Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

" Nếu đã lỡ hẹn thì không cần, trễ một ngày hay một đời thì cũng như nhau thôi."

Trong màn đêm anh bừng tỉnh, đôi mắt mở to chứa đầy sự hốt hoảng, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Lý Khôi Vĩ thở hồng hộc như vừa bị người ta rượt đuổi, anh gác tay lên trán nhăn mặt lại.

- Má nó

Đã ba ngày rồi kể từ cuộc gọi đó, anh liên tục gặp ác mộng giật mình giữa đêm. Câu cuối cùng Đại Ngọc nói với anh rằng không cần trở về nữa, dù sao thì cũng đã trễ.

Cô nói: "Em đợi anh."

Anh không đoán được cảm xúc được của cô qua cuộc gọi hôm đó, giọng nói của cô quá mức bình thản như không có việc gì quan trọng xảy ra. Thậm chí lúc đó anh còn nghĩ có phải là cô chờ anh trở về để nói chia tay hay không?

Thật ra việc chia tay này không phải là lần đầu tiên, chẳng phải những lần trước chia tay rồi lại làm lành sao? Mặc dù quá trình gian nan nhưng có quả ngọt Lý Khôi Vĩ cũng cam lòng.

Nhưng lần này anh lại có cảm giác không phải như thế, anh cảm giác Đại Ngọc đã có gì đó thay đổi mà anh không nhận ra được. Đại Ngọc quá bình tĩnh khiến anh lo âu.

Vậy nên anh vừa không thể quay về vừa không dám quay về.

"Nếu như em ấy nói chia tay lúc này thì chắc mình chết mất..."

Lý Khôi Vĩ đã chọn cách trốn tránh. Mặc dù có chút hèn hạ nhưng biết làm sao được, một khi con mèo nhỏ đã xù lông muốn chạy ra khỏi lồng thì biện pháp bắt lại là rất nhiều nhưng sẽ tổn thương đến cả hai. Anh có rất nhiều cách để buộc cô lại ở cạnh mình nhưng thứ anh muốn là Đại Ngọc một lòng một dạ với mình.

Những ngày tiếp theo mọi việc đều thuận lợi, anh biết Đại Ngọc đã nhúng tay vào. Mà cô làm bằng cách nào thì anh có thể mờ mờ suy đoán ra. Chỉ biết rằng không những không cảm thấy nhẹ nhõm ngược lại anh còn cảm thấy tức giận.

Lý Khôi Vĩ ở nơi này tự mình rối loạn bao nhiêu thì Đại Ngọc ở phương xa bị chọc tức bấy nhiêu.

Làm sao mà cô không nhìn ra rằng anh đang né tránh mình chứ? Nhưng mà né cái gì mới được? Chẳng phải người này cầm tinh con đỉa sao, thích bám lấy cô không buông nhưng bây giờ thái độ này là sao?

- Đừng nhíu mày nữa, mặt sắp thành trái khổ qua rồi

Bạch Vĩ An vừa mở cửa đi vào đã bắt gặp bộ dạng khó chịu của cô liền trêu chọc. Đại Ngọc cũng mặc kệ anh ta, hừ hừ vài tiếng tỏ vẻ tiểu thư đang tức giận chớ lại gần. Xong cô lại nghĩ nghĩ một chút, nhìn sang hướng Vĩ An hỏi:

- Mấy hôm nay Khôi Vĩ có gọi cho anh không?

- Có, ngày nào cũng gọi lải nhải như ông cụ non.

Nói xong Bạch Vĩ An liền nhạy cảm nhận ra câu hỏi của cô có điều bất thường. Với châm ngôn sống là nỗi đau của người ta là niềm vui của mình, Vĩ An nở nụ cười nham hiểm:

- Nó không gọi cho em?

- ...

- Cãi nhau sao? Không phải hai người dính với nhau như keo sơn à, ngày nào cũng phát cơm chó cho y tá lẫn bác sĩ sao?-...

- Nếu nó không gọi thì em gọi đi? Đừng nói là em chọc giận rồi bị chặn số điện thoại rồi nhé? Không sao đại gia có thể cho em mượn này.

Nói xong liền rất hăng hái đi đến đưa điện thoại cho Đại Ngọc khiến cô không kịp phản ứng lại. Dù mắt còn chưa thấy rõ lắm nhưng căn bản đã có thể thấy mờ mờ, cô nhìn ra được nét mặt hóng hớt của Vĩ An liền cảm thấy có chút xấu hổ.

Nói với ai không nói, tìm đến tên này chẳng vào chui đầu vào rọ à.

Cô cảm giác mặt mình đang dần nóng lên dù không có gương nhưng cô biết chắc bây giờ da mặt đã ửng đỏ như quả cà chua vừa hái trên cây xuống. Điện thoại đổ chuông khá lâu, người đầu dây bên kia chắc hẳn đang bận rộn, tiếng chuông kéo dài càng lâu càng khiến con tim cô treo lơ lửng trên đỉnh núi.

Hồi hộp, mong chờ cũng có chút lo sợ.

Chuông đổ rất lâu đến khi cô nghĩ rằng nó sẽ tự tắt thì đã có người bắt máy cắt ngang tiếng chuông, thay vào đó là giọng nói trầm thấp:

- Có việc gì?

- ...

- Ngọc xảy ra chuyện à? Giờ này không phải đang thay thuốc sao?

Chỉ mới vài ngày không nghe thấy giọng nói của anh thôi mà cô cứ ngỡ đã vài năm rồi, vừa nghe thấy mũi đã cay xè. Không hiểu sao Đại Ngọc lại cảm thấy có chút tủi thân, uất ức giống như bị anh ức hiếp vậy.

Lý Khôi Vĩ bên kia không nghe thấy tiếng trả lời, giọng nói cũng trở lên lo lắng:

- Làm sao? Gọi rồi không nói gì thế, mày rảnh lắm à?

- Là em

- ....

Lần này đến lươt anh im lặng, không ngờ đến người gọi cho anh là cô. Lý Khôi Vĩ nhìn lại màn hình điện thoại, ừ không nhìn nhầm đây là điện thoại của Bạch Vĩ An mà.

- Có phải dạo này anh rất bận không?

Vì bận nên mới không có thời gian gọi cho cô

Hay là anh muốn trốn tránh cô?

- Không bận, em bị sao thế? Sao lại dùng điện thoại người ta gọi cho anh?

Thật muốn hét lên với anh rằng không bận sao không gọi cho cô, biểu hiện này của anh chính là né tránh cô, né như né tà. Đại Ngọc hắng giọng, nhìn Vĩ An một cái thấy anh ta đang nở nụ cười nham hiểm liền nuốt lại mấy lời định nói vào bụng. Lý Khôi Vĩ thấy cô im lặng, tâm tình cũng nhộn nhạo theo, cẩn thận mở lời tiếp:

- Sao vậy? Có gì muốn nói với anh hả?

- Anh có thể đi ra ngoài được không?

- Hả?

Lý Khôi Vĩ ngớ người đáp lại nhưng thật ra cô không nói với anh, mà là đang nói với người đứng trước mặt. Bạch Vĩ An nhướng mày trên mặt không giấu được sự vui vẻ, anh ta nghiêng đầu đáp lại:

- Điện thoại của tôi.

- Mượn một chút sẽ trả tiền cước cho anh.

- Không cho mượn

- Bạch Vĩ An!

Chẳng hiểu anh ta đón phải ngọn gió độc nào, đi đến lấy lại điện thoại khiến cô không kịp giành lấy. Bạch Vĩ An bắt lấy tay cô, cau mày lắc đầu khiến cô ngừng lại động tác cắn môi dưới đầy bực tức. Anh ta nói với Lý Khôi Vĩ:

- Đến giờ em ấy thay thuốc rồi cho nên Lý tổng muốn gì có thể gọi lại sau, tạm biệt.

Dứt khoát tắt máy mặc kệ cô đang dùng cánh tay còn lại đang véo lấy mình, Bạch Vĩ An bỏ điện thoại vào túi. Đại Ngọc với ngọn lửa giận đang bốc cháy, giọng gay gắt nói:

- Anh bị cái đéo gì đấy? Chó cắn phát bệnh dại đúng không?

- Con gái đừng có mở mồm ra là đéo đéo.

- Anh quản được sao? Mau cút đi, thay bác sĩ!

Đại Ngọc rút mạnh tay về, phát hỏa quát lớn rồi nằm xuống giường. Bạch Vĩ An nhìn cô từ trên cao rồi mắt lại đưa về phía cửa đang đóng kín. Từ lúc cô nói chuyện điện thoại, Vĩ An đã phát giác ra có người đi đến, mà không chỉ một người mà là hai người. Con người yêu đương trong mắt trong tai chỉ toàn màu hồng với tình yêu, làm sao mà để ý xung quanh. Làm việc tốt còn bị ăn chửi, lẽ ra nên để cho cô gặp chuyện cho rồi.

- Ân ân ái ái, đến giờ thay thuốc cũng không màng đến đúng không? Hay là tôi móc mắt em ra luôn nhé đỡ phải cực khổ cho đôi bên nữa!?

Bạch Vĩ An vừa nói vừa vỗ vào cánh tay của cô, Đại Ngọc dĩ nhiên khó chịu ra mặt né đụng chạm với anh ta. Cô cười lạnh một tiếng:

- Chó độc thân bây giờ muốn cắn người à? Đã tiêm phòng dại chưa?

Chó độc thân Vĩ An nhe răng gầm gừ - à nhầm bác sĩ Bạch trợn mắt nghiến răng định phản kháng lại thì cửa phòng đã mở ra, một đôi giày tây đen bóng xuất hiện trên nền gạch sáng bóng tạo ra tự tương phản, bên trên là âu phục, quần tây thẳng tắp bọc lấy đôi chân dài. Một giọng nói đầy ma lực vang lên chứa ý cười:

- Bác sĩ với bệnh nhân cãi nhau là không đúng với quy định của bệnh viện đâu, tôi nói đúng không bác sĩ?

Đại Ngọc thu lại móng vuốt quay phắt qua nhìn người kia, chỉ một giây sau khi nhìn thấy cô lại như con mèo xù lông, lộ ra bộ móng vuốt nhọn hoắc của mình đầy cảnh giác hỏi:

- Trương tổng lại đến có việc gì?

Trương Quy Hoàng trên tay cầm theo một ít trái cây bộ dạng đi thăm bệnh, khi nhìn thấy bệnh nhân rất không vui khi thấy mình cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, ngược lại hai chữ vui vẻ còn viết lên mặt. Hắn đặt túi trái cây tươi rói lên bàn, nói:

- Đến thăm em.

Haha mời cút cho.

Trong lòng nói thế nhưng ngoài mặt Đại Ngọc chỉ cười nhạt, mặc kệ hắn nổi điên đến nhìn cô. Đúng vậy, là nhìn cô. Từ lúc hắn đến cả phòng đều im lặng, cô với Vĩ An cũng không cãi nhau nữa, ngược lại còn rất hòa thuận nhanh chóng thay thuốc làm những gì cần làm.

Có điều khi nãy Bạch Vĩ An rõ ràng đã nhìn thấy hai bóng người, tại sao bây giờ chỉ có một mình Trương Quy Hoàng bước vào nhỉ? Bóng người kia anh ta nhìn cũng trông khá quen nhưng nghĩ mãi chẳng nhớ ra là ai. Vừa thu dọn dụng cụ y tế vừa dặn dò bệnh nhân đang khó chịu truyền nước kia:

- Nửa tiếng sau là đến giờ ăn, hôm nay ăn nhẹ thôi... nghỉ ngơi sớm một chút.

Ý nghĩa sâu xa là không tiếp khách nữa, tiễn khách đi.

Đại Ngọc nhìn Vĩ An, khuôn mặt lạnh tanh của anh ta vẫn không có chút thay đổi. Kẻ không được ưu ái ở nơi này, Trương Quy Hoàng lại vắt chéo chân như đang ở nhà của mình gọt táo một cách chăm chú cẩn thận. Cô nhìn sang hắn, ý tứ rõ như ban ngày nói:

- Hết giờ thăm bệnh rồi, Trương tổng...

- Em nghỉ đi, tôi sẽ im lặng không làm phiền.

Có bệnh thì đi chữa đi, đến đây làm gì thế?

Trương Quy Hoàng nhìn Bạch Vĩ An bằng đôi mắt âm u, hắn nói tiếp:

- Thay thuốc thôi cũng lâu như vậy, tay nghề của cậu có vấn đề à?

- Cũng không phải thay cho anh, anh lo cái gì?

Bạch Vĩ An bỏ cây kéo lên khay tạo tiếng vang chói tai, liếc hắn một cái. Mỗi lần Đại Ngọc chạm mặt hắn ta thì đêm đó sẽ ngủ không yên, sáng ra sắc mặt sẽ tệ đi mấy phần khiến Bạch Vĩ An chỉ muốn chặn chốt cấm Trương Quy Hoàng đi vào. Thế nhưng điều khiến bác sĩ Bạch lương thiện nhà ta nổi nóng chính là Đại Ngọc để hắn ta lui tới. Còn dặn anh ta không được nói với Lý Khôi Vĩ, cũng chẳng hiểu Lý tổng nhà ta bố trí người kiểu gì mà đến giờ này cũng không biết một tin tức quan trọng như vậy. Ngây ngốc ở bên Đức như khúc gỗ.

- Hôm nay bệnh nhân cần nghỉ ngơi sớm, Trương tổng có gì muốn nói thì nói nhanh đi. Tôi không ngại kêu bảo vệ lên vác anh ra đâu.

Trương Quy Hoàng cười cười không để ý đến thái độ của anh ta, ném cho Vĩ An một trái táo đã được gọt sạch. Mà bác sĩ Bạch cũng không có khí phách, cắn một cái rõ to rồi đi ra ngoài.

Đại Ngọc: "...."

Trong phòng chỉ còn hai người họ, cô vì trên tay còn kim nên không dám cử động nhiều. Ngược lại với trái táo to tròn ban nãy đưa cho Vĩ An, Trương Quy Hoàng cắt nhỏ ra từng miếng bỏ lên một cái dĩa sạch có sẵn trên bàn đưa đến cho cô. Đại Ngọc cũng rất bình tĩnh nhận lấy còn nói một câu cảm ơn. Trương thiếu nhướng mày:

- Không có chi.

Táo có vị ngọt thanh, nhiều nước.

Hết táo lại còn dâu tây, cherry, nho. Cứ mỗi lần cô ăn hết thứ trong dĩa thì Trương Quy Hoàng sẽ đi đến đổi cho Đại Ngọc một đĩa đầy ắp thứ khác. Ăn được một lúc thì cô mới giật mình nhớ ra việc quan trọng:

- Anh đã rửa chưa đấy?

- Ồ...

- ...

Ồ là ý gì? Là rửa hay chưa?

Cô cảm thấy trái dâu tây trong miệng mình có từ vị chua đã chuyển thành một vị là lạ. Trương Quy Hoàng nhìn Đại Ngọc không dám nhai cũng không dám nhả ra thì bật cười thành tiếng, giúp cô giải đáp thắc mắc:

- Yên tâm đã rửa trước rồi, nếu em muốn tôi không ngại rửa bằng nước sát trùng một lần nữa.

- Cút.

Ăn đến khi bụng cảm thấy hơi no thì Trương Quy Hoàng cũng ngừng lại. Hắn bỏ số trái cây còn lại vào tủ lạnh còn dặn dò cô:

- Ngày mai hãy ăn tiếp, để ra ngoài bớt lạnh rồi hãy ăn.

- Hôm nay Trương tổng rảnh rỗi đến vậy sao? Đến đây gọt trái cây cho tôi ăn thôi à?

Trương Quy Hoàng đi vào nhà vệ sinh rửa tay sau đó đi ra rút vài tờ khăn giấy có sẵn trong phòng lau tay, vừa lau vừa nói:

- Có độc thì nãy giờ em cũng đã ăn hơn nửa kí rồi, sợ gì chứ?

- Anh sẽ không làm mấy trò trẻ con như vậy.

Cô nói với giọng chắc nịch, hắn ồ một tiếng có hứng thú với lời cô vừa nói. Trong không gian im lặng vang lên tiếng bước chân của hắn ngày một càng rõ, thân hình cao to của hắn ngày càng một gần. Trong đầu cô nảy lên ý nghĩ muốn bỏ chạy như một động vật ăn cỏ cảm nhận được nguy hiểm đang kề cạnh vậy, chạy mới sống được.

Thế nhưng tình trạng của cô lúc này có khác gì ngựa gãy một chân, đi còn không vững nói chi là chạy. Hơi thở của hắn bao trùm lấy bầu không khí hít thở của cô, Đại Ngọc cau mày nhích sang một bên nhưng rất nhanh đã bị hắn bắt lại. Trương Quy Hoàng nắm lấy cổ tay đang gắn kim truyền nước của cô, tay còn lại nắm lấy cằm cô bóp chặt.

Giọng nói của hắn sát bên tai, trầm thấp khiến Đại Ngọc nổi da gà:

- Tôi muốn xử ai thì trở bàn tay là được, cần gì phải tốn công sức như vậy?

Lực của hắn rất mạnh khiến cô cảm giác xương hàm như nứt ra, cơn đau truyền ra khắp cơ thể. Trương Quy Hoàng không giảm lực ngược lại kéo cô sát lại mình, hắn quỳ một chân lên giường nhìn cô từ trên xuống bắt cô phải ngước mặt lên. Chầm chậm mà nói:

- Trần Đại Ngọc chúng ta đã giao hẹn rồi

- Ừ

Câu trả lời này của cô càng làm hắn tức giận hơn, lực tay càng mạnh khiến Đại Ngọc cũng phải rên nhỏ một tiếng. Trương Quy Hoàng cười lạnh, ánh mắt hung ác nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô:

- Thứ em muốn tôi đã cho vậy thì thứ tôi muốn đâu?

- Tôi đã đưa cho anh rồi còn gì?

Đại Ngọc níu lấy tay của hắn nhưng nó như thanh sắt làm cách nào cũng không lung lay được. Cô nhìn thấy khuôn mặt đầy sát khí của hắn, giọng nói trầm thấp vang lên mang theo đầy sát khí:

- Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Rõ ràng là có tới hai con chip, em đưa một con vậy thì con chip còn lại đâu? Trần Đại Ngọc tôi không có thời gian chơi với em!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui