‘Cốc cốc cốc…’
“Lancercor! Hôm nay là ngày nghỉ đấy!” Oxandre trùm chăn lên đầu, nói vọng ra “Anh hãy cho tôi một ngày nghỉ trọn vẹn đi!”
Tiếng gõ cửa ngừng lại, tiếng bước chân xa dần rồi biến mất.
Oxandre bỏ chăn xuống, nhìn lên trần nhà một lúc mới ngồi dậy.
Vươn tay xoa loạn lên mái tóc rối bù xù của mình rồi cầm cây bút cùng một mảnh giấy lên, nắn nót mà viết một dòng chữ. Xong xuôi thì lấy băng dính dán lên đầu giường.
“Xong, như này sẽ không quên mất tên người cá nhỏ nữa.” Hắn nghĩ ra một lý do hết sức hợp lý để bào chữa cho hành động đáng nghi của mình.
Vệ sinh thay quần áo, một loạt các hành động lưu loát liền mạch mà không hề bị rối loạn. Đứng trước gương, hắn cẩn thận lấy cây lược chải lại mái tóc rối của mình.
Chỉ với hai ba đường lược đẹp mắt, nắm tóc ổ quạ đã trở thành mái tóc đang nổi đình nổi đám tại thị trấn này. Oxandre nháy mắt với cái gương một cái rồi xoay người đi ra ngoài. Dù sao khi hắn đã tỉnh rồi thì rất khó mà ngủ lại được, không bằng đi mua một chút gì đó để nhấm nháp rồi ra ven biển, biết đâu có thể gặp lại được cậu ấy. Googl𝔢 𝓃ga𝓎 tra𝓃g [ Т R u 𝖬 Т R U Y 𝔢 𝘕.V𝓃 ]
Nghĩ thế, hắn liền vui vẻ. Miệng huýt sáo, tay đút túi, cả người hắn phiêu theo giai điệu nhạc mà tiến bước tới khu chợ tấp nập trong thị trấn.
“Hai người đang làm gì vậy hả?”
“Ed, dừng lại đi nào, Henris không thể chịu đựng thêm mấy trò bắt nạt của em nữa đâu.” Socécher vừa ra khỏi cửa đã chứng kiến cảnh tượng hai cá đánh nhau, không đúng, phải là cảnh một cá này đè lên một cá kia mà giật đi từng viên ngọc trai mới đúng. Cậu không thể nhắm mắt làm ngơ được, dù sao người bị giật kia là Henris, cận thần thân thiết nhất của cậu mà.
“Anh!!” Quả nhiên như cá bị giật ngọc trai đã nói, chỉ cần Socécher xuất hiện trong vòng bán kính 5m thì chắc chắn Edouard sẽ vứt bỏ mọi thứ sau đầu mà chạy lại với cậu.
Socécher thấy vậy định né qua một bên nhưng muộn rồi. Edouard vừa túm được liền ôm chặt cậu vào lòng. Anh đã trở nên to lớn hơn rất nhiều sau mấy tháng không gặp, vốn hai người chỉ sêm sêm nhau nhưng lần này gặp lại, đến cả bắp tay của anh còn to vượt mặt cậu nữa là.
Edouard ôm cậu mà như cá heo ôm mấy bạn cá con vậy.
Cá với cá mà tại sao lại khác biệt lớn như vậy.
Thân hình của cậu rất khác biệt với các người cá nam khác. Nhỏ nhắn hơn, có cơ bắp đấy nhưng lại trông rất mềm mại, da cũng trắng mịn và nhất là đuôi cá của cậu, nó đẹp đến mức khi vừa được sinh ra, cha không tin cậu là nam nên luôn khăng khăng cậu là nữ cho đến khi trưởng y nói ông mới ủ rũ mà chấp nhận.
Cha cậu đã từng nói với mẹ “Ta đã sống và cai quản đại dương này rất lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy sự đẹp đẽ này, vậy mà lại là Socé bé bỏng của ta, không biết đây sẽ là phước hay là hoạ…”
“Anh ơi, em nghe nói anh đã bị thương rất nặng, em thấy anh vẫn chưa lành lại vết thương, mau vào nghỉ ngơi thêm đi anh! Vảy cũng bị tróc mất rồi, đau lắm phải không anh? Tại sao em lại không phải là người thay anh hứng chịu chứ? Lúc đó chắc anh đã phải sợ hãi lắm, em đã nghe Henris kể lại rồi, em xin lỗi, vào lúc anh sợ hãi và đau đớn như vậy lại không bên cạnh anh. Nếu anh cũng như ngày đó, em biết phải làm sao đây anh ơi…” Edouard nửa ôm nửa kéo cậu về phía vỏ sò, đặt cậu nằm lại lên đó mới yên tâm ngồi xuống, đôi mắt anh rủ xuống, che đi toàn bộ đau lòng nơi đáy mắt.
“Em xin lỗi, đáng ra em sẽ về sớm hơn, sau khi thủy quái ở phía bắc bị em giết thì em có thấy hoa Eltral nên đã tự ý dừng lại để hái về tặng cho anh bởi vậy em đã không kịp về. Nếu em về sớm một chút… sớm một chút thôi…”
“Ed này, đừng tự trách mình, chỉ là vết thương nhỏ thôi, đây là do anh không chú ý nên mới bị thương, không phải do em.” Socécher không thể nhìn được anh tự trách mình bèn lấy tay mình nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy kia, dùng hơi ấm của mình để khiến anh bình tĩnh lại, cậu nói tiếp “Anh biết em đau lòng cho anh nhưng em cũng biết mà, anh thích thú những thứ do con người chế tạo và điều khiển, vì anh quá tò mò nên mới dính vào lưới của nhân loại, vì vào lưới nên anh đã cố thoát ra, vì thoát ra được rồi nhưng lại không để ý kĩ nên mới bị móc câu móc vào đuôi, là anh tự làm mình bị thương, không phải do em không về kịp nên anh mới bị thương, vả lại Ed này, chuyện của năm đó là thế nào? Tại sao anh không nhớ gì về chuyện ấy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đôi mắt Edouard đỏ bừng, đau lòng như muốn tràn ra ngoài, tự động làm lơ đi mấy câu hỏi phía sau của cậu, úp mặt vào tay anh trai, nghẹn ngào “Anh ơi, em sợ lắm, anh mà bị làm sao thì em biết làm sao bây giờ?”
“Không phải đã nói anh không sao rồi à? Chẳng phải anh vẫn đang bơi bình thường đây sao? Phải cảm ơn các y ngư rất nhiều, thuốc bôi rất hiệu nghiệm đấy chứ.” Socécher cười nhẹ, định rút tay ra nhưng không thành công nên cũng từ bỏ chẳng qua nụ cười ở khóe miệng cậu trở nên cứng ngắc, tránh bối rối, cậu vẫy vẫy đuôi để phụ hoạ cho lời nói của mình, “Dù sao cũng nên có một vết sẹo ở trên người, những kẻ coi thường anh mới không đi nói bậy.”
Khi còn bé, vì dáng dấp quá giống con gái, Socécher thường xuyên bị mấy đứa trẻ khác đứng sau lưng cười cợt, khi nhìn thấy Edouard ít tuổi hơn cậu đã có thể dẫn dắt hàng trăm người cá đi diệt thủy quái, còn bản thân chỉ có thể ngồi trong cung đọc sách, thỉnh thoảng sẽ đi hái một ít tảo biển về làm thức ăn, khi đó cậu đã ngưỡng mộ họ biết nhường nào nhưng vì khác biệt bởi thân hình, cậu cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều.
Cậu vẫn luôn biết những trưởng lão trong tộc vẫn luôn dè chừng mình, tuy thân hình cậu không rắn chắc như những người cá nam khác nhưng trái lại, cậu được Đấng ban cho sự thông minh từ khi ra đời. Cha kể lại, ngày cậu ra đời, vầng thái dương tỏa sáng hơn bao giờ hết, mọi điều kì diệu vào ngày cậu ra đời đều lần lượt hiện lên, đến những Thiên sứ mang tới những tin lành cũng đến để chúc phúc cho cậu.
“Kẻ nào dám nói xấu anh, em sẽ bẻ gãy răng kẻ đó, rút từng cái vảy của chúng để chúng không dám mở miệng ra nói những lời như thế sau lưng anh nữa.” Edouard trịnh trọng nhìn vào mắt Socécher, giờ phút này cậu có thể rõ ràng được tình cảm của em trai dành cho cậu hơn bao giờ hết.
Socécher quay đi, lặng lẽ rút tay mình về, coi như không thấy tình cảm trong mắt anh, “Đừng làm như vậy, sẽ tổn hại danh tiếng của em mất.”
Edouard mím môi, bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào cậu, xem xem có cảm xúc dao động nào không nhưng cuối cùng anh thất vọng thu hồi tầm mắt.
“Đúng rồi, em đã bao giờ nghĩ đến việc con người có khuôn mặt giống hệt một vị thần không?” Socécher bỗng dưng nhớ lại ngày hôm qua nhìn thấy khuôn mặt kia của Oxandre.
“Giống hệt của thần? Ai?”
“Là Oliver, khuôn mặt đó giống hệt của Oliver, kẻ đã bị diệt thần hồn cách đây rất lâu rồi.”