Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc

Triêu Dực tức giận đẩy
cửa vào, nếu hôm nay đổi lại người khác, hắn đã sớm tức giận bạo rống, nhưng
người đối diện lại là người cậu ruột hắn kính sợ nhất, là bạn bè chơi đùa từ
nhỏ đến lớn.

“Ngươi rất hồ đồ!” Triêu Dực nắm quả đấm, hung chăng đập xuống mặt bàn.

La Trường Khanh không nhanh không chậm uống trà, “...”

“Trường Khanh, ngươi muốn nữ nhân kiểu nào không có, ngay cả Diệu Đảm cũng sớm
muộn là của ngươi. Tại sao lại có hứng thú rõ ràng với một Thính Tuyết nho nhỏ
như vậy? Mẫu phi chỉ vì ngươi, cả đêm không cách nào ngủ yên!”

“...”

“Hương thơm là một anh hùng, mẫu phi bảo ta nói cho ngươi biết, nàng không hy
vọng trên đời tồn tại Tiết Thần Quang thứ hai.”

“Chuyện cười, người chết rồi, sao có thể có thứ hai.” La Trường Khanh cười hết
sức tà khí, trong phần tà ác mờ mịt đó lại có bi thương không thể biết.

Trí nhớ giống như một miệng cống chợt mở ra, điên cuồng tuôn ra như thủy triều,
toàn thân Thần Quang đều bị nước mưa tưới ướt, quỳ gối trước bọn họ ba ngày ba
đêm, nhưng hắn lại trái ôm phải dấp, tiêu dao khoái hoạt. Nhớ lại rõ ràng,
trong nháy mắt nhìn thấy mình, Thần Quang bật khóc lên, mở miệng gọi một tiếng
Tử Khiên ca ca, cứu phụ thân đại nhân, cứu ta, Tử Khiên ca ca...

Hắn cho nàng thay bộ y phục sạch sẽ, đưa nàng về nhà, chuẩn xác hơn mà nói là
đưa về địa ngục.

Rất khó tưởng tượng da thịt co dãn đẫy đà như nước của nàng cũng sợ lửa, bị
thiêu cũng sẽ biến thành than, thì ra nàng cũng sẽ hương tiêu ngọc vẫn, thì ra
nàng cũng sẽ chết...

Nàng chết rất an tĩnh, không có thống khổ gì, một mũi tên xuyên tim, sau đó mới
bị đốt trọi, không giống những người khác, tươi sống bị khói hun chết. An tĩnh

co rúc trong ngực người thân duy nhất - Tiết Nhân Cẩn, biến thành hai cái xác
đen khó có thể tách ra.

Nghe nói trận lửa kia thiêu đốt nửa bầu trời đỏ thẫm, đốt hết quá khứ vui vẻ
của hắn và nàng thành tro bụi, lần đầu tiên hắn dạy nàng viết chữ, lần đầu tiên
ôm nàng nhảy dây, nắm tay nhỏ bé của nàng sờ lên dây đàn, cõng thân thể nho nhỏ
của nàng đuổi theo bươm bướm, đưa mắt nhìn nàng mặc cái yếm nhỏ vui chơi trong
sông, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên cởi xuống quần áo của nàng...

Ba năm, khi hắn lừa mình dối người rốt cuộc quên lãng sạch sẽ, Thính Tuyết lại
khiến cho hắn điên cuồng lần nữa, xơi tái lý trí còn sót lại, cho đến khi nhắm
mắt lại, phát hiện rõ ràng nữ nhân phía dưới không ngừng tương tự Tiết Thần
Quang, hắn rốt cuộc biết mình như thế nào... Ngày đêm nhớ thương, thì ra đều
đang nhớ nàng, muốn nàng...

Trượng phu đánh thiếp là thiên kinh địa nghĩa, cũng không tính là chuyện đáng
ngạc nhiên gì, Triêu Mặc là một nam nhân quý tộc được tư tưởng hoàng gia chánh
thống hun đúc, tự nhiên sẽ không sinh lòng áy náy, chỉ là... Nhớ tới sự săn sóc
dịu dàng của nàng, vẫn hơi không đành lòng.

“Đau lòng?” Diệu Đảm kéo rèm xuống, nũng nịu ôm Triêu Mặc, tay ngọc dùng sức
khều bụng bền chắc của hắn, không cho hắn nhớ Thính Tuyết.

“Đừng làm rộn.”

“Triêu Mặc! Bây giờ chàng đang nhớ nàng ta à?”

“Chánh phi nương nương của ta, nàng càng ngày càng thích ghen.” Thanh âm Triêu
Mặc hơi trầm thấp, Diệu Đảm càng ngày càng kỳ cục, người nam nhân nào không
phải tam thê tứ thiếp, tuổi giống như hắn, bình thường mà nói, nha đầu thông
phòng tối thiểu cũng mười mấy rồi. Nếu như nàng vẫn như vậy, tương lai làm sao
mẫu nghi thiên hạ, trở thành điển phạm hậu cung!

“Chàng tức giận?” Nếu nói vừa rồi chỉ nói giỡn, hiện tại Diệu Đảm có thể hoàn
toàn xác định, có thứ gì đó đang chen lấn tràn mi ra, “Làm sao chàng có thể cho
ta xem vẻ mặt khó nhìn như vậy? Triêu Mặc, ta ghét ngươi, luôn gây gổ với ta vì

Thính Tuyết!”

Nàng vốn là thiên kim chưa từng chịu uất ức, cả La Trường Khanh cũng luôn dịu
dàng với nàng, lại luôn bị Triêu Mặc nằm trong lòng bàn tay. Cũng không biết
sao, nàng chỉ yêu hắn, biết rõ La Trường Khanh có tiền đồ hơn hắn, thành thục
hơn hắn, nhưng yêu là yêu, không phải sợi dây nói đứt liền đứt.

“Được rồi, đừng khóc, nàng còn như vậy ta sẽ không thích nàng nữa.” Triêu Mặc
vừa nói anhư vậy, Diệu Đảm liền bị hù dọa, lập tức khéo léo nằm ở trong ngực
hắn, nhưng bây giờ càng khóc càng hung.

Triêu Mặc không dễ dàng phát giác cau lại lông mày, chưa từng nghĩ tới Diệu Đảm
khéo léo ngây thơ cũng có một mặt đáng ghét như vậy, nước mắt thỉnh thoảng là
độc dược nam nhân không cách nào kháng cự, nhưng thường xuyên thì hoàn toàn
ngược lại, khi đó nam nhân phần lớn chỉ cảm thấy phiền não.

“Diệu Nhi. Không phải là ta muốn gây gổ với nàng, mà là nàng không chịu cho bên
cạnh ta có nữ nhân khác.”

“...” Diệu Đảm nước mắt lưng tròng, “Uh, ta chính là không chịu! Ta cũng biết
rõ nam tử hán đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện thường, nhưng.... Nhưng
ta vẫn cảm thấy chúng ta không giống nhau, ta muốn tạo ra kỳ tích, vì ta, ngươi
có thể làm được có đúng hay không?” Rốt cuộc nói ra khỏi miệng, chung đụng tới
nay, đây vẫn là tâm bệnh của nàng, trước khi có Triêu Mặc, thân là quý tộc, đã
sớm thấy nhiều thiên kiều bá mị bên cạnh nam nhân nhưng lại không thể trách,
phụ thân, ca ca, không phải đều là như vậy, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, một
khi mình gặp phải vấn đề như vậy, có thể điên cuồng hay không?

Không, nàng không muốn chia sẻ Triêu Mặc với bất luận kẻ nào! Cho nên giờ khắc
này dù mạo hiểm bị Triêu Mặc hoài nghi thành đố phụ (người đàn bà hay ghen)
cũng muốn thử một lần.

“Diệu Nhi, biết ta thích nàng điểm nào không?” Triêu Mặc nhẹ nhàng nâng cằm của
nàng lên, “Nàng dịu dàng, vui vẻ, toàn tâm toàn ý yêu ta... Cho nên ta không hy

vọng Diệu Nhi hoàn mỹ như thế, đủ để làm thê tử ta, sẽ có ngày biến thành đố
phụ người người chê cười.” Hắn nhìn gương mặt đầy nước mắt của Diệu Đảm, lại
không khỏi nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nàng... cho tới bây giờ đều không
ghen...Tâm, khẽ trầm.

Giọng nói nhàn nhạt của Triêu Mặc khiến Diệu Đảm đột nhiên dâng lên một cảm
giác khẩn trương, nàng cũng không dám nói xằng nói bậy nữa, ô ô nhào vào trong
ngực hắn, hôn môi của hắn, không tiếng động nói xin lỗi.

“Triêu Mặc, cầu xin chàng đáp ứng ta một chuyện!”

Biết sai liền sửa, quả nhiên vẫn là Diệu Nhi tốt, khóe miệng Triêu Mặc nâng lên
nụ cười tà, sờ sờ đầu của nàng, “Nàng nói.”

“Bỏ Thính Tuyết!”

“...” Triêu Mặc nhíu mày.

“Trả nàng lại cho La Trường Khanh, dù sao hai người kia đã sớm có chuyện cẩu
thả, thân thể của nàng rất dơ, chàng không thể đụng nàng. Cứ như vậy, một khi
Trường Khanh cao hứng, nói không chừng sẽ ghi nhớ phần tình này.” Nàng có cảm
giác mãnh liệt, trong tiềm thức La Trường Khanh vẫn muốn lấy Thính Tuyết về.
Thính Tuyết không chỗ nương tựa, môt khi bị đuổi ra vương phủ, không cần bao
lâu, cũng sẽ bị Hướng tiên sinh bắt về như con chó.

Triêu Mặc lạnh lùng đẩy Diệu Đảm ra, tròng mắt thâm thúy lấp lánh khiến nàng
nhất thời không dám nhìn thẳng.

.....

Mùi hương khói trong am Tĩnh Ninh làm cho người ta không khỏi yên tĩnh, giống
như huyên náo dữ tợn đều là trí nhớ kiếp trước.

Cửa vừa khép lại, Thanh Liễu lập tức phịch một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nức
nở, “Nương nương, ngài trừng phạt nô tỳ đi, nếu như ban đầu nô tỳ liều mạng với
Hướng tiên sinh, nói không chừng... Điện hạ cũng sẽ không đánh nương nương như
vậy! Ô ô...”

“Thân thể nhỏ bé của ngươi có thể liều mạng với ai chứ.” Thần Quang cười, không
cẩn thận nhếch khóe miệng bị thương. Nói đến tột cùng, nếu không có núi đao
biển lửa tất nhiên là giả, mà nàng chỉ cũng chỉ chịu đánh mà thôi.


Nói một vài lời riêng tư với Thanh Liễu, tiểu nha đầu này hết sức trung thành,
hơn nữa sau khi biết Thần Quang đem vòng ngọc xanh bóng, chuộc thân cho muội
muội bất hạnh luân lạc phong trần của nàng, càng thêm cảm động khóc lớn không
ngừng.

Nương nương là Quan Âm Bồ Tát trên đời, là người rất có thể diện lại có tri
thức hiểu lễ nghĩa, lại ra sức ra tiền vì muội muội không sạch sẽ của nàng, nếu
để điện hạ biết được nương nương từng đến thanh lâu, đến lúc đó không biết lại
gió to mưa lớn cỡ nào.

Nương nương còn đưa hết tiền còn lại cho muội muội, chỉ dặn dò nàng về nhà chăm
sóc mẹ già bị bệnh liệt giường thật tốt. Thanh Liễu có tài đức gì, lại có may
mắn tìm được chủ tử coi nàng như người, không, còn tốt hơn người, nương nương
coi nàng như tỷ muội ruột. Thanh Liễu thề, muốn thần phục Thần Quang cả đời.

Hôm đó lang trung nói xương không gãy, chỉ hơi sai chỗ, gân mạch tay trái bị
thương nghiêm trọng, phải từ từ chữa trị. Nàng không biết thương của mình
nghiêm trọng cỡ nào, ngây ngô dại dột được người chăm sóc, không bao lâu thì có
thể xuống giường, chuyện thứ cnhất chính là tới Tĩnh Ninh am thắp hương.

Vậy mà làm nàng không ngờ nhất chính là sự phách lối của La Trường Khanh, có
thể thấy được La gia đã chân chính đạt tới như mặt trời ban trưa.

Hắn lại tự mình ngăn nàng lại, đứng ở trên đường cái, chỉ cần nàng dám hất ra,
liền gây ra động tĩnh, như thế sẽ có người nhìn sang, đến lúc đó lời đồn đại
a...

“Thiếu gia, nô tỳ không nên đánh người, ngày đó nô tỳ đã nhận được dạy dỗ, bây
giờ còn chưa khỏe, xin ngài cho nô tỳ một con đường sống đi.” Nàng mềm mại
cười. Nhưng tay trái bị hắn nắm run lên, đây là phản ứng bản năng khi thân thể
đau đớn.

La Trường Khanh mắt điếc tai ngơ, mó một cái bình sứ nhỏ ra từ trong tay áo,
mạnh mẽ đặt trong lòng bàn tay nàng, “Dùng cái này, thương sẽ mau lành.”

Nói xong, liền buông nàng ra, trực tiếp rời đi, thân hình thon dài phiêu dật.

Cẩn thận liếc bình nhỏ một cái, 1ai biết đây là thuốc độc gì. Thần Quang ân cần
cảm tạ, đi qua một góc yên lặng liền tiện tay ném đi, bình Hổ cốt cao giá trị
một trăm lượng hoàng kim cứ thế mất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận