Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc

Người làm mang theo hành
lý đơn giản lên xe ngựa, má phấn nhẵn nhụi ecủa Thần Quang còn mang theo màu
hồng nhạt, dịu dàng thắt dây áo choàng cho Triêu Mặc. Diệu Đảm bĩu môi, liếc
nàng một cái, nhảy vào trong xe ngựa.

Triêu Mặc nhân cơ hội tiến lên trước, ôm hông của Thần Quang, dán sát lỗ tai
nàng nói, “Quang nhi, ngươi thích gì, ta bắt một con thỏ nhỏ tặng ngươi có được
hay không?”

“Tạ điện hạ.” Nàng cười ngọt ngào.

Nàng rất hiểu chuyện, tuyệt không ghen không ác, lại có đạo trị gia, bất kỳ nam
nhân nào nằm mơ cũng nên cười, vì tìm được nữ nhân biết làm việc lại không gây
phiền toái như vậy, chỉ là Triêu Mặc cười không nổi, ước chừng là vừa rồi không
thể tận hứng với Diệu Đảm.

Đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, trong xe ngồi có điện hạ còn có Diệu Đảm Quận chúa,
Thanh Liễu tức giận đấm ngực, “Cái thứ gì, thật đúng cho mình là chánh phi của
Mặc phủ rồi! Nếu có thể gả sớm, còn kéo dài tới hiện tại, hừ!”

Thần Quang không biến sắc xoa bóp tay của nàng, nhắc nhở nàng tai vách mạch
rừng.

“Chủ tử, ngài thật biết nhịn, hiện tại nếu nàng là chánh phi, chúng ta cũng
chịu, nhưng tại sao, không danh không phận, cả ngày tới cửa câu dẫn trượng phu
người ta. Vương gia đều do ngài làm hư rồi.”

“Tiểu nha đầu, bớt tranh cãi một tí, không ai cho rằng ngươi cậm, đi, theo ta
đi dạo phố đi.” Thừa dịp trong phủ thanh tịnh, nàng phải đi mua chút nhang đèn
tiền âm phủ để cúng phụ thân đại nhân trên trời có linh thiêng. Ngày trước,
trải qua ngày ăn bữa hôm lo bữa mai, cả mệnh cũng không để ý tới, vẫn không có
chăm sóc ông ấy thật tốt, Thần Quang rất có cảm giác có tội, sợ phụ thân đại
nhân sống ở bên kia thiếu tiền.

Sáng sớm mấy ngày trước đã hẹn Tuệ Hiền sư thái - chủ trì trong am, ở ngày giỗ
của phụ thân, cho nàng đến dâng hương ăn chay, siêu độ chuyện xưa.

Đáng tiếc nhang đèn chưa mua được, chủ tớ hai người đã bị quản gia La phủ ngăn
lại.

“Đây không phải là trắc phi nương nương của Mặc vương phủ sao, tiểu nhân gặp
qua nương nương.”

“Hướng tiên sinh đa lễ.” Hắn là nhân vật hung ác, giao thiệp với hắn, cả Thần
Quang cũng phải nghĩ kỹ rồi mới làm.

Hướng tiên sinh không làm lễ nhiều, thậm chí là không có lễ, ngoài miệng cung
kính, lại sớm sai người nhanh chóng nhét chủ tớ hai người vào xe ngựa, động tác
dứt khoát lưu loát, không khiến bất kỳ dân chúng nào chú ý

Thanh Liễu khẩn trương không dám thở mạnh, so sánh, Thần Quang lại có vẻ an
tĩnh.

Gả vào Mặc vương phủ gần một năm, La Trường Khanh triệu kiến nàng ba lượt, mỗi
lần đều là như thế, hôm nay vừa lúc khiến Thanh Liễu đụng vào.

Lần này La Trường Khanh làm hơi phô trương, ước chừng đã sớm biết Triêu Mặc rời
đi, lại có ba ngày đại hội săn thú rãnh rang, càng thêm không sợ hãi, trức tiếp
dép nàng trở về La phủ, Thanh Liễu nửa đường đã biến mất, ước chừng bị bắt
xuống.

Bị người không nặng không nhẹ đẩy một cái, Thần Quang lảo đảo mấy bước, cửa
nặng nề đóng lại ở phía sau, tay của nàng âm thầm nắm lại trong tay áo, nhẹ
nhàng quỳ xuống, “Nô tỳ gặp qua thiếu gia.”

Cầm bả vai của nàng, vẫn ôm nàng vào trong ngực như trước kia, La Trường Khanh
tựa hồ mới vừa uống một chút rượu, mang theo một chút men say,”Mấy tháng không
gặp, lại càng đẹp hơn.”

“Thính Tuyết liễu yếu đào tơ, có tài đức gì khiến thiếu gia khen. Ách...” Nàng
không nói nữa, La Trường Khanh cười tà buông tay nắm trước ngực nàng ra, “Tiểu
Thính Tuyết, trượng phu của ngươi và nữ nhân khác đi chơi, có phải ngươi rất
khổ sở hay không? Nếu không, ta dẫn ngươi đến đại hội săn thú nhé, muốn con thú
gì, ta săn cho ngươi?”

Bầu trời sẽ không rớt bánh nhân (ý chỉ không tự nhiên có việc tốt), Thần Quang
biết hậu quả khi lấy đồ của La Trường Khanh, vội vàng cười nói, “Thiếu gia nói
đùa, thiếu gia cho Thính Tuyết cuộc sống an nhàn, để Thính Tuyết ấm no không lo
cả đời, sao Thính Tuyết dám không biết đủ mà đòi thêm, đó chính là tham lam...
Ách...” May là nàng thật kiên cường, đáy mắt đã nổi nước mắt lên, hồi lâu mới
bức lui, La Trường Khanh chậm rãi buông tay xâm phạm nàng ra.

“Nói, muốn cái gì?” Hắn chậm rãi cắn lỗ tai của nàng, cho đến tận nay mới chỉ
dùng với nàng một lần, hắn thật sự quá nhớ mùi của nàng, hơi thở như lan của
nàng, cho dù là yên lặng không nói lời nào, cũng làm cho hắn tràn đầy cảm động.

“.... Thiếu gia ban thưởng... Ban thưởng cái gì, Thính Tuyết sẽ nhận cái đó.”
Nàng căng thẳng thân thể, không muốn cho La Trường Khanh, không phải là vì
trong sạch, nàng sớm đã bị hắn chà đạp, cũng không quan tâm trong sạch, nhưng
nàng quan tâm mệnh.

Dựa vào sự ác độc của La Trường Khanh, Triêu Mặc sớm muộn gì sẽ biết hân nàng
không trong sạch, đến lúc đó tánh mạng nàng khó bảo toàn, hôm nay nàng thân là
trắc phi, nếu lại bị hắn.... Nàng không dám tưởng tượng.

Không, nàng thật vất vả mới có hôm nay, tốn bao nhiêu khuôn mặt tươi cười, tốn
bao nhiêu đầu óc, mới thắng được lời khen ở Mặc vương phủ, tuyệt đối không thể
bị hủy trong chốc lát.

Hai tay của nàng lơ đãng khoác lên trước ngực hắn, ngăn cản thân thể hắn đè
mình, “Thiếu gia... Thiếu gia, bây giờ là ban ngày. Nô tỳ, nô tỳ có nguyệt sự
rồi.”

Nói xong, nàng khẽ nghiêng đầu, thẹn thùng không dứt.

“Vậy sao, cho ta xem.”

“Không được! Kinh nguyệt rất xui xẻo, lại bẩn, thiếu gia là thân thể ngàn vàng,
chớ làm nô tỳ ngại chết, tâm ý của nô tỳ đối với thiếu gia, chẳng lẽ thiếu gia
vẫn không rõ.” Tay của nàng âm thầm siết thành quyền, cười như hoa xuân.

La Trường Khanh bán tín bán nghi, chậm rãi buông tay ra, Thần Quang nhân cơ hội
thoát thân, nụ cười không giảm, không biến sắc đến gần cửa, “Về sau có thời
gian nô tỳ sẽ hầu hạ thiếu gia....”

Chỉ là ở trong nháy mắt nàng xoay người, âm hiểm như La Trường Khanh vẫn không
thả nàng, nàng sớm nên biết, không phải sao, nàng hiểu hắn rất rõ. Nàng đã
không phải là Tiết Thần Quang năm xưa, khiến hắn có ba phần kiêng kỵ. Bây giờ
nàng chỉ là một tiểu nữ tử hèn mọn, coi như bị hắn đùa chơi chết ở trong gian
phòng này, cũng không có ai quản, thậm chí không ai biết.

Từ phản ứng bản năng, nàng xoay người lại tát một cái vào mặt La Trường Khanh,
tiếp theo mở then cửa ra thật nhanh, còn chưa kịp mở cửa, người đã bị khiêng
lên, ném vào trên đệm chăn...

Thân thể nàng kháng cự, trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ. Không nghe lệnh sẽ
chết, từ cũng chết, trượng phu và La Trường Khanh đều sẽ không thả nàng...

“Tử Khiên ca ca, cùng đến đại hội săn thú với chúng ta đi!” Diệu Đảm rất được
La Trường Khanh sủng ái, ra vào nội uyển như vào chỗ không người, quản gia mới
vừa há mồm ngăn cản, cửa đã bị nàng đẩy ra, thật ra thì nàng đã gõ một ái, ai
ngờ cửa không có cài chốt.

Vì vậy nàng và Triêu Mặc thành công tận mắt thấy một màn trong phòng.

Thần Quang đang giãy giụa, La Trường Khanh đè ép nàng, cánh tay dùng sức bắt
chéo hai tay nàng ở phía sau lưng, nàng đau đến sắc mặt tái nhợt, váy bị kéo ra
một mảng lớn, lộ ra bả vai mỏng manh, ngực rung động vươn thẳng.

La Trường Khanh đại khái cũng không ngờ tới Triêu Mặc lại sẽ xuất hiện kịp thời
như vậy, không thể tưởng tượng nổi nhất chính là cửa còn bị đẩy ra, khiếp sợ
thả lỏng hai tay, Thần Quang vồn đang dùng sức bò lên phía trước liền lăn xuống
đất, áo xốc xếch.

Diệu Đảm ước chừng là rất lâu mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn gò má bị
đánh sưng đỏ của La Trường Khanh.

Quản gia đã dẫn người vọt tới, thậm chí nghe thanh âm rút kiếm, không khí nhất
thời khẩn trương mà quỷ dị.

Mọi người nhìn Thần Quang sắc mặt tái nhợt, còn có La Trường Khanh khóe môi
chảy máu, sau đó hết sức hiểu rõ ai là người bị hại chân chính, nhưng quản gia
lại mạnh mẽ thét một tiếng, “Trắc phi nương nương, thiếu gia niệm tình ngươi
thường ngày có công, đặc chuẩn ngươi đi vào tạ ơn, ngươi lại không biết xấu hổ,
đả thương thiếu gia! Ngũ điện hạ, thiếu gia vì dân vì nước, đươc đế quân khen
thưởng, hôm nay lại bị nữ nhân trong phủ điện hạ nhục nhã...”

Quản gia rất thông minh chỉ nói một nửa, giao vấn đề lại cho Triêu Mặc từ vừa
mới bắt đầu đã trầm mặc, hiện tại phương pháp xử lý tốt nhất chính là cho La
Trường Khanh đủ mặt mũi, kéo Thần Quang ra ngoài chém.

La Trường Khanh híp híp mắt, chợt hết sức có hứng thú nhìn Triêu Mặc xử lý như
thế nào.

“*****!” Chỉ nghe Triêu Mặc gầm lên giận dữ, giận đùng đùng đi tới, đá xương
hông Thần Quang một cước.

Ô ~ nàng hít một hơi lạnh, co lại chặt hơn.

Ngày đó cả Diệu Đảm cũng giật nảy mình, nàng chưa từng thấy Triêu Mặc xuống tay
ác như vậy, như đứa trẻ bị người đoạt kẹo, tức giận lại ngây thơ, lại không
phân tốt xấu vừa đánh vừa đá, chẳng lẽ hắn thật khờ rồi, không nhìn ra là La
Trường Khanh cường bạo Thính Tuyết?

Chỉ là đây không phải việc nàng nên quan tâm, Triêu Mặc nhất định tự có tính
toán, huống chi nàng lại ghét Thính Tuyết nhất, bị trận đòn này, xem sau này
nàng vẫn còn dám câu dẫn Triêu Mặc hay không.

Từ đầu tới đuôi, Thần Quang không kêu một tiếng, chỉ là co rúc thành một cục,
cả người run rẩy, cho đến La Trường Khanh đột nhiên bước lên, đẩy Triêu Mặc ra.

“Trường Khanh, con này ***** đại khái là chán sống tìm đường chết, ta muốn dẫn
nàng trở về nghiên cứu bộ xương đê tiện này. Tay nào của nàng đánh ngươi, ngươi
chỉ cần nói cho ta biết, ta liền chặt xuống ngay.”

La Trường Khanh ngẩn ra, âm thầm dùng sức siết cổ tay Triêu Mặc, cười như không
cười nói, “Nếu đầu đánh ta thì sao?”

“Người tới, kéo xuống chém cho ta...”

“Chậm! Các ngươi đều đi xuống, nếu chuyện hôm nay bị lộ ra một chút, ta liền
lấy tro cốt các ngươi làm phân bón.” Quản gia mang theo một đám thị vệ vội vàng
dập đầu xin tha, tè cả ra quần. La Trường Khanh mới khôi phục mặt ôn hòa, vỗ
nhẹ bả vai Triêu Mặc, “Dù gì nàng cũng là nữ nhân của ngươi, Trường Khanh kính
xin điện hạ bớt giận.”

“....” Triêu Mặc cười nhạt, ánh mắt thật sâu xẹt qua Thần Quang cuộn trên đất
không nhúc nhích.

Khi Thần Quang tỉnh lại ma ma đang lau vết thương cho nàng, ma ma nói quận chúa
dây dưa hết sức, điện hạ đã tham gia đại hội săn thú, mấy ngày nay bà sẽ chăm
sóc nàng thật tốt, xin nàng đừng ghi hận điện hạ, nếu điện hạ không làm như
vậy, đầu của nàng đã thật sự không giữ được.

“Ma ma, ta hiểu, điện hạ đối với ta rất tốt...” Nàng cười một tiếng, khẽ động
vết thương ở khóe miệng, bị đau cau lại lông mày.

Da thịt Thần Quang rất trắng rất non, những mảng màu đỏ tím đan xen lên, khiến
ma ma nhìn sợ hết hồn hết vía, có kiến thức như bà cũng sợ hết hồn vía vì một
màn hôm nay, lá gan điện hạ cũng quá lớn, thật ra thì phương pháp tốt nhất là giết
Thần Quang ngay lập tức.

Lang trung tới xem vết thương cho nàng, nối lại chỗ bị gãy, băng lại chỗ bị
rách da, rất nhanh đã xử lý tốt, từ đầu đến cuối Thần Quang cũng không hô một
tiếng đau, nàng không sợ đau, nhiều năm như vậy, cái gì mà chưa trải qua. Ngày
trước làm nô tỳ ở quảng trường, công đầu đánh còn ác hơn nhiều.

Uống thuốc xong Thần Quang liền ngủ.

Thở dài, ma ma chưa từng thấy chủ tử hốt hoảng như vậy, ngay lúc người làm vừa
mở cửa, liền nghe hắn nổi giận gầm lên một tiếng, mau đi mời lang trung!

Mặt Thần Quang bị máu ứ đọng ngủ mê man ở trong lòng hắn, hắn chạy rất gấp,
cánh tay ổn định hơn bất cứ lúc nào, giống như sợ mình không cẩn thận sẽ làm
rớt búp bê lưu ly đã bị bể nát sẵn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui