Tầng hầm của nhà chính Yamamoto là một nơi cực kì tăm tối, ánh sáng cũng chỉ có thể len vào những ô cửa nhỏ trên vách tường được xây cao ngăn cách vạn vật bên ngoài.
Đây cũng chính là nơi đáng sợ nhất của gia tộc Ya-mamoto, nơi gia pháp thật sự được thi hành khi có người phạm phải đại kị không thể tha thứ trong gia tộc.
Ở đây vừa tối, vừa ấm mốc, lại lạnh lẽo, phía trung tâm đôi bên các phòng giam có một bàn thờ lớn đặt bài vị tố tiên, khói nhang cùng ánh đèn dầu lúc nào cũng được thắp lên, xung quanh là những tượng mặt quỷ treo trên tường...
Tất thảy như tái hiện địa ngục trần gian nhằm trừng trị kẻ gian ác.
Chỉ có người bị giam vào nơi này mới cảm nhận hết thảy mọi sự đáng sợ và ghê rợn của nó...
Trong một phòng giam, có thể nói là căn phòng đặt gần bàn thờ bài vị tổ tiên nhất, nơi mà vợ chồng ông Ren -
Satomi và con gái Yuka đang bị giam giữ.
Từ khi cả nhà bị đưa vào đây, ai cũng đờ đần chẳng hó hé một lời, có cũng chỉ đưa mắt nhìn nhau mà thôi.
Nhất là Yuka, cô ta không nghĩ gia đình mình sẽ đến bước đường này, mọi thứ tốt đẹp trước mắt bỗng dưng biến mất...Đến tận bây giờ, cô ta vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình đó là mọi kết cục hôm nay mà gia đình cô ta phải chịu đều do Yuko và Huỳnh Đan gây ra....Lòng căm hận trong cô ta nhiều hơn...
Bà Satomi đưa mắt nhìn ông Ren một cái sắc lẹm, giờ phút này bà ta chẳng còn phải kiêng dè gì nữa mà thản nhiên thốt ra những lời chê bai, khinh thường mà từ lâu đã giấu nhẹm trong bụng:
"Ông nói được mà không làm được, đúng là đồ đàn ông nhu nhược.
Mẹ con tôi lúc trước không nên tin tưởng ông, ông để chúng tôi chờ đợi...Ông giỏi tính toán đến nỗi bây giờ kéo theo mẹ con phải ngồi trong nhà giam chờ người ta đến cười vào mặt.
Tôi thấy ông chẳng được cái gì ngoài cái miệng cả, nói được nhưng có làm được bao nhiêu.
Nếu không phải ông có địa vị cao sang thì tôi đã đá ông đi từ lâu.
Vô dụng thật !"
Ông Ren vốn dĩ yên lặng nhưng khi nghe thấy những lời nói vô tình của vợ liền có phản ứng.
Đôi mắt ánh lên tầng sương mờ nhìn thẳng vào cặp mắt tím có phần đanh đá, khinh người của bà Satomi.
Giờ phút này ông ta mới cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là thất bại hoàn toàn....!Từ trước đến nay, vợ của ông ta vốn dĩ có tính tình có hơi kiêu ngạo nhưng ông không lấy làm lạ, bởi lúc trước cuộc sống khó khăn nên khép mình, khi cưới ông ta rồi, ông ta luôn muốn cho vợ những điều tốt nhất...Chẳng qua bây giờ mới hiểu rõ con người của vợ mình, vốn dĩ cưới ông ta là vì vinh hoa phú quý....Ông ta chỉ muốn tốt cho vợ cho con mà mưu tính, cuối cùng lại bị chính vợ mình sỉ vã như thế này...Cũng không trách Satomi, tất cả là do ông ta tính toán không chuẩn xác, là ông ta không giữ lời hứa của mình khiến cho hai mẹ con rơi vào khổ cảnh...
Ông Ren chìm trong những suy nghĩ của bản thân hồi lâu mới cất tiếng đáp lời bà Satomi:
"Tôi bất tài nhưng chẳng phải cũng đã cho bà khoảng thời gian sống sung túc trong nhung lụa đấy sao.
Bà trách tôi, tôi chấp nhận nhưng nếu không có tôi, bà có tìm được ai tốt trong lúc bà khổ cực nhất hay không.
Bây giờ chuyện vỡ lẽ, tôi không trách ai chỉ trách bản thân mình thôi.
Nhưng mà, bà nghĩ xem, mọi chuyện có thể tiếp tục ở cục diện khác nếu như bà không kích động gây tổn thương cho Tiểu Đan...Bà có biết tôi đang có những tính toán khác cho Yuka không hả ?"
Bà Satomi nghe ông Ren nói mà không thể nào nguôi cơn giận.
Bà ta gắt gỏng phản bác:
"Ông không trách tôi mà nói những lời như thế à ? Nếu không phải con khốn Tiểu Đan kia thì con gái tôi có bị phỉ báng trước mặt mọi người hay không.
Trong cái nhà này, con gái tôi lúc nào cũng hơn những đứa cháu khác, nó còn giúp ông lấy được khối cổ phần của mấy cổ đông nữa...Vậy mà ông chẳng bao giờ giúp nó nói tốt trước các trưởng bối, không biết lựa lời để bọn họ thương nó..."
Nói đoạn bà Satomi lại im vì không biết nói thêm cái gì, cùng với cơn giận dữ đang bùng phát nên nghẹn cả cổ họng, muốn nói cũng chẳng nói tiếp được.
Ông Ren không nói chuyện với bà ta nữa mà quay sang Yuka đang thẫn thờ rồi nhẹ nhàng mở miệng:
"Con đừng lo, ba sẽ nhờ người xin ông nội để con ra ngoài.
Mọi chuyện ba sẽ chống đỡ cho hai mẹ con.
Sau khi ra được rồi, con vào phòng của ba mở két sắt để lấy tiền và bỏ đi đến một nơi khác, mua một căn nhà ở đấy một thời gian, nhớ mua chuộc một người làm nhằm đưa mẹ con ra ngoài.
Sau đó, hai người đi đến gia tộc Takahashi, ba của Takahashi sẽ gúp đỡ đưa hai người ra nước ngoài.
Khi đã rời khỏi Nhật Bản, con và mẹ tìm một căn nhà khang trang, rồi mở một tiệm gì đó buôn bán.
Số tiền ở két sắt đủ cho con và mẹ sống an nhiên đến cuối đời, cả sổ bảo hiểm của ba cũng ở trong đó mang đi rút tiền, còn có một số món đắt tiền khác, con hãy mang đi bán đi.
Cho đến bây giờ ba đã hiểu rõ lòng của mẹ con, nhưng con là con gái duy nhất của ba, ba tất nhiên phải thương con."
Những lời quan tâm và lo lắng của ông Ren dành cho Yuka thật sự đã chạm đến đáy lòng của Yuka.
Đối với cô ta, người ba này vẫn luôn là niềm tự hào nhất, ông đối với cô ta thương yêu hết mực...Mọi chuyện thành ra như thế này là do những kẻ khốn nạn ngoài kia.
Thù này cô ta nhất định phải trả đủ...
Yuka nâng tầm mắt tràn đầy thù hận và căm ghét hướng về phía ông Ren, giọng nói mang theo ai oán vang lên:
"Một khi ra khỏi đây, con nhất định trả đủ những gì lũ người khốn kiếp kia nợ chúng ta.
Ba yên tâm, con sẽ không để ai gây khó dễ cho ba mẹ đâu."
Bà Satomi không buồn nói chuyện với hai ba con họ, bà ta nhìn xung quanh cảnh vật, nét mặt ánh lên tia chán ghét, miệng buộc thốt lên than vãn:
"Chỗ quỷ quái gì đây chứ ? Thật kinh tởm !"
Bên ngoài có tiếng kim loại va chạm, sau đó là tiếng mở cửa cùng với tiếng bước chân thật vang dội đi vào.
Cả ba người bật dậy nhìn theo hướng đó xem là ai đến thì bắt gặp đôi mắt sắc bén, lạnh lẽo của Shin cũng đang đối diện bọn họ...Thoáng chốc cả ba có phần sợ sệt, cảm giác rợn óc trỗi dậy khắp toàn thân...Họ thấy anh như thể thấy quỷ dữ....
Shin oai phong cho hai tay vào túi quần, anh từng bước đi đến trước lồng sắt phòng giam gia đình ông Ren.
Đôi con ngươi sắc lạnh quét qua bọn họ một lần sau đó mới nhàn nhạt cất tiếng:
"Hôm nay tôi chính thức tính cả vỗn lẫn lãi với các người."