Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương

“Đã đưa chúng lên đài tròn chưa? Không thiếu ai?” Duran khoác lên mình bộ trang phục tinh tế, thắt lưng bằng vàng điêu khắc hình vòng nguyệt quế, vạt áo dài chạm đất, đầu đội mũ nạm vàng đại diện cho vị thần cấp bậc cao nhất, mái tóc dài cũng được buộc cao lên, đôi mắt nhạt màu hờ hững liếc nhìn ngoài trời.

“Đã đủ, thưa ngài.”

“Đi thôi.”

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, trên đài tròn khổng lồ bao quanh rất nhiều thần thánh từ tứ phương tề tựu, tiếng ồn ào náo nhiệt. Tại chính giữa đài, tổng cộng hơn hai ngàn tội thần bị trói và quỳ xuống đợi xử phạt.

Ngọn đuốc lơ lửng giữa không trung bùng cháy lên ngọn lửa lớn cũng là lúc, Duran - Thần tối cao phải xử phạt tội thần.

Veus lắc chiếc vòng bạc, chống cằm khe khẽ nói chuyện cùng người bên cạnh, “Nghe nói Oliver trở lại rồi! Tên nhóc đấy sống dai như đỉa, cứ nghĩ nó bị đánh cho không thể lành lặn mà luân hồi nữa không ngờ nó vẫn trở dậy được, đã vậy còn kinh động đến cả Thiên Thượng!”

Nohan khoanh tay, tựa lưng vào thành ghế, mệt mỏi đáp lại, “Ừ, có nghe qua, Đại Thiên sứ xuống tận Thủy cung để mượn Hoàng tử Socécher của lão già nửa người nửa cá kia mà.”

Hai người nghe xong liền hiểu được, ‘mượn’ ở đây có ý nghĩa gì, ăn ý cười khẩy một tiếng, Cha đang ngồi cạnh Nohan cắn hạt dưa cũng hứng trí bừng bừng quay sang, “Em biết chuyện này! Oliver giết hại rất nhiều người để tái tạo lại cơ thể của gã ta đó! Nhưng trên Thiên Thượng lại không thể bắt được gã nên muốn túm gọn Socécher làm con tin hòng dụ gã ra nhưng lại túm hụt! Cười chết mất, không biết biểu tình của tên Lafayet đó đen thế nào nữa!”

Cậu nhóc cười sung sướng trên nỗi đau của người khác, khỏi phải nói nhóc đã vui vẻ như thế nào khi nghe tin Lafayet bị hố một vố to như vậy. Cậu cực kỳ ghét tên Đại Thiên sứ kiêu căng ngạo mạn đó. Veus nhướn mày, nhếch miệng nhìn cậu, Nohan cũng nghiêng đầu nhìn, hắn hỏi.

“Sao cậu biết?” Nohan nhếch môi.

“Em quan hệ rộng lắm, một người bạn của em ở dưới Thuỷ cung đã kể cho em nghe vụ việc hôm đó!” Cậu ra vẻ thần bí, vẫy tay ra hiệu cho hai người ghé sát vào, Veus và Nohan liếc nhìn nhau rồi cũng nghiêng người lại gần.

“Ngày hôm ấy, suýt thì Thiên binh đã đánh nhau với Thủy binh, trước ngày này Lafayet đã tới và nói chuyện với Vua Thủy tề nhưng ông không đồng ý! Lafayet liền uy hiếp ông ấy nhưng quả báo đã tới, khi hắn quay lại, nghe tin Socécher không cánh mà bay, gã lúc đấy chắc hẳn đã tức điên lên rồi, lệnh cho Thiên binh lục tung để tìm người mà! Nhưng tiếc là đến cọng tóc của người kia cũng không tìm được!”

“Sao cậu biết được chuyện này vậy?” Veus tựa nửa người vào bàn ngọc trước mặt, hứng thú nhìn cậu.

Cậu nhóc thích ý ra vẻ quẹt quẹt mũi, đắc ý nhìn hắn, “Tất nhiên em sẽ biết rồi, còn biết thế nào thì bí mật!”

Dù sao cậu cũng là cái máy truyền tin nhanh siêu nhanh chạy bằng cơm số 1 Tháp Thần mà, tất nhiên phải có chỗ hơn những cái máy phát tin số 2 số 3 rồi.

Nohan cười cười, đưa mắt nhìn về bên dưới, lúc này toàn bộ trên đài cao đã im lặng trở lại, cậu nhóc Cha cũng không nói nữa, hứng thú bừng bừng nhìn xuống Duran.

Duran nhúng một cành nguyệt quế vào một khay tròn đựng đầy nước thánh, nhấc cành cây lên, truyền năng lượng sang cành cây, hất mạnh lên, năng lượng hoá thành gió, mang toàn bộ các giọt nước đang đọng trên cành, rải đều xuống người của các tội thần đang quỳ bên dưới.

Tiếng xèo xèo vang lên, khí đen từ người chúng nó bay lên không trung, các vị thần ngồi xung quanh lập tức ồ lên, nhao nhao nhíu mày.

Đây chính là hiện tượng bị ma quỷ thôn hoá, chúng nó đang dần từ bỏ đức tin mà đi theo ma quỷ. Nặng nhất trong đó là Alge, những người khác chỉ lên khí đen nhàn nhạt hoặc không nhìn rõ, riêng gã chính là khí đen bao quanh mình, chúng quấn chặt lấy gã như tơ nhện.

Veus nhướn mày, cười khẩy, chắc hẳn sau lần hắn thiêu gã đã khiến linh hồn của gã quy phục lũ ma quỷ hoàn toàn rồi.

Ánh mắt sắc bén của Alge lia tới, căm thù nhìn chằm chằm Veus, hắn cũng thản nhiên nhìn lại còn không cười khẩy, trông ngứa đòn chết đi được. Alge tức nghiến răng nghiến lợi nhưng sức lực bị rút cạn, khí đen vãn bao lấy xung quanh gã, chúng như bị một lồng giam vô hình nhốt chung với gã, không thể thoát ra bên ngoài.

Duran liếc mắt nhìn gã một cái, Alge chính là tay sai đắc lực của Oliver, cũng là kẻ phải gánh tội nhiều nhất. Vốn dĩ khi chưa xảy ra chuyện, gã chính là vị nam thần mà các nữ thần si mê nhất, là người ôn nhu hòa nhã, dịu dàng đúng chuẩn gu của phái nữ nhưng khi Oliver phản lại Đấng cũng như Tháp Thần, tính cách gã như thay đổi 180 độ, trở nên khát máu rõ rệt.

Hiện tại cũng đã quy phục theo ma quỷ, nhưng hắn lại chẳng thể giết chết gã được, đành phải thêm một vòng chết khảm lên cổ của gã, phòng ngừa gã chó cùng rứt dậu.

Thu hồi tầm mắt, đôi tay thon dài mở cuộn giấy bằng lụa mạ vàng ra, bên trong chính là sắc lệnh mà Đấng đã ban xuống.

Lúc này, trên trời mội đoàn Thiên sứ bay xuống, đi đầu chính là Nhị Thiên sứ Laver.

Mái tóc ngắn ngang vai hơi xoăn nhẹ màu hung đỏ, đôi đồng tử màu lục linh động, lúc nào cũng hàm chứa ý cười bên trong, khuôn mặt dịu dàng, khoé môi không khi nào là thấy hạ xuống. Đôi cánh trắng muốt khẽ động, từ từ hạ xuống mặt đất, theo sau cậu là một đoàn dài Thiên sứ. Cậu mỉm cười nhìn Duran đang ngạc nhiên, “Xin thứ lỗi cho sự đường đột của ta thưa Thần tối cao Duran, ta được lệnh của Đấng xuống nơi này để dự buổi lễ xử phạt, mong Thần Duran sẽ không để ý chứ?”

Dù đứng cách xa nhưng hắn vẫn hiểu ý tứ trong lời nói lẫn ánh mắt đang cười kia, từ đầu đến cuối nụ cười ấy đặc biệt giả tạo, ý cười còn chẳng đạt tới đáy mắt. Nhưng hắn vẫn cười, vẻ mặt hoà hoãn, chắp hai tay, “Tất nhiên ta mừng còn không kịp, mau đi chuẩn bị ghế ngồi cho Nhị Thiên sứ Laver đi!” Hắn quay ra đằng sau, thấp giọng phân phó.

“Cảm ơn Thần Duran.” Laver mỉm cười hơi gật gật đầu, xong lại đưa mắt sang nhìn người có khí đen nặng nhất, trong mắt toàn ý nghiền ngẫm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui