Laver nhìn chằm chằm vào Milen, kẻ dù bị ấn dấu nhưng vẫn im lặng chịu đựng mặc cho cơ thể đã run lẩy bẩy vì đau.
Khoé môi nhếch lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Milen, nàng tội thần xinh đẹp cảm nhận được quay đầu đối mặt với hắn, môi dưới bị cắn đến trắng bệch nhưng đôi mắt lại kiên cường trừng mắt nhìn hắn.
Nhưng càng nhìn vẻ nhếch nhác hiện tại của nàng càng khiến những kẻ nhìn được không khỏi càng dâng lên xúc cảm muốn hủy diệt nàng trong lòng.
Dù sao có là thần đi nữa, dục vọng ái dục cũng không thể nào biến mất được.
Duran liếc nhìn cả hai, thấy Milen đã quay mặt đi, Laver cũng quay lại nói chuyện với Thiên sứ đứng đằng sau, hắn mới chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn tràng cảnh bên dưới.
Các Thần quan trẻ tuổi lần đầu chứng kiến tràng diện kinh khủng này không khỏi tái mặt, quay đi không dám nhìn, tuy nhiên mắt không thấy nhưng tai lại có thể nghe được, tiếng gào thét tê tâm không ngừng chui vào lòng họ.
Một Thần quan trẻ tuổi đứng gần Duran nhất, định tiến lên nói với hắn, tầm mắt Laver đảo quanh người kia khiến Thần quan ấy lạnh sống lưng vội vàng quay về, không dám nhúc nhích, Laver nhìn thêm một chút, nhớ kĩ khuôn mặt người kia rồi mới quay đi.
Tiếng gào thét sau một thời gian dài cuối cùng cũng dừng lại, một loạt người đau đớn ướt đẫm cơ thể, tiếng thở hổn hển vang len, người nghe thôi cũng cảm nhận được khi bị khắc ấn đã đau đớn như thế nào.
Con ấn này chính là khắc thẳng vào thần hồn, từng vết từng vết chính là đưa đi đưa lại nhiều lần, mỗi lần đưa lại là một lần đau đớn khác nhau. Nếu bị ấn vào tay vào lưng thì còn có thể nhịn nhưng đây chính là bị khắc trên mặt, nỗi đau sẽ tăng lên gấp bội.
Veus chậc chậc hai tiếng, nói nhỏ với hai người kia, “Milen vẫn chịu được kìa, nhìn mà xem, sống lưng vẫn cố gắng không cúi xuống.”
“Nàng ta thầm thương Oliver lâu như vậy tất nhiên đã rèn được một trái tim sắt đá, một cơ thể không bao giờ gục ngã.” Nohan gật đầu tán thành, thấp giọng nói, “Ta từng vì ý chí kiên định của nàng mà rung động.”
“Ô, oaa, nhưng bị từ chối đúng không?” Cha nghe được tin nóng quay ngoắt đầu lại.
“Chưa nói, cũng không có ý định nói ra, dù sao phần tình cảm này cũng đã kết thúc rồi, không cần phải tưởng niệm làm gì nữa.” Nohan thảy quả nhỏ vào miệng, chầm chậm nhai, nước cốt nho thấm ướt đôi môi nhạt màu của hắn.
Veus không thèm để ý, vỗ vai Nohan, “Laver nhìn Milen từ nãy tới giờ rồi, trông như thể muốn bắt nàng ta về làm thí nghiệm vậy. Nhưng tôi nhớ không lầm Oliver cùng Milen đã yêu nhau mà phải không?”
Cha lập tức đứng lên, vì cặp đôi yêu thích của mình mà phản bác, “Không hề! Oliver không hề cùng Milen bên nhau! Hai người họ chỉ là cấp trên cấp dưới thôi!”
Veus cùng Nohan, ba người sáu cặp mắt trợn tròn nhìn nhau, à không đúng, phải là toàn bộ các vị thần cùng Thiên sứ trong đài tròn này đều hướng ánh mắt về phía Cha, cậu nhóc mặt đỏ bừng nhưng vẫn kiên quyết nhìn vào Veus, lặp lại một lần nữa, “Oliver không có qua lại cùng Milen, người gã yêu là người khác, vĩnh viễn Oliver sẽ không bên cạnh Milen được!”
Đây chính là niềm tin của cậu cũng là chấp niệm của cậu. Rõ ràng dang dở như vậy, cậu không muốn đoạn tình cảm rung động của họ bị hủy hoại một chút nào.
Hai người họ đã cùng thề nguyện cả đời, họ không giữ được thì để cậu thay họ đến giữ đi!
Cậu tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất cứ một lời đồn vô căn cứ nào chia rẽ hai người họ.
Veus ho khan một tiếng quay đi, cười cười với những người xung quanh, dùng sóng truyền âm với Cha, “Cậu còn không mau ngồi xuống, họ đang nhìn chằm chằm cậu kia kìa!”
“Không được, anh phải xin lỗi em ngay!”
“…” Cái gì??
Veus đang cười tự nhiên cứng đờ khóe miệng, không dám quay sang hỏi vặn lại cậu, chỉ có thể đầu hàng nói theo cậu nhóc.
“Rồi rồi, ta xin lỗi cậu vì hỏi một câu vô lễ như vậy, giờ vị thần cao quý đây đã ngồi xuống được chưa?”
“Được rồi, em tạm chấp nhận lời xin lỗi vì câu hỏi của anh!” Cha ngồi xuống, liếc mắt đến sống lưng cứng đờ của Milen, cậu cười khẩy một tiếng, đừng tưởng cậu không nhớ người con gái này đã từng làm gì!
Layla, nữ thần mùa màng ngồi bên trên ném một quả nho đập vào đầu cậu, cười ha hả, “Sao vậy cá nóc nhỏ? Ai khiến cậu sửng cồ lên thế?”
Cha hậm hực liếc cô rồi quay lên, không thèm trả lời câu hỏi kia, hai mắt như dao phóng thẳng đến tấm lưng gầy gò của Milen, tấm lưng kia run rẩy một hồi rồi quay lại, hai mắt đỏ hoe đối diện với cậu nhóc, cậu nhóc cũng chẳng hề quan tâm thương hoa tiếc ngọc là gì, trừng mắt nhìn lại.
Nohan cười cười vỗ đầu cậu, ra hiệu cậu bình tĩnh.
Duran cười nhạo một tiếng, cất giọng lên, chất giọng uy nghiêm của một vị thần cai quản Tháp Thần quả nhiên uy lực trong đó đặc biệt mạnh, chỉ một tiếng “Im lặng” đã khiến cho toàn đài đang rầm rì liền ngồi ngay ngắn, trật tự trong giây lát, không ai dám phát ra tiếng động.
Laver đang ngồi nhấp rượu không để ý đã bị cấm ngôn.
“…” Mẹ kiếp.
“Mở ấn.” Vừa dứt lời, lấy trung tâm đài tròn, một cột ánh sáng từ trên trời cao đập thẳng xuống, theo đó một đạo ánh sáng theo vòng tròn lan ra tứ phía, dần dần tạo thành một thông đạo dẫn thẳng xuống nhân gian.
“Đây chính là Ấn đày, những kẻ bị xử phạt vì tội lỗi nặng nề của chúng sẽ phải xuống đất thịt bằng cách này, chúng nó sẽ chịu sự cải tạo sau khi nhảy xuống. Đến khi chúng đặt chân xuống đất thịt, khi ấy chúng nó sẽ chẳng còn mang hình hài con người cùng sự khôn ngoan nữa!”
“Người đâu.”
“Đưa đi.”
Vẫn là những Thần quan vừa rồi, từng người từng người kéo lê những cơ thể đã chẳng còn nguyên vẹn đến tâm ấn.
Nhìn xuống bên dưới, sấm sét màu tím bao quanh thông đạo dẫn xuống dưới đất. Những kẻ phạm tội kia sợ hãi, không ngừng giãy giụa mong muốn trốn thoát nhưng với cơ thể chúng nó thì chuyện này gần như bằng không, đối với sự giãy giụa của chúng, các Thần quan nhận lệnh đưa xuống bày tỏ rất nhẹ nhàng, không hề có lực uy hiếp hay phải dùng nhiều sức hơn.
Hai ba động tác đã chuẩn xác mà ném người kia vào tâm ấn, theo đó tiếng gào rách cổ họng vang lên, tiếng kêu đau đớn xé ruột xé gan.
Nhiều nữ thần có tấm lòng nhân hậu không khỏi dùng năng lượng của mình che đi thính giác cùng thị giác, không muốn nhìn tình cảnh đau thương này.