Lafayet thu hồi tầm mắt, Aubedian trộm thở dài một hơi, cái lạnh nhanh chóng rút đi.
Trong đại điện to lớn yên tĩnh trong chốc lát, một cận vệ bơi vào, nói nhỏ vào tai ông, thấy ông gật đầu liền nhanh chóng về vị trí, Lafayet bình tĩnh đứng đó, hắn nói, “Vua Thủy tề, tinh binh trên Thiên Thượng chúng ta đâu có thiếu, nếu ngài có lòng, thứ chúng ta cần không chỉ có vậy.”
“Rất mong Đức Vua có thể đưa cho chúng ta câu trả lời sớm nhất, Đấng và chúng ta rất coi trọng tộc Nhân Ngư của ngài đấy.” Đại Thiên sứ liếc mắt nhìn ông một cái, gật đầu coi như chào tạm biệt rồi biến mất. Chúng binh lính có cánh cũng theo chân Đại Thiên sứ của chúng mà biến mất khỏi đại điện của Thủy cung.
Đại điện to lớn trong chốc lát đã trở nên yên ắng, vốn dĩ vừa rồi còn chật chội mà giờ đây đã vắng lặng, ngoài ông thì cũng chỉ còn cận vệ và người hầu.
“Cha.” Socécher bên ngoài đợi đã lâu, khi thấy cận vệ đi ra cậu liền nhanh chóng vào tìm ông, sắc mặt cậu cũng đã có tí huyết sắc, ông nhìn cậu, trong mắt tràn ra tình yêu thương nồng đậm.
Đây chính là đứa con trai mà ông yêu thương nhất, là kết tinh tình yêu của ông và Anrie - Mẹ của Socécher, người đã ra đi khi bảo vệ cậu khỏi con người.
Ông thở dài, Socécher đã lớn từng này rồi, cách đây không lâu còn bé tí nằm trong vòng tay của cha mẹ mà khóc vang lên, mắt ông ửng đỏ, cảm thấy tâm trạng suy sụp, ông liền quay đi, che đi buồn bã dưới đáy mắt.
“Cha, Đại Thiên sứ đã tới đây ạ?”
“Ừm, ngài ấy tới đây là chuyện liên quan tới tội thần Oliver.” Ông bình ổn cảm xúc mới quay đầu lại, sắc mặt ông ngưng trọng, gật đầu với cậu. “Ngày hôm trước, Đại Thiên sứ đã đích thân ngự xuống Tháp Thần để truyền lại ý chỉ của Đấng cho Thần tối cao Duran, sau khi Đại Thiên sứ quay trở về Thiên Thượng, toàn bộ Tháp Thần gần như bị thanh trừ hàng loạt, thuộc hạ của Oliver bị Đấng rời lại tội lỗi của gã lên đầu chúng, chúng nó đã bị đưa xuống đất, chịu phạt đời đời.”
“Ngày hôm nay Đại Thiên sứ đến đây, ý của ngài ấy rất rõ ràng, ngài ấy muốn con đi cùng, nhưng ta đã từ chối một lần, có vẻ chuyện này chưa xong được.” Ông dừng lại, mi mắt rũ xuống, trong lòng tràn ngập không cam lòng, chắc chắn lần tới Thiên Thượng sẽ lại phái người tới và mục tiêu của trên ấy chắc là Socécher, ông mím môi, nhìn đứa con trai cưng của mình, “Socécher, ngay bây giờ con hãy tới gặp thầy Louis đi, ta sẽ nói lại với ngài ấy! Sau khi uống thuốc xong, con hãy lên bờ, thay đổi hình dạng của mình rồi sống trên đấy đi, nơi này ta sẽ xử lý những việc còn lại.”
Ánh mắt của ông hiện lên rất nhiều cảm xúc, nhiều nhất chính là luyến tiếc và không nỡ, ông không biết khi nào sẽ gặp lại được cậu nhưng ông không thể vì không nỡ của mình mà để cậu tham gia vào cuộc chiến này, nếu cậu mà tham gia, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Hiện tại trên đất liền có khả năng sẽ ăn toàn hơn đôi chút, ông đã phái người đến đưa tin cho Louis, chỉ cần hiện tại Socécher đến là có thuốc để dùng luôn.
“Nhưng thưa cha, con không thể bỏ lại mọi người ở đây để mà đi lánh nạn một mình được, con cũng là một phần của tộc Nhân Ngư, tộc ở đâu, con ở đấy!” Socécher chau mày, lắc đầu không đồng ý nghe theo lời ông nói, Aubedian quay lưng đi lấy một thanh đoản đao rồi đặt vào tay cậu, ông thở dài, dấu vết của năm tháng lúc này như hiện rõ hơn trên khuôn mặt anh tuấn của ông, đôi tay đầy vết chai sần của ông nâng lên vỗ nhẹ vào vai của cậu, mắt đối mắt, chất giọng trầm khàn của ông vang lên bên tai cậu, “Socé của ta, ta đưa con lên bờ một phần để bảo vệ tính mạng của con, lưu lại một phần huyết mạch của chúng ta, một phần nữa là con hãy lên đấy, bí mật mà điều tra tung tích của chúng nó.”
“Oliver vốn dĩ tạo phản với Đấng vì gã đã bị ma quỷ xui khiến, sự kiêu ngạo của gã đã ăn mòn đi toàn bộ tính khiêm tốn cùng sự biết điều của gã, mà chúng nó đi theo Oliver, lý nào sẽ còn bản tính lương thiện trong tâm? Lần này tuy chúng bị đày xuống đất này chịu phạt nhưng bọn ma quỷ và Oliver chắc chắn sẽ nhúng tay vào cứu chúng nó, đây chính là nhiệm vụ của con!”
“Hãy thay ta lên bờ, lùng theo tung tích mà chúng nó xóa chưa hết, ngăn cản chúng giải cứu thuộc hạ và hãy giữ gìn sức khỏe cùng tính mạng của mình.”
Giọng ông dịu dàng, trìu mến nhìn Socécher, sắc mặt cậu nghiêm túc, tay nắm chặt thanh đoản đao màu đen, gật đầu với ông, “Con đã rõ thưa cha, người… cũng phải cẩn thận, thi thoảng con sẽ truyền tin-”
“Không thể truyền tin được, bọn chúng sẽ phát hiện ra con mất.”
“Nhưng mà thưa cha co-”
“Không được!”
“…” Socécher mím môi, mất mát gật đầu, “Vâng thưa cha.”. Ra chương nhanh nhất tại — 𝗧R𝙪M𝗧RU𝐘eN.𝘷n —
“Đến giờ rồi, mau đi đi kẻo muộn.” Ông đẩy vai Socécher, phất tay chào tạm biệt cậu, dáng ông cao lớn đứng ở đấy, nhìn theo bóng lưng của cậu, trông cô đơn không sao tả xiết.
Không biết lần tái ngộ tiếp theo của hai cha con sẽ là khi nào, là mỉm cười đối mặt với nhau hay là kẻ đứng người nằm nữa.
Trận chiến lần này chắc hẳn sẽ còn tàn khốc hơn cả trận chiến đầu tiên, ông cảm nhận được dao động của đại dương, cảm xúc của các loài cá, chúng đang run rẩy sợ hãi. Hiện tại lũ ma quỷ đã đầu nhập thêm được Oliver, như hổ mọc thêm cánh, vốn đã khó khăn giờ sẽ còn á liệt hơn.
Ông nắm chặt bàn tay, nhìn bóng lưng khuất xa của Socécher, tiếng thở dài não lòng chầm chậm vang trong điện.
“Socécher De Lellardrie, cầu chúc cho con được bình an đời đời, mọi tình yêu thương sẽ đến với con, con khi ấy sẽ được thần phù hộ, mẹ con và cha sẽ luôn bên con dù có cùng trời cuối đất, đi đi, cách xa nơi xảy ra chiến loạn này… vì con chính là niềm hy vọng và sự yên bình của toàn tộc Người cá.”