Kính Nhi làm sao có thể nhìn thấy Vương Thượng? Chàng không biết, bọn họ ngay cả mở cửa sổ cho thiếp nhìn bên ngoài cũng không chịu. . . . . . Ô, thiếp rất buồn bực nha. . . . . ." Trước kia ở nhà cho dù có khách đến, nàng vẫn có thể ở góc biệt viện chạy tới chạy lui, nhưng sau khi bị bắt tới nơi này ngay cả mặt trời cũng không nhìn thấy, nàng đều mau buồn bực đến hư rồi.
"Vương Thượng, nếu như chàng cũng nằm mơ thấy thiếp, nên nhanh một chút tới cứu Kính Nhi, nơi này thật sự rất nhàm chán. Họ không cho thiếp ăn cơm, còn có khi đánh thiếp nữa, ô. . . . . . Đầu thiếp không biết bị đánh mấy lần rồi, nếu còn tiếp tục bị đánh như vậy thiếp sẽ biến thành ngu ngốc mất." Vừa nói đến đây, nàng đã cảm thấy đầu của nàng rất đau, ngay cả trong mộng cũng có thể cảm giác được đau đớn, có thể thấy được họ đánh mạnh tay đến cỡ nào.
"Nàng ta lại dám tổn thương nàng như thế!" Rất tốt, nàng ta thật là hướng trời mượn gan hùm.
"Nào có cái gì không dám, nàng ta còn cho người cướp đi ngọc bội của chàng cho thiếp, muốn thiếp vĩnh viễn không thể gặp chàng, để cho chàng quên thiếp. . . . . . Chàng có thể thật quên Kính Nhi rồi hay không?" Nàng sợ hắn thật sẽ giống như Dung Phán Phán nói vậy, quên nàng rồi.
"Vậy còn nàng? Không thể gặp lại ta mà nói..., nàng có thể quên từng có một người đàn ông quan tâm nàng như vậy hay không?"
Đầu Vu Kính liên tục lắc qua lắc lại như thoi đưa.
"Trừ mẹ ra, cũng chỉ có Vương Thượng và sư phụ đối với Kính Nhi tốt nhất." Cho dù như thế nào đi nữa nàng cũng không thể quên bọn họ.
"Nói như vậy, ta cùng Thiên Vũ ở trong lòng nàng địa vị giống nhau?" Long Tiếu Thiên không khỏi có chút ghen ghét, không thể tin được nha đầu Thiên Vũ kia có thể so với hắn còn quan trọng hơn?
"Các người ở trong lòng Kính Nhi đều là những người quan trọng nhất!" Vu Kính cho hắn một nụ cười ngây thơ, nhưng ngay sau đó lại suy sụp xuống, "Kính Nhi không muốn mất đi các người, các người nhất định phải nhất chóng tới cứu ta; nếu như có thể mà nói, chàng hãy ở lại cùng thiếp, coi như vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại, thiếp cũng muốn cùng chàng ở trong mộng vĩnh viễn ở chung một chỗ." Vu Kính ôm Long Tiếu Thiên thật chặt, ngây thơ cho là như vậy hắn sẽ không biến mất.
"Kính Nhi, ta nhìn giống như là mộng sao?" Long Tiếu Thiên nhẹ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Kính, nhìn chăm chú đôi mắt thâm tình của nàng giống như muốn hòa cả người nàng vào trong cơ thể của hắn.
"Giống." Chỉ có ở trong mộng nàng mới có thể nhìn thấy hắn không phải sao?
"Giữa ta và Thiên Vũ nếu nàng phải lựa chọn, nàng hi vọng người nào sẽ ở bên cạnh nàng?"
"Trong mộng sao?"
"Bất kể trong mộng hay ngoài đời."
"Thiếp hi vọng là chàng." Vu Kính không chút nghĩ ngợi trả lời.
"Tại sao?"
"Bởi vì chàng tương đối ấm áp, thiếp thích ở bên cạnh chàng, chỉ cần có chàng ở đây, Kính Nhi cái gì cũng không sợ."
Long Tiếu Thiên không che giấu được trong lòng mừng như điên, thật chặt ôm lấy nàng.
Nguyên tưởng rằng nàng đơn thuần sẽ không phát hiện ra tình cảm của mình, không nghĩ tới trong lòng nàng, hắn sớm đã có một vị trí cốt yếu.
"Nơi này hình như là tẩm cung của chàng."
Vu Kính mệt mỏi ngáp một cái, bất kể là hắn, hay là gian phòng quen thuộc trước mắt này, đều làm nàng cảm thấy an tâm; mà sau khi an tâm, bình thường đều cùng chu công đánh cờ (khò khò ó mn).
"Mệt nhọc?"
"Ừ, nhưng là thiếp không cần ngủ." Nàng thậm chí không dám nhắm mắt lại, ép mình cố gắng chống lên mí mắt mệt mỏi.
"Sợ không thấy ta sao?" Long Tiếu Thiên không khỏi mỉm cười, tâm tư của nàng toàn bộ đều viết ở trên khuôn mặt nhỏ bé.
"Ừ, chàng nói sẽ ở bên cạnh thiếp đấy, không thể không giữ lời hứa." Mệt quá, nhưng là nàng sợ vừa nhắm mắt lại hắn sẽ biến mất, nếu như đây là lần cuối cùng gặp mặt, nàng nghĩ vĩnh viễn sẽ không ngủ để cùng hắn ở một chỗ.
Dù sao đây cũng là mộng, trong mộng không ngủ chắc cũng được chứ nhỉ!
"Ngoan, nàng ngủ đi, không sao, chờ nàng ngủ đủ rồi, vẫn có thể nhìn thấy ta, hơn nữa lần này không còn người nào có thể mang nàng ở bên cạnh ta đi." Dám động vào người của hắn, nhất định phải trả một cái giá rất cao.
"Thật? Chàng còn có thể xuất hiện trong mộng của thiếp sao?" Vu Kính tràn đầy lo lắng nhìn lấy hắn.
"Ngoan ngủ đi, cho dù là trong mộng hay là thực tế, ta đều sẽ ở bên cạnh nàng." Hắn ở trên trán nàng nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn.
Trên giường Vu Kính đột nhiên giật bắn lên, hốt hoảng nhìn chung quanh, nhấc chăn lên nhảy xuống giường phóng tới cửa phòng.
Nàng thật sự chỉ là nằm mộng, Vương Thượng căn bản không ở bên người nàng. Thừa dịp hiện tại không có ai, nàng phải nhanh chóng trốn đi.
"Ai yêu!" Xong rồi!
"Ai nha, tiểu đồ nhi Kính Nhi, con phải đi đâu mà vội thế? Có chỗ nào chơi vui phải không? Có cho sư phụ đi cùng hay không?"
"Di? Sư phụ!" Nàng tại sao lại ở chỗ này? "Người cũng bị bắt rồi sao?" Nhưng là Dung Phán Phán không phải rất sợ sư phụ sao?
"Bắt tới?" Long Thiên Vũ đặt tay ở trên trán của nàng. "Con còn chưa tỉnh ngủ sao? Còn bị bệnh?"
Vu Kính nhẹ nhàng kéo tay Long Thiên Vũ xuống. "Chẳng lẽ không đúng sao?" Nàng vào lúc này mới phát hiện, nơi này là tẩm cung của Vương Thượng.
Như vậy, nàng nằm mơ thấy Vương Thượng là thật, nàng đã trốn được ra ngoài rồi.
Long Thiên Vũ ở trước mắt nàng liên tục quơ tay. "Kính Nhi ba hồn bảy phách mau mau trở lại! Nếu không hồi hồn ta liền tiếp nhận thân thể của ngươi, đem ngươi cho. . . . . . Hắc hắc he he!"
"Sư phụ!" Vu Kính kích động ôm cổ Long Thiên Vũ, "Con rất nhớ ngươi." Thật tốt quá, nàng thật đã được cứu.
"Ai nha!" Đụng vào cằm rồi, thật là đau, bất quá thân thể mềm nhũn này, ôm lên thật là thoải mái. "Kính Nhi, sư phụ cũng rất nhớ con....! Sư phụ hỏi con, con nghĩ tới sư phụ nhiều hơn hay vẫn chỉ nghĩ tới một mình Vương huynh?"
"Đương nhiên là nghĩ tới sư phụ nhiều nha!" Vu Kính ở trên mặt hiện lên đây là chuyện đương nhiên.
"Có thật không?" Cô gái nhỏ này thật sự nghĩ như vậy sao, thật không uổng phí nàng thương nó như vậy rồi. "Có bao nhiêu nghĩ tới ta?" Long Thiên Vũ mong đợi nhìn nàng.
"Sư phụ có bao nhiêu nghĩ tới Kính Nhi, Kính Nhi cũng như vậy có bao nhiêu nghĩ tới sư phụ."
Câu trả lời của nàng khiến Long Thiên Vũ suy sụp hạ khuôn mặt xuống.
"Ý con nói là, nếu Vương huynh so với ta còn nghĩ tới con nhiều hơn, con so với nghĩ tới ta sẽ càng muốn nghĩ về Vương huynh hơn?" Cô gái nhỏ này lúc nào thì trở nên nhanh trí như vậy?
"Sư phụ không phải so với Vương Thượng càng nhớ con sao? Chẳng lẽ những lời sư phụ mới vừa nói nhớ con đều là giả hay sao?" Vu Kính một bộ dạng điềm đạm đáng yêu bị tổn thương.
"Đương, đương nhiên không phải, ta rất nhớ, rất nhớ Kính Nhi, ta còn lo lắng đến ăn không được ngủ không yên!"
Vu Kính vẻ mặt không tin. "Sư phụ, ngươi ở đây là đang chột dạ." Nếu không sư phụ như thế nào không dám nhìn nàng?
"Đâu, nào có, ta tuyệt đối không có nói dối."
"Con có nói người nói dối sao?" Chính nàng cũng chưa có nói gì mà.
"Ta chỉ là . . . . .A! Cái nha đầu này, lại dám thiết kế ta!" Nàng sớm nên biết nha đầu này là quỷ ranh ma, lại còn khinh thường để nó bắt chẹt khai ra.
"Sư phụ, người ta thật rất nhớ người nha,ôm một cái nữa."
"Hừ hừ, ta vẫn còn tức giận, ngươi phải bồi thường cho ta." Miệng mặc dù nói như vậy, nhưng Long Thiên Vũ vẫn là không chịu được dáng vẻ xinh đẹp hấp dẫn của Vu Kính, giống như sắc lang ôm cổ nàng. . . . . . Ngô, thật sự rất mềm, thật thoải mái ....!
Vừa mới lâm vào trạng thái say mê, hai người đột nhiên bị một sức mạnh to lớn tách ra.
"Người nào? Là người nào dám liều mạng quấy rầy bản công chúa. . . . . . Ách, Vương huynh, làm sao huynh sớm như vậy đã trở lại rồi? Những đại thần kia không phải là có một đống lớn nước miếng muốn phun sao?" Vừa nhìn thấy Long Tiếu Thiên, khí thế cao ngất vừa rồi của Long Thiên Vũ nhất thời toàn bộ tiêu tán hết, nhất là khi hắn như hiện tại trừng mắt nhìn nàng.
Chẳng qua là ôm một cái thôi, ngay cả như vậy mà cũng muốn ghen.
"Những đại thần kia nước miếng có nhiều hơn nữa, cũng không so với muội được." Nhìn một chút đây là cái tình cảnh gì, hai cô nương cư nhiên ôm nhau thật chặt ở cùng một chỗ? Hắn còn không có ôm đủ, có thể nào đến phiên muội ấy!
"Vương huynh, hôm qua huynh đã chiếm đóng Kính Nhi một buổi sáng, rồi một buổi tối, muội bất quá chỉ là ôm nàng mới một chút huynh đều muốn ghen rồi sao?" Nàng bây giờ mới biết, thì ra Vương huynh của nàng tham muốn giữ lấy mạnh như vậy.
"Chỉ vì tính toán cho tương lai của muội, huynh tốt nhất không cho muội đi ôm loạn người khác." Nha đầu này mặc dù địa vị công chúa cao quý, nhưng dung nhan cùng tính cách của nàng, đã sớm không có người nào dám hướng hắn cầu hôn, nếu không nghĩ biện pháp gả nàng đi ra ngoài, nàng có thể sẽ nương nhờ trong cung phiền hắn cả đời.
"Tương lai của muội một mảnh sáng ngời, còn cần tính toán cái gì?" Vương huynh là ngại nàng chướng mắt có phải không?
"Bình thường cô nương đến mười tám tuổi đã sớm là mẹ của mấy đứa trẻ rồi, còn muội. . . . . ."
"Muội xem hai người giống như có rất nhiều lời phải nói, muội còn có chuyện, đi trước một bước; Kính Nhi, chúng ta tối nay gặp." Không đợi Long Tiếu Thiên phản ứng, Long Thiên Vũ lập tức như một làn khói biến mất dạng.
"Vừa nói đến thành thân, muội ấy so với người khác còn trốn nhanh hơn." Chẳng lẽ nha đầu này cho là hắn sẽ tùy tùy tiện tiện giao nàng cho người khác sao?
"Đối với sư phụ mà nói, muốn nàng gả cho một người xa lạ so với giết nàng còn kinh khủng hơn." Vu Kính nhớ tới lời Long Thiên Vũ nói.
Long Tiếu Thiên chuyển qua mặt của nàng. "Vậy còn nàng? Sẽ sợ phải gả cho ta sao?"
"Sẽ không." Nàng cho hắn một nụ cười ngọt ngào. "Thành thân cho dù đáng sợ như thế nào, cũng sẽ không đang sợ như trước đó vài ngày. . . . . ." Lời của nàng biến mất trong nụ hôn đột nhiên xuất hiện của hắn, suy nghĩ cũng loạn thành một đoàn. "Vương Thượng. . . . . ."
"Gọi tên ta."
Vương Thượng muốn nàng kêu tên của hắn?
"Không biết sao?" Nàng trợn tròn ánh mắt bộ dáng thật hết sức đáng yêu, Long Tiếu Thiên không nhịn được giống như chuồn chuồn lướt nước ở môi nàng khẽ hôn mấy cái.
Nàng nhỏ giọng mở miệng: "Tiếu. . . . . . Tiếu Thiên. . . . . ." Không biết vì sao, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Ừ? Lớn tiếng một chút, ta nghe không rõ lắm." Nàng thẹn thùng nhưng lại lộ ra bộ dạng đáng yêu cực kỳ, làm hắn không nhịn được muốn đùa dai với nàng .
"Tiếu. . . . . . Tiếu Thiên. . . . . ." Mới vừa lấy hết dũng khí nhưng khi giương mắt nhìn hắn lại tiêu tán hơn phân nửa, Vu Kính cả khuôn mặt đỏ rực như thiêu cháy một dạng.
"Giọng vẫn còn quá nhỏ rồi." Long Tiếu Thiên không nhịn được hôn lên hai má non mềm đỏ bừng của nàng, hai cánh tay ôm lấy nàng càng thêm mạnh mẽ mà có lực khóa thật chặt nàng ở trong ngực.
"Cười. . . . . . Ngươi còn cười!" Hắn rõ ràng là đang cười nhạo nàng!
"Không cười chẳng lẽ muốn ta khóc?" Hắn buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì tức giận mà đỏ bừng.
"Vẫn có thể?" Nàng không đồng ý.
"Không phải là vấn đề có thể hay không, mà là không thể nào." Thân là một người đàn ông, sao có thể dễ dàng rơi lệ! Huống chi hắn còn là vua của một nước, thà bị chảy máu chặt đầu cũng tuyệt đối không thể rơi lệ.
Vu Kính có chút không dám tin, hắn không thể khóc. . . . . .
"Thế nào, muốn nhìn một mặt yếu ớt của ta?" Từ khi có trí nhớ tới nay, hắn cũng không từng rơi qua một giọt lệ, ngay cả khi phụ vương, mẫu hậu qua đời hắn cũng không có lộ ra một mặt yếu ớt.
"Không phải, vậy thiếp thường hay khóc, có phải quá yếu đuối rồi hay không?" Nàng nhớ lúc vừa mới vào cung khi đó đã khóc đến lonh trời lỡ đất. "Tốt, thiếp muốn theo chàng học tập, làm một người kiên cường." Ừm, không sai, nàng phải kiên cường, không thể tùy tùy tiện tiện liền rơi nước mắt.
"Nàng chỉ cần làm chính nàng là được, chỉ cần nghĩ đến bên cạnh luôn có người ủng hộ nàng, làm chỗ dựa cho nàng, tùy nàng muốn cười hay muốn khóc cũng không quan hệ, quan trọng nàng vui vẻ là tốt rồi." Hắn thích nàng cười, càng hy vọng nàng hạnh phúc vui vẻ .
"Vậy thiếp cũng ủng hộ chàng, làm chỗ dựa cho chàng, chàng nghĩ muốn khóc muốn cười cũng không có vấn đề gì." Hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng cũng sẽ đối với hắn thật tốt mới được, không quan hệ cái gì đó công bằng hay không, nàng chỉ là đơn thuần muốn làm như vậy.
"Kính Nhi. . . . . ." Môi của hắn lại hôn nàng.
Nàng phát hiện mình lại rơi vào tầng tầng lớp lớp lưới tình của hắn rồi, coi như thành thân thật sự đáng sợ như lời sư phụ nói vậy, nàng cũng nguyện ý đi thử một chút.
"Ta dẫn nàng đi một chỗ."
Long Tiếu Thiên lôi kéo Vu Kính xuyên qua tẩm cung, đi tới nơi tắm rửa.
"Ừ. . . . . . Nơi này. . . . . . Thiếp đã tới rồi." Đối với cung điện của hắn, Vu Kính cũng không xa lạ, lần trước nàng còn cùng sư phụ núp ở nơi này hù dọa hắn, đáng tiếc không thành công.
Long Tiếu Thiên chẳng qua là cười mà không nói, hắn gõ nhẹ một cây cột đá, khảm ở bên trong cột đá một viên dạ minh châu to bằng nắm tay đột nhiên đột nhiên trượt ra hơn một nửa ở bên ngoài, hắn khẽ xoay vòng dạ minh châu, hồ tắm lớn như thế đột nhiên chia ra làm hai.
Vu Kính ngạc nhiên nhìn cảnh tượng kỳ quái trước mắt, trong óc trống rỗng, "Lúc này thiếp nên làm cái gì mới đúng?"
"Nàng nên đi theo ta." Long Tiếu Thiên dắt tay nhỏ bé của nàng, dẫn nàng tiến vào trong mật thất u ám kia.
"Kỳ quái, ánh mắt thiếp không có mở sao?" Vu Kính phát hiện mình không nhìn thấy được bất cứ thứ gì.
"Đây là mật thất được xây dựng từ rất lâu trước đây rồi, lúc ấy không biết dùng kỹ thuật gì, khiến cho nàng vừa vào tới chỗ này sẽ có cảm giác giống như mù cái gì cũng không nhìn thấy, liền ngay ánh sáng dạ minh châu ở chỗ này đều sẽ bị bóng tối bao phủ, nếu không có người dẫn đường, đi cả đời cũng không thoát."
Giọng nói của hắn khiến Vu Kính cảm thấy an tâm, được hắn dẫn dắt, nàng một chút cảm thấy sợ hãi cũng không có.
"Vậy chúng ta có thể giẫm phải đầu sọ người chết hay không?" Nếu theo lời hắn, những người không tìm được đường ra không phải đều chết cả sao, cái này rất là kinh khủng!
"Nàng cảm thấy dưới chân đạp phải cái gì sao?"
"Dưới chân thiếp?" Hắn không hỏi nàng không có phát giác, hắn vừa hỏi nàng đột nhiên giật mình, dưới chân có thứ gì đó. "Thiếp giống như thật sự đã dẫm vào cái gì." Sẽ không phải là đầu lâu chứ?
"Nhô ra tới một khối phải hay không?"
"Phải . . . . . Đúng nha. . . . . ." Một đường đi tới cũng rất thuận lợi, vào lúc này cư nhiên đạp phải "Đồ"! Chẳng lẽ thật là đầu sọ người?
"Kính Nhi."
"Dạ?" Giọng nói Vu Kính khẽ run, hết sức sợ hãi cầm chặt lấy bàn tay ấm áp của hắn.
Làm sao bây giờ? "Bọn họ" có tới tìm nàng báo thù một cước này hay không? ! Nàng sợ nha!
"Nàng đạp chính là chân của ta."
Ô, nàng lá gan rất nhỏ, ngàn vạn lần không được tìm đến. . . . . .
"Gì?" Hắn mới vừa nói gì?
"Dưới chân nàng đạp không phải là đầu lâu, mà là chân của ta."
Hắn. . . . . . Chân của hắn? Vu Kính nhất thời có cảm giác bị đùa bỡn.
Giống như thấy nàng bất mãn chu miệng lên, Long Tiếu Thiên cười to ôm nàng vào trong ngực.
"Đi thôi! Cách mục đích còn có một đoạn thôi."
"Chúng ta muốn đến nơi nào?"
"Đợi lát nữa nàng sẽ biết."
Đi không lâu nữa, vốn là đưa tay không thấy được năm ngón, bóng tối trong mật đạo càng lúc càng sáng ngời. Nàng lúc này mới phát hiện ra, lối đi trên tường khảm rất nhiều dạ minh châu, còn khắc rất nhiều hình thù cùng chữ viết kỳ quái.
"Cảm giác thật là thần bí." Vu Kính càng ngày càng khẩn trương rồi. "Sư phụ không biết mật thất này có đúng hay không?" Nếu không nàng ấy sớm đã mang nàng vào đây rồi.
"Ừ, trừ phi nàng nhớ đi như thế nào, nếu không ngàn vạn lần đừng xông loạn." Hắn lo lắng nàng sẽ biến thành một bộ xương khô trong bóng tối. "Còn nữa..., đừng nói cho Thiên Vũ."
"Tại sao?"
"Muội ấy là quỷ nha đầu có thể sẽ nghĩ ra những điều gì đó quái gở." Hơn nữa muội ấy còn có thể mang theo Kính Nhi của hắn dính vào nhau sẽ càng làm hắn đau đầu. "Hơn nữa nơi này chỉ có các thế hệ Vương cùng Vương phi mới có thể đi vào địa phương này."
Long Tiếu Thiên đột nhiên dừng bước lại, xoay người đối mặt một mặt tường khảm rất nhiều bảo thạch, hắn khẽ chạm có trật tự mấy viên, vốn là tường đá lập tức hướng hai bên trượt ra, xuất hiện một con đường nhưng chỉ có thể chứa một người đi lọt.
Bên trong là một gian phòng lớn cao hơn mười trượng, trong phòng hai pho tượng cao đến đỉnh giống như bàn thạch đứng vững ở trước mắt, không biết từ chỗ nào hào quang phát ra chiếu rọi vào bên trong nhu hòa bao vây lấy tượng ngọc đẹp đẽ, làm cho nó giống như thần thánh tinh khiết, không thể xâm phạm.
"Oa. . . . . ."
"Đây là Vương Thượng Tề quốc đời thứ nhất cùng với ái phi của ngài, truyền thuyết chỉ cần mang theo nữ nhân mình yêu mến đến chỗ này tiếp nhận lời chúc phúc của bọn họ, là có thể nhận được lời chúc khắp thiên hạ." Long Tiếu Thiên bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt thâm tình biểu lộ không sót một thứ.
"Thiếp là nữ nhân trong tâm chàng yêu nhất?" Vu Kính sợ hãi nhìn hắn, trong lòng xấu hổ pha lẫn vui sướng.
"Dĩ nhiên, có nàng, thì đồng nghĩa với có cả thiên hạ." Hắn một cái chớp mắt cũng không khóa chặt lại ánh mắt của nàng, giống như tuyên thệ nắm tay của nàng, ấn xuống một nụ hôn thâm tình.
Vu Kính cảm động vùi đầu vào ngực của hắn. "Tiếu Thiên, thiếp có thể vĩnh viễn không rời khỏi chàng được hay không?" Nàng phát giác mình thật sự rất thích hắn.
"Dĩ nhiên có thể."
"Vậy kiếp sau thì sao?"
"Chúng ta vẫn sẽ là vợ chồng."
"Vậy kiếp sau sau nữa thì sao?"
Long Tiếu Thiên cười trả lời: "Chúng ta đời đời kiếp kiếp cũng sẽ là vợ chồng yêu nhau mãi mãi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui