Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương

Oxandre cõng Socécher trên lưng, bờ vai hắn rộng lớn, cậu nằm bên trên trông như con thỏ con nằm trên vai một hổ uy mãnh vậy. Hai tay cậu đặt trên vai hắn, xúc cảm dưới tay rắn chắc, bất giác cậu khẽ bóp hai cái rồi giật mình dừng lại.

Hắn cũng cảm nhận được hành vi của người trên lưng nhưng hắn không phản ứng gì đặc biệt ngoài việc bước đi hơi lảo đảo một chút, vành tai hắn đỏ lựng.

Dọc đường đi, hai người câu được câu không nói chuyện, hiện tại hai chân cậu mới chuyển hoá cũng chưa đi lại bao giờ, rất khó di chuyển nên hắn đã đề nghị cõng cậu về phòng.

Ven đường ngập trong tuyết trắng, đôi khi sẽ có một con mèo mun ngồi trên cửa sổ nhìn chằm chằm vào Socécher như thú săn bắt gặp được con mồi mà nó ưng ý.

Cậu cảm giác tình cảnh hiện tại của hai người rất quen thuộc như thể cậu và hắn đã như này rất nhiều lần rồi, cảm giác thoải mái không nói nên lời len lỏi trong tim, khoé miệng bất giác cong lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào vành tai của người bên dưới, có lẽ cuộc sống trên này cũng không đến nỗi tệ.

Tra chìa khoá vào ổ, ‘cạch’ một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra, một mùi hương thanh mát bao trùm lấy cả hai, cửa sổ phòng còn đang mở, gió biển lùa vào đùa nghịch rèm cửa khiến nó bay lên, cả căn phòng vốn dĩ rộng rãi nhưng từ khi hai người bước vào, tựa như thu nhỏ lại.

Người đứng người ngồi, đáng lẽ ra đây là phòng của Oxandre nhưng sau khi đặt Socécher nhồi xuống giường, hắn cứ khúm núm như thể đây mới là nhà của cậu còn hắn chỉ là một người khác tiện thể tạt qua chơi với chủ nhà.

Hai tay chẳng biết đặt vào đâu, hắn lia mắt vào gian bếp mới nhớ ra, quay sang nhìn cậu, “Cậu uống nước không? Tôi có cà phê, soda chanh, nước cam, sữa tươi và nước lọc, cậu muốn uống nước gì?”

“Cậu thích uống nước gì thì cho tôi loại đó là được.” Socécher đặt hai tay trên đầu gối, lưng thẳng đứng, hơi ngước lên nhìn cậu, mái tóc dài mới buộc lên do khi vướng vào cành cây thì bị đứt, hiện tại xoã tung trên giường, cổ áo rộng hơi ngã xuống, lộ ra xương quai xanh tinh tế, Oxandre mím môi, trộm nuốt nước bọt quay đi lấy nước.

Cầm chai sữa tươi trên tay, không biết do đâu mà hắn lại chọn trai sữa tươi trong tủ lạnh hắn mới mua cách đây không lâu, rõ ràng chẳng hề thích uống nhưng cứ mua về, giờ lại lấy ra đãi người kia như thể chỉ cần là thứ cậu uống, thứ nước đó chắc chắn sẽ là sữa không thể nghi ngờ. Hắn gác cảm giác là lạ xuống đáy lòng, rót sữa ra cốc rồi mang ra cho cậu.

Socécher nhìn xung quanh phòng, tầm mắt đặt lên bông hoa trên tủ đầu giường, cậu sửng sốt, “Vậy mà cậu có thể dưỡng bông hoa này sao? Đến Ed còn không thể nuôi sống được nó.”

“Hửm, bông hoa ấy à? Chúng khá là dễ chăm, chỉ cần thường xuyên thay nước cho chúng là được, mới gần đây tôi đã thay bằng nước lọc, có vẻ nó thích nước lọc hơn đấy!” Hắn cười cười, đặt ly sữa bò vào tay cậu, cầm bình hoa xuống, mắt thì nhìn cậu uống sữa, ngón tay hắn bất giác xoa xoa mặt bình, đuôi mắt đậm ý cười, “Nó rất thích ánh mặt trời của nó, lúc nào thấy bình minh, nó liền vươn ra đón chào đầu tiên.”

“Vậy thì tốt rồi! Hiện tại tôi cũng chưa có chỗ để ở, sẽ không phiền cậu nếu tôi ở đây chứ?” Hai tay Socécher nắm chặt cốc sữa, chính chất lỏng màu trắng trong cốc, cậu hơi mím môi, ở nhờ nhà một người bạn không thân thiết mấy khiến cậu cảm thấy hết sức khó xử, mà hiện tại cậu cũng không có chỗ nào để đi, trong lòng chia thành hai phe phái, một bên muốn ở lại một bên thì muốn dứt áo ra đi, đánh nhau bùm bụp trong đầu cậu, cho dù dưới đại dương cậu là một vị Hoàng tử nho nhã lễ độ nhưng khi đến một nơi xa lạ như đất liền không khỏi khiến cậu luống cuống tuy nhiên nhiều năm được dạy dỗ kỹ càng, nhất là vào những lúc như thế này, cậu càng phải giữ bình tĩnh, bất động thanh sắc mà quan sát xung quanh.

Oxandre kéo ghế gỗ ngồi đối diện với cậu, nghe ra khó xử trong câu nói của người đối diện, hắn nhẹ giọng nói, “Không vấn đề gì, dù sao căn phòng rộng rãi, tôi cũng sống một mình, có thêm cậu bầu bạn cũng rất vui! Nghe cậu đồng ý đến đây ở chung đã khiến tôi rất vui đấy!” Nói đến đây hai mắt hắn càng rạng rỡ hơn, cười nhe hai hàm răng trắng với cậu, “Dù sao cũng là lần đầu tiên cậu lên bờ mà phải không? Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để giúp đỡ cậu hoà nhập với này nhưng mà tôi đi làm sẽ về rất muộn, cậu có thể ở nhà một mình được không?”

Hai mắt hắn long lanh nhìn cậu, trông y như loài thú bốn chân to lớn con người hay nuôi bên trong nhà.

Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, không nghĩ tới người bạn không thân thiết lắm lại có cảm xúc vui vẻ như vậy khi cậu đồng ý đến đây, dù sao ở dưới đáy biển, tuy có rất nhiều người bao quanh lấy cậu nhưng không phải ai cũng đối xử thật lòng, bởi vậy cậu cũng có thể mặt không đổi sắc, đeo lấy nụ cười giả tạo trên môi mà đối mặt với họ tuy nhiên người trước mặt lại từ thể xác đến tinh thần đều thể hiện cho cậu thấy được hắn vui thích như thế nào.

Cậu mím môi, phận dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, dù sao cậu cũng còn nhiệm vụ trong người, không có hắn kè kè bên cạnh, cậu cũng dễ dàng hành động, nghĩ vậy cậu cũng cười gật đầu, “Tất nhiên là được, không làm phiền cậu là tôi đã mừng rồi.”

Hiện tại đã là chiều tàn, ánh hoàng hôn len qua cửa sổ, chiếu rọi vào hồ thu trong mắt cậu, đôi mắt cong cong, đuôi mắt ẩn hiện ý cười, đôi môi đỏ căng mọng vì dính một chút sữa mà trở nên hơi bóng như thạch, làn da trắng nõn nhuộm màu vàng, trông xen lẫn giữa hai thứ là thuần khiết và quyến rũ đến lạ, tim hắn đập rộn ràng, bất giác vươn tay vén lại mái tóc dài của cậu ra sau tai, tay hắn chạm vào tai của cậu, như bị bỏng mà vội rụt tay lại, bức tranh xinh đẹp cũng vì động tác của hắn mà hơi vỡ ra.

Hắn luống cuống vội vàng giải thích hành động lỗ mãng vừa rồi với cậu, “Th… Thật xin l…lỗi cậu! Tại tôi thấy phần tóc ấy của cậu rơi xuống nên tôi mới vén lại cho chúng ra sau tai thôi! Không phải tôi có ý xúc phạm cậu đâu!”

Hắn cúi mặt xuống, không dám nhìn vào mắt cậu nên không biết giây phút vừa rồi, sắc mặt của Socécher cũng đỏ bừng không kém.

Trống ngực đập liên hồi, không hiểu sao nhìn ánh mắt như chứa cả biển tình trong mắt hắn, tim cậu đập rộn ràng, từng tiếng từng tiếng đập vào màng nhĩ của cậu, mọi âm thanh lúc ấy như bị tắt tiếng, thế giới xung quanh biến mất, chỉ còn lại tiếng đập nơi ngực trái của hai người, chỉ còn lại hắn và cậu trong thế giới này, chỉ còn lại chàng trai với ánh mắt thâm tình khẽ vén tóc mai cho cậu dưới ánh chiều tà.

Con tim không ngừng thổn thức, ngỡ đâu rung động mất rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui