Mặc kệ cô nhân viên đang mặt mày biến sắc, Mộc Chi đi tới trước Huỳnh Đan, chủ động giúp cô cầm mấy túi đồ và nói:
"Chị ! Sao chị ở đây, em tưởng bây giờ chị với anh rể phải sắp xếp nhiều thứ lắm.
Có phải cần mua thêm gì không , sao chị không nhắn vào nhóm, tụi em sẽ mua rồi gửi cho chị.
Mắc công chị đi quá, buổi trưa nắng lắm, nhỡ bệnh thì sao làm cô dâu xinh đẹp được.
Gần đến ngày diễn ra hôn lễ rồi đấy."
Huỳnh Đan lắc đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên nét tươi cười rạng rỡ.
Môi hé mở đáp lời:
"Ó nhà mãi chán lắm, anh rể các em đã lo liệu hết rồi, chị muốn cũng chẳng cho chị giúp đỡ.
Anh ấy còn bảo chị phải đi giải khuây trước khi anh ấy đưa chị về dinh cơ.
Với lại có em gái chị về đây chơi cũng như tham dự lễ cưới, nên chị cùng em ấy đi mua sắm thêm vài món đồ dùng.
Không ngờ trùng hợp lại gặp em ở đây, đã vậy còn chứng kiến được chuyện đặc sắc nữa chứ."
Mộc Chi nghe Huỳnh Đan nói, một lần nữa cô bé quay sang nhìn Yuko, miệng nhoẻn cười nhẹ nhàng.
Trong lòng không ngừng gào thét: "Đúng là em gái của thiên thần nhà mình, đẹp chị đẹp luôn em.
Thật đẹp quá, nhất là đôi mắt tím huyền bí tựa hoàng hôn kia, trông cuốn hút vô cùng."
Mộc Chi âm thầm đánh giá, qua vài giây mới trả lời:
"Làm phiền đến chị rồi, em giải quyết được mà.
Cô nhân viên này muốn kiếm chuyện trêu chọc em.
Lí do rất đơn giản, cô ta khinh người, thấy em bình dân mà vào hiệu quần áo đắt tiền xem đồ.
Sợ em không mua hay không đủ tiền sẽ lấy cắp.
Hay thật chị ạ, lúc em đi qua sào áo khác thì cô ta đi kiểm tra hàng, sau đó la lên các thứ."
Huỳnh Đan vỗ vỗ lên mu bàn tay Mộc Chi, đó xem như là sự trấn an:
"Không sao, trợ lí của chị mà.
Nếu có chuyện gì thì chị phải được biết để giải quyết chứ."
Nói dối không chớp mắt, Mộc Chi trong lòng vô cùng bieết ơn Huỳnh Đan vì ra mặt thay mình.
Lại còn nhận cô bé làm trợ lí nữa chứ.
Nếu là thật, chắc là Mộc Chi cô sẽ trở thành người may mắn nhất trong nhóm người hâm mộ mất.
Huỳnh Đan kéo Mộc Chi qua bên người mình và đứng cạnh Yuko.
Ánh mắt sắc sảo nhìn cô nhân viên kia, bộ dáng ung dung nói chuyện:
"Xem ra cô cũng đa sắc nhỉ.
Mặt khi nãy còn vênh váo, sao bây giờ chuyển thành trắng bệt vậy.
Có cần tôi gọi sẵn xe cứu thương không ? Nói cô biết, người của tôi, tôi rất hiểu.
Nếu cô khẳng định trợ lí của tôi lấy cắp áo trong cửa hiệu thì hãy chứng minh đi.
Cảm thấy khó quà cứ để tôi mời quản lí đến.
Không chừng xong mọi việc, cô sẽ lên tăng xông mà nhập viện ấy."
Cô nhân viên run rẩy, đôi mắt e sợ không dám nhìn thẳng Huỳnh Đan.
Cô ta lắp bắp:
"Tôi...tôi .tôi không biết cô gái này là trợ lí của cô đâu cô Đan ơi.
Tại cô ấy ăn mặc bình thường quá..."
Lời còn nói chưa dứt đã bị Yuko cắt ngang:
"Thế là cô tỏ ra khinh thường người ta à ? Tác phong làm việc cô được đào tạo thế sao ? Thật lạ nha, cô cũng đi làm công ăn lương, cô gái này là trợ lí của chị tôi, cũng làm công ăn lương.
Khác nhau ở đâu mà cô lại nói ra mấy lời dè bỉu vậy ? Bản thân hơn người ta bao nhiêu, sao cái miệng ăn nói khó nghe thế ! Cô đi làm nhưng bỏ câu
"Khách hàng là thượng đế" ở nhà à.
Khách đến mua hàng dù có là ai, mặc đồ nào thì vẫn là khách, người sẽ trả tiền để giúp các cô tăng doanh thu với bên công ty.
Tiền lương các người nhận được cũng một phần là từ các khách hàng đấy.
Bổn phận cô là nhân viên chỉ cần nhớ công việc của mình: chào đón, tư vấn và thanh toán cho khách hàng, gương mặt bao giờ cũng phải niềm nở.
Đó là quy định chung của mỗi nhân viên bán hàng, thích hay không mặc kệ cô.
Điều quan trọng là nhân viên phải làm vừa lòng khách đến xem đồ, chứ không phải bày ra bộ dáng khinh miệt người khác.
Chẳng chuyên nghiệp gì cả !"
Lời Yuko nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng ý tứ vô cùng sắc bén.
Điều này khiến cho cô nhân viên đã sợ nay càng sợ hơn.
Cô ta đâu ngờ lại trùng hợp đụng phải trợ lí của người mẫu hàng đầu thế giới, lại sắp trở thành Vũ Khúc thiếu phu nhân lẫy lừng khắp trời Tây và Âu.
Sao vận của cô ta lại xui xẻo như thế này ....
Cô nhân viên không đáp ngay, mặt mày cô ta hết trắng lại xanh, lòng gào thét không ngừng...
Khi cô ra chuẩn bị cất tiếng đáp thì Huỳnh Đan đã ồ ạt tuôn lời:
"Cô khôn hồn nói rõ ràng cho tôi, tôi sẽ check camera ngay bây giờ.
Nếu thật sự trợ lí của tôi lấy cắp áo, đích thân tôi sẽ quỳ xuống đây dập đầu tạ tội với cô.
Còn không, cô phải xin lỗi cô bé ngay lặp tức."
Không để cô nhân viên phản kháng, Huỳnh Đan từ khi nào đã được một nhân viên khác đưa đoạn phim cho mình coi.
Đoạn phim ghi lại khoảnh khắc cô nhân viên đang kiểm tra sào treo áo, cô ta thấy Mộc Chi đi qua sào khác xem liền nhanh chóng lấy một chiếc áo rồi giấu đi.
Trước đó cô ta luôn nhìn Mộc Chi bằng ánh mắt khinh thường.
Xong xuôi hết chính là đoạn cả hai tranh cãi, cô nhân viên không ngại phỉ báng Mộc Chi là hạng thấp kém, muốn ăn cắp đồ nên giả vờ vô cửa hiệu xem....
Huỳnh Đan coi xong, cô không lạnh không nhạt nói với người nhân viên đã đưa đoạn ghi hình cho mình:
"Cảm ơn cô khi nãy giúp tôi đi lấy đoạn camera này.
Bây giờ tôi nhờ cô hay mang đến phòng trình chiếu, nhờ người ở đó phát lên toàn bộ màn hình tronh và ngoài trung tâm thương mại.
Tôi muốn cô nhân viên cao sang trước mắt này phải hiểu thế nào là hạng thấp hèn, gắp lửa bỏ tay người.
Đồng thời nhờ cô nói với quản lí trình lên cấp trên về hành vi của cô ta.
Tôi mong rằng, lần sau quay trở lại đây, những nhân viên sẽ có thái độ tôn trọng khách hàng hơn."
Người nhân viên kia lặp tức thi hành.
Vì sao lại có việc này? Đó là lúc hai người kia đang tranh cãi, người nhân viên ở chỗ trưng bầy nến thơm, Huỳnh Đan và Yuko cũng ở đó.
Thế là Huỳnh Đan nhờ người nhân viên giúp mình lấy đoạn camera, sau đó thanh toán hết toàn bộ nến thơm được bày trưng trên quầy.
Viện này đồng nghĩa là KPI của người nhân viên sẽ tăng lên nhanh chóng, có thưởng từ cấp trên.
Việc hời thế ai mà không làm, với cả người nhân viên này cũng chẳng ưng thái độ khinh người của cô nhân viên kia.
Cô nhân viên sợ hãi quỳ rạp xuống dập đầu, mặt mày mếu máo van xin:
"Mong cô tha thứ, là tôi có mắt như mù.
Xin cô, xin cô đừng làm thế, tôi sẽ mất việc..."
Huỳnh Đan nhếch môi, cô trầm giọng:
"Cấp trên của cô sẽ giữ lấy khách hàng thay vì một nhân viên có thái độ kém cõi như cô ở lại làm việc.
Cô nên nhớ cho kĩ, đừng nhìn người khác bằng vẻ bề ngoài, thiệt cho cô thôi.
Mong cô nhớ lấy.
Tôi đã gọi đến cho quản lí rồi, họ sẽ đưa lệnh xuống kiểm điểm cô."
Nói rồi Huỳnh Đan cùng Yuko và Mộc Chi đi ra khỏi cửa hiệu quần áo.
Cả bả ghé vào KFC để ăn uống và trò chuyện.
Sau khi giới thiệu qua lại, Yuko với Mộc Chi đã trở nên thân thiết hơn, cả hai lại bằng tuổi cho nên rất dễ nói chuyện.
Huỳnh Đan xé một miếng gà cho vào miệng nhai xong rồi nói:
"Trợ lí của chị còn bên nước ngoài, Yuko có hôm sẽ đến thực tập ở công ty.
Nếu như Mộc Chi rảnh, em không có lịch học thì hãy đến giúp chị làm trợ lí nhé.
Nếu rảnh rỗi nữa cứ đến tìm chị hoặc là Yuko.
Nhất là Yuko, con bé mới đến đây, đi chơi chưa nhiều, hai em có thể cùng hẹn nhau đi ăn, đi dạo cho đỡ nhàm chán.
Chị thấy Mộc Chi cũng không có bạn bè nhiều, tính tình của em so với Yuko thì hoạt bát hơn một xíu.
Hai em chơi cùng sẽ hợp đấy."
Mộc Chi nghe Huỳnh Đan nói thế liền vui vẻ đáp:
"Vâng thưa chị, em thấy Yuko rất đáng yêu.
Nếu có thời gian em hi vọng sẽ được cùng cậu ấy nói chuyện nhiều hơn."
Yuko nãy giờ chăm chú lắng nghe, vì vậy, khi Mộc Chi nói xong thì đáp lại ngay:
"Được chứ, mình có thể nói là rảnh ấy.
Nếu cậu nhàm chán cứ tìm mình trò chuyện nhé.
Bạn bè của mình không nhiều, thân nhất chỉ có một người nhưng ở Nhật Bản.
Mình hi vọng có thể cùng cậu san sẻ và thân thiết hơn.
Cậu vô cùng dễ thương và mạnh mẽ, mình vừa thấy liền có ấn tượng.
Lát nữa chúng ta trao đổi số điện thoại được chứ ?"
Mộc Chi không chần chừ mà gật đầu ngay.
Huỳnh Đan thấy hai cô em gái thân thiết, trong lòng cô cũng vui lây.
Yuko có thế cởi mở hơn với mọi người xung quanh là điều khiến Huỳnh Đan yên tâm.
Cô bé đã chịu quá nhiều tổn thương trước đó, may mắn có Shin bên cạnh, mà cô cũng chứng kiến từng giai đoạn Yuko lớn lên đến bây giờ.
Mọi chuyện đã qua, cô hi vọng về sau Yuko có một cuộc sống vui vẻ, có những người bạn tốt, có nhiều người thương yêu.
Đặc biệt, tình yêu của cô bé và Shin sẽ luôn luôn ngọt ngào.