“Gã đã giới thiệu tên họ của gã với tôi, và nói rằng cung điện đó là gax cùng cậu cùng nhau xây lên sau khi công phá thành Ador.” Oxandre cầm cốc nước lọc lén nhấp một ngụm, cậu nhìn theo động tác của hắn rồi hỏi, “Gã giới thiệu thế nào?”
“Gã nói tên đầy đủ của gã là Oliver Simon.”
“Khoan, cái gì?” Socécher khó hiểu, túm chặt lấy tay hắn hỏi lại, “Gã nói tên gã là gì?”
Oxandre giật mình khi thấy cậu mất bình tĩnh như vậy nhưng cũng ngoan ngoãn trả lời lại lần nữa, “Là Oliver Simon.”
“Không đúng, họ của gã vốn dĩ đâu phải Simon? Phải là Xadre mới đúng.” Nói rồi cậu nhìn sang hắn, người cũng khó hiểu không kém “Sau đó gã còn nói cung điện trong mộng cảnh là gì?”
“Gã cùng cậu đã xây lên sau khi công phá thành.”
Cậu mím môi, rời tầm mắt khỏi hắn.
Thành Ador là một vương thành phồn vinh nhất trên đất này vào hai ngàn năm về trước. Có sách ghi chép lại, Oliver nhận lệnh từ Đấng, dẫn theo thiên binh xuống đất để xử phạt thành này vì tội lỗi của chúng khiến cho Đấng không thể nào tha thứ được.
Ngày Oliver dẫn binh xuống, trong thành vẫn còn vui múa, các nhà thổ vẫn vang lên tiếng rên rỉ vui thích cùng tiếng kêu rên đau đớn, những ngõ nhỏ tăm tối cũng không thiếu các cặp quấn lấy nhau nhau.
Rượu bánh rơi vãi trên đường, tiếng múa tiếng cười vang khắp thành, trong cung điện người quản trị thành cũng xa hoa không kém. Chúng bắt nhưng người phụ nữ đã có chồng và chưa có chồng, các bé gái vừa được mười lăm tuổi chúng cũng không tha. Chúng tra tấn, khiến họ trở thành đồ chơi mua vui của chúng, các quan lại cần thần chúng nó đều tham gia cuộc vui ấy.
Những gia đình mất con, những người chồng mất vợ bị chúng đánh thảm hại chỉ để cướp người con gái, người phụ nữ xinh đẹp của họ. Chẳng cần biết gia cảnh thế nào, chỉ cần có tư sắc xinh đẹp liền bị trói lại, đưa về cung điện.
Các cậu trai nhỏ cũng không thoát được. Da trắng một chút, khuôn mặt đẹp một chút, trai gái chúng nó không tha, nếu phản kháng, chúng sẽ đánh gãy tay gãy chân hoặc có thể sẽ đánh chết luôn người kia. Chúng không quan tâm đến sự sống chết của họ, nếu sống thì làm đồ chơi, nếu chết thì làm thức ăn cho thú cưng của chúng.
Họ không thể làm gì được để cứu lấy con trai con gái cùng vợ của mình nên chỉ đành ngày ngày lấy nước mắt, ngồi cầu nguyện lên Đấng, người cai quản mọi sự trên trời dưới đất.
Sau những ngày đêm ngày như tra tấn, cuối cùng lời cầu nguyện cũng đến tai Đấng, ngài phái hàng ngàn hàng vạn thiên binh thiên tướng cùng với vị thần cai quản đất đai lúc bấy giờ là Oliver, lệnh cho họ phải san bằng thành tội ác Ador.
Đúng là khi đó Oliver đã dẫn quân xuống đất để xử phạt vua thành Ador nhưng cậu lại không hề nghe cha cùng những người xung quanh nhắc về việc đó, vả lại cậu không hề có một chút cảm xúc nào khi nghe đến sự việc này.
Chắc hẳn cậu không hề liên quan đến nó. Nghe Oliver nói vậy với Oxandre, vấn đề nằm ở đâu được cơ chứ?
Oxandre tiếp tục nói, “Gã sau khi giới thiệu xong thì tôi có nghe gã ngâm nga một giai điệu rất lạ tai, nghe đặc biệt sởn tóc gáy.”
“Thanh gươm bằng vàng trên tường có thể nghe được giai điệu kia hoặc là cảm nhận được chủ nhân của nó đến gần nên nó không cần điều khiển cũng bay về phía Oliver đang đứng. Gã giới thiệu nó là Burnice.”
Là giai điệu triệu hồn, triệu hồi linh hồn của những vật vô tri như gươm, giáo, khiên,…
Giai điệu này đã có từ thời xa xưa nhưng đã bị cấm sử dụng vì nó sẽ gây hại đến người hát và những người xung quanh. Nó đặc biệt hữu hiệu với những thứ đã dính tới máu như gươm, giáo,…
Nếu muốn triệu hồn một vật gì đó thì phải bôi máu của người hát lên đó, khi ngân nga giai điệu, tuyệt đối không được phân tâm nếu không, sẽ chết vì thứ bản thân muốn triệu hồn.
Khi triệu hồn thành công, người hát sẽ ngày ngày bổ sung máu cho vật được triệu hồn, vật ấy sẽ thực hiện mong muốn của chủ nhân cho đến khi mong muốn được hoàn thành, vật kia sẽ cắn nuốt lại chủ nhân của nó.
Nên đã có luật cấm, bất kể ai sử dụng giai điệu này nhẹ thì làm súc vật, nặng thì treo ở cột sắt, đời đời chịu đau đớn do xẻ thịt lột da.
Mà Burnice của Oliver chính là vật chứa sát khí cực nặng, thanh gươm đã theo chân Oliver đi lên chiến trường, theo chân gã mọi lúc mọi nơi, không nghĩ tới gã đã triệu hồn nó, có lẽ cũng triệu hồn khá lâu rồi.
Mặt Socécher hơi tái lại, nếu trong tay Oliver có một vật được triệu hồn, chắc chắn sẽ khó khăn hơn nhiều so với việc một mình gã và một thanh gươm vô tri vô giác.
“Sau đó gã đã cười lên, khi ấy tôi cũng để ý đến cây quyền trượng của gã, phần giữ viên đá quý như thể là đầu lâu người, mắt nó lóe lên.”
“Cả căn phòng khi ấy như chìm trong địa ngục, vách tường đẫm máu tươi, xác chết la liệt trên sàn, nghe gã nói có lẽ cung điện trước khi xảy ra thảm sát đang tổ chức buổi dạ hội.”
“Các phu nhân quý tộc, tiểu thư thiếu gia, các quý tộc đều chết hết, xác chết ngổn ngang, đè lên nhau, các bộ phận cũng không nguyên vẹn.”
“Tôi khi ấy thật sự lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng máu me như vậy nên đã rất sợ hãi, không biết tay chân nên làm như thế nào. Lúc đó một xác chết ngay cạnh nơi tôi đứng đột ngột cử động, tay nó túm chặt lấy mắt cá chân, miệng nó há to ra, tuy nó chỉ còn hai hốc mắt chứa đầy máu nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nó muốn giết chết tôi.”
“Thật may trong túi áo của tôi có viên ngọc trai mà cậu đã đưa, nó đã cứu sống tôi một mạng.”
“Socécher, cảm ơn cậu rất nhiều, cậu đã cứu tôi một mạng, nếu tôi vẫn không thể thoát khỏi được mộng cảnh do Oliver tạo ra, tôi sẽ bị giết chết trong đó lẫn ngoài đời rồi.”
Oxandre dừng lại, hai mắt nhu hòa đối mặt với cậu, khóe miệng hắn cong lên, cậu nhìn rõ bản thân trong mắt hắn, chỉ một mình cậu trong đôi mắt trong sáng thuần khiết ấy.
Cậu mím môi cười đáp lại hắn, cả khuôn mặt lúc này đặc biệt dịu dàng, thêm nữa dưới ánh đèn vàng ấm áp, trông như thiên sứ hạ phàm đang ngồi cạnh hắn, trông vô thực, như thể một giây tiếp theo, khi hắn chớp mắt, người trước mặt sẽ biến mất, bỏ lại hắn một mình.
“Là điều nên làm thôi, tôi cũng lo lắng Oliver sẽ đi tìm cậu, thật may cậu không gặp vấn đề gì.”