Lý Ngật Châu còn về trễ hơn Phương Nam Chi dự đoán một tuần. Lần này cô đi cùng Hứa Đình Ưu và Hứa Nguyên Hạo tới nhà anh là đã ba tuần không gặp mặt anh rồi.
Đã lâu không gặp, anh vừa cắt tóc, trông càng gọn gàng, tuấn tú và thoải mái hơn. Mặt mày anh vẫn dịu dàng và chan chứa nụ cười nhẹ như bình thường, nhưng lúc giảng bài cho người khác thì vẫn có vẻ khá nghiêm khắc.
Ba người làm việc theo quy trình như trước. Đầu tiên là kiểm tra mấy bài thi của tuần này, sau đó là ngồi thành hàng trong phòng đọc để làm bài tập, cuối cùng là giảng đề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có ai không, Lý Ngật Châu."
"Anh Chu! Bọn em tới rồi!"
Đột nhiên bên ngoài có tiếng người gọi. Lý Ngật Châu đang giảng bài cho Hứa Đình Ưu, nghe thấy tiếng gọi thì bảo cô ấy cứ nghiên cứu trước, còn mình thì đi ra ngoài xem thử.
Có bốn người tới, là Hứa Nguyên Hách, Triệu Kha, Tống Sơ Tuyền và lớp trưởng lớp bọn họ là Trần Khải nữa. Trên tay mỗi người đều cầm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Họ nghe nói hôm nay anh về, lại nghĩ lâu rồi cả đám không ăn chung nên đã mua nguyên liệu nấu ăn rồi thẳng tiến tới nhà.
Lý Ngật Châu nói: "Đã bảo với mấy cậu là chưa giảng bài cho mấy đứa xong rồi mà, tới sớm vậy làm gì chứ."
"Chẳng phải là chúng tớ muốn tới sớm hơn chút để chuẩn bị dần dần sao? Dù sao thì cũng phải tự nấu ăn mà." Triệu Kha nhướn về phía trước dò xét: "Ôi chao vẫn còn đang chăm chỉ làm bài tập hả?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ừ."
Hứa Nguyên Hách đi tới phòng đọc: "Hai con quỷ nhỏ kia có nghe lời không?"
Lý Ngật Châu: "Cũng khá là ngoan."
Hứa Nguyên Hách đứng trước cửa phòng đọc. Ba người còn lại vì tò mò nên cũng theo sau, thò đầu vào cửa dòm ngó. Vậy nên Phương Nam Chi vừa ngẩng đầu lên một cái đã thấy có mấy cặp mắt nhìn chòng chọc ở cửa, doạ cô sợ đến nỗi suýt nữa đánh rơi cả bút.
Trái lại Hứa Nguyên Hạo thì mừng quýnh: "Anh! Sao mọi người lại tới đây thế? Chơi cái gì vậy ạ?"
Hứa Nguyên Hách: "Chơi cái con khỉ, làm bài tập của em đi."
Hứa Nguyên Hạo cũng không giận mà quay sang nhìn về phía cô gái duy nhất trước cửa: "Chị Sơ Tuyền, chị cầm cái gì trong tay thế? Mọi người đưa đồ ăn ngon tới cho bọn em à?"
Tống Sơ Tuyền cười cười với cậu ấy: "Đúng vậy, bọn chị mua rất nhiều đồ ăn ngon, còn tự tay làm nữa đấy. Các em nhanh làm cho xong bài tập rồi ra giúp bọn chị đi."
"Vâng ạ, vâng ạ!"
"Được rồi, các cậu ra ngoài cả đi, đừng làm phiền bọn nhóc nữa." Lý Ngật Châu bắt đầu đuổi người: "Phòng bếp các cậu cứ dùng thoải mái."
Triệu Kha: "Được rồi! Anh Chu vất vả quá!"
Lớp trưởng Trần Khải nói: "Vậy chúng ta đi rửa rau trước đi."
Tống Sơ Tuyền cũng lên tiếng: "Tớ cũng đi rửa rau trước. Lý Ngật Châu, cậu nhanh lên một chút nha, hôm nay cậu phải làm hai món đấy nhé."
Lý Ngật Châu cũng không tỏ vẻ gì cả. Anh kéo cái ghế qua ngồi xuống, đưa lưng về phía mọi người rồi giơ tay lên, ý bảo bọn họ mau đi đi.
Phương Nam Chi nhìn thoáng qua Tống Sơ Tuyền. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng gạo rất đẹp, càng tôn lên vẻ dễ thương và năng động.
Cô lặng lẽ cúi đầu xuống.
Sau khi mọi người rời đi, cửa phòng cũng đóng lại.
Lý Ngật Châu liếc hai người đang nhấp nha nhấp nhổm kia rồi gõ lên mặt bàn một cái: "Hứa Đình Ưu, em lên trước đi."
"Ặc..."
Rất dễ nhận thấy rằng hai chị em nhà họ Hứa đứng ngồi không yên. Thế là Lý Ngật Châu dứt khoát tăng nhanh tốc độ giải quyết hết bài cho hai đứa trước rồi thả tụi nó ra ngoài.
Đỡ khỏi nhìn thấy là lại đau đầu.
"Em cũng muốn làm mau mau để đi ra ngoài chơi hả?" Chỉ còn lại Phương Nam Chi nên Lý Ngật Châu hỏi.
Phương Nam Chi vội vàng đáp: "Em không nghĩ thế ạ."
Lý Ngật Châu lạnh nhạt nói: "Hai đứa kia nên giống em mới phải. Nếu vậy thì thành tích đã không tăng chậm như thế."
"..."
"Bài thi mấy tuần gần đây của em rất tốt."
Đã lâu rồi Phương Nam Chi không gặp anh nên hai người ở riêng với nhau là cô lại bắt đầu căng thẳng: "Cũng... Cũng tạm được ạ."
"Em có gặp vấn đề gì trong lúc làm bài tập không?"
Thật ra thì... Cô không gặp vấn đề gì cả. Bài tập hôm nay rất đơn giản.
Nhưng cô lại không muốn ra ngoài nhanh như thế. Từ tận đáy lòng cô vẫn muốn ở lại lâu thêm một lúc nữa.
"Em không biết bài tập tiếng Anh có sai chỗ nào hay không. Anh xem giúp em một chút nhé?"
"Được."
Lý Ngật Châu cầm bài tập của cô lên, nhìn lướt qua một lượt từ trên xuống dưới rồi phát hiện ra có rất ít chỗ sai. Anh khá vui vẻ và yên tâm: "Bài tiếng Anh của em đã ít sai đi nhiều rồi, có tiến bộ đấy."
Mắt Phương Nam Chi tràn ngập niềm vui: "Vâng, anh giảng kỹ, nhớ được lâu nên gần đây em vẫn luôn làm theo."
"Vậy thì tốt." Lý Ngật Châu nói: "Để anh giảng lại chỗ sai cho em."
"Vâng."
Nhưng vì cô cũng chỉ sai có mấy câu thôi nên anh chỉ mới nói có mấy phút là xong cả rồi.
Anh hỏi cô còn chỗ nào không hiểu nữa không.
Thật ra thì không có, nhưng mà... Trong lòng cô loáng thoáng có âm thanh thôi thúc bảo rằng suy nghĩ lại một chút đi, nghĩ thêm một chút nữa đi.
Cô không muốn anh đi ra ngoài ngay. Thậm chí giọng nói kia còn thể hiện rõ sự u ám rằng sau khi anh rời khỏi đây thì sẽ ở chung một chỗ với Tống Sơ Tuyền. Bọn họ sẽ cười cười nói nói, sẽ trò chuyện với nhau về rất nhiều chủ đề. Cô lại trở thành một nhân vật dư thừa.
"Em..."
"Sao thế?"
"Có bài toán này." Cuối cùng cô vẫn mở miệng.
Lý Ngật Châu hiểu ngay. Anh dùng một tay chống đầu, trông có vẻ khá lười biếng: "Được, đưa tôi xem thử."
Phương Nam Chi gần như là hối hận ngay lập tức. Nhưng mà dù sao thì cũng đã nói rồi nên thôi đâm lao phải theo lao.
Đúng thật là tối hôm qua có một bài toán cô vẫn chưa giải. Không phải là vì cô không biết giải mà là vì cô còn chưa bắt tay vào làm. Bây giờ cô chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mà nói với anh rằng mình không biết làm bài này.
Lý Ngật Châu cũng không cảm thấy có gì không ổn. Phương Nam Chi quá ngoan nên anh không nghĩ rằng cô sẽ nói dối.
Sau khi nhận lấy đề bài, anh cụp mắt xuống bắt đầu tính toán.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, chỉ có chút tiếng cười thỉnh thoảng truyền từ bên ngoài vào.
Cô lặng lẽ liếc nhìn gò má Lý Ngật Châu một cái, cảm thấy mình quá bỉ ổi.
Nhưng khi nghe được tiếng hít thở mà chỉ có mình cô mới nghe thấy trong không gian nho nhỏ này, một cảm giác vui vẻ khó tả tràn ngập khắp lòng.
Cô cảm thấy thật sự rất mâu thuẫn.
"Em, em hiểu rồi!"
"Hửm?" Lý Ngật Châu chỉ vừa mới tính được một nửa.
Phương Nam Chi xấu hổ vì tiếp tục "giữ" anh lại nên nói: "Vốn là em không biết nên dùng cách gì để giải nhưng vừa rồi nhìn anh suy nghĩ, hình như em đã biết tiếp theo tính như thế nào rồi."
Lý Ngật Châu khẽ nhướng mày rồi mỉm cười: "Phản ứng nhanh đấy."
Phương Nam Chi cụp mắt, vành tai hơi đỏ: "Vậy anh ra ngoài giúp mọi người đi ạ, em tự làm là được rồi."
Lý Ngật Châu: "Được, em cứ thử tự làm xem thế nào. Nếu vẫn chưa giải được thì nói sau."
Phương Nam Chi gật đầu liên tục.
Sau khi Lý Ngật Châu đi rồi, Phương Nam Chi thở phào một hơi.
Sau đó cô dùng hết mười mấy phút đồng hồ để tính ra đáp án của bài toán kia.
Lúc này, trong phòng ăn bên ngoài đang cực kỳ náo nhiệt. Có người đang rửa nguyên liệu, có người đang nấu nướng, người thì bày biện đồ ăn ra bàn.
"Phương Liễu Liễu, cậu đã làm xong chưa? Mau đến xem tớ bày mâm có được không này." Hứa Đình Ưu nói.
Triệu Kha: "Em gái à, ai không biết mà nghe cái giọng điệu này của em còn tưởng sở trường của em là bày mâm đấy."
Hứa Đình Ưu nhướng mày một cái: "Sao nào? Ý anh là bày mâm không cần phải khéo léo gì đúng không? Dưa hấu cũng là do em bổ đấy nhá? Em có tay nghề bổ khéo đó."
Triệu Kha thẳng thắn: "Được được được, em nói gì cũng đúng."
Phương Nam Chi đi tới: "Dưa hấu bổ đẹp lắm."
Hứa Đình Ưu lại vui vẻ: "Chính xác."
Phương Nam Chi nhìn cô ấy một cái, do dự một hồi rồi hỏi: "Đình Ưu, vậy tớ đi trước nhé?"
Đây là buổi ăn chung của bọn họ, Phương Nam Chi cũng không biết mình có nên ở lại hay không nữa.
Triệu Kha cất lời: "Đi gì chứ? Hôm nay bọn anh xuống bếp mà, em đừng đi, ở lại ăn chung bữa cơm."
"Chắc là ở nhà em... Cũng nấu cơm rồi."
Triệu Kha: "Vậy thì liên quan gì chứ? Em gọi điện cho người nhà báo hôm nay em ăn cơm ở nhà anh Ngật Châu của chúng ta đi."
Hứa Đình Ưu nói: "Yên tâm đi, nãy tớ đã gọi rồi. Ban nãy lúc tớ gọi điện thoại cho mẹ thì mẹ cậu cũng ở đó nên tớ tiện thể nói luôn. Hôm nay chúng ta đều ở lại đây ăn cơm."
Phương Nam Chi: "Ồ... Vậy hả."
Triệu Kha: "Đúng rồi đàn em à, em có biết nấu ăn không? Hôm nay mọi người có mặt ở đây ai mà biết nấu ăn thì đều phải nấu hai món đấy nhé."
Lý Ngật Châu đi ngang qua: "Cậu mau chuẩn bị phần của bản thân đi, đừng có sai bảo mấy em nhỏ."
Triệu Kha: "Ôi chao, thêm một người thì thêm một món mà. Xem chúng ta mua nhiều nguyên liệu nấu ăn chưa kìa."
Phương Nam Chi chớp mắt một cái: "Không sao đâu ạ, em nấu được."
Lý Ngật Châu đứng lại: "Em chắc chứ?
Phương Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu: "Mấy món đơn giản thì em đều làm được ạ."
Hai con quỷ nhỏ kia không phải bổ hoa quả thì chính là đứng một bên chơi nên vừa rồi Lý Ngật Châu không có ý định bảo Phương Nam Chi nấu. Không ngờ rằng cô lại chủ động nhảy vào cái hố mà Triệu Kha đào.
Triệu Kha: "Được, đơn giản cũng được. Trên sàn phòng bếp có cá, thịt bò, hải sản, rau củ nữa, em cứ chọn tuỳ thích!"
"Vâng ạ." Cô xoay người đi vào phòng bếp. Lý Ngật Châu tiện tay nhặt một viên ô mai lên ném vào người Triệu Kha: "Cậu cũng đừng có thảnh thơi quá, đi làm việc đi."
Triệu Kha vững vàng chụp lấy: "Tuân lệnh!"
Đúng là Phương Nam Chi biết nấu ăn thật. Dù sao thì hồi cô còn bé trong nhà cũng chẳng giàu có gì. Trẻ con nhà nghèo thường hay trưởng thành sớm. Lúc ông bà nội bận rộn thì cô tuy còn nhỏ cũng đã có thể nấu xong mâm cơm chờ hai ông bà về ăn rồi.
Cô chọn thịt bò và một ít nguyên liệu nấu ăn có thể kết hợp thêm từ trong túi ra rồi đi vào bếp.
Lúc này có hai người đang ở trong phòng bếp. Tống Sơ Tuyền đang rửa nguyên liệu nấu ăn mà mình cần làm, Hứa Nguyên Hách thì cầm cái muỗng, điều này khiến Phương Nam Chi hơi bất ngờ. Dù sao thì trong ấn tượng của cô, Hứa Nguyên Hách luôn mang hình tượng cậu công tử bột chẳng phải đụng vào việc gì.
"Em muốn rửa nguyên liệu nấu ăn hả? Có cần chị giúp một tay không?" Phát hiện ra Phương Nam Chi vào, Tống Sơ Tuyền niềm nở hỏi.
Chất giọng của cô ấy ngọt ngào nghe rất thoải mái.
Phương Nam Chi: "Em tự làm được ạ, cảm ơn chị."
"Được, nếu đàn em cần giúp gì thì gọi chị nhé." Tống Sơ Tuyền nói: "Chị không khéo lắm, chỉ biết một hai món thôi nhưng làm chân chạy vặt thì vẫn cứ là ok."
"Vâng, cảm ơn chị."
Hai người cùng nhau đứng trước bồn rửa nguyên liệu nấu ăn mà mình cần dùng. Tống Sơ Tuyền thấp hơn Phương Nam Chi một chút, người lại mảnh khảnh nên đứng gần thế này trông dễ thương vô đối.
Phương Nam Chi thấy ngưỡng mộ vô cùng. Cô nghĩ trong đầu rằng chắc chắn một cô gái như thế này sẽ được rất nhiều người yêu thích.
Hơn nữa Tống Sơ Tuyền lại rất tốt tính.
Chuyện này khiến cô cảm thấy cái suy nghĩ cố ý giữ chân Lý Ngật Châu lại, không muốn để anh ra trò chuyện với chị ấy vừa rồi càng đê hèn hơn...
…
Phòng bếp trong nhà Lý Ngật Châu có ba chỗ đặt nồi nấu. Bây giờ Hứa Nguyên Hách và Tống Sơ Tuyền đang mỗi người giữ một chỗ xào nấu đồ ăn.
Phương Nam Chi chuẩn bị làm một nồi nầm bò hầm cà chua với khoai tây. Sau khi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu cần dùng, cô lấy một cái nồi đất rồi chiếm vị trí cuối cùng.
Cô cho rượu gia vị và gừng miếng vào nồi, cuối cùng là thả nầm bò vào, muốn nấu một lúc cho ra sủi bọt.
Trong thời gian chờ đợi, cô đứng một bên xem hai người còn lại nấu nướng.
Món mà Tống Sơ Tuyền đang xào là khoai tây sợi, khá là đơn giản.
Món của Hứa Nguyên Hách bên kia hơi khó hơn một chút. Anh ấy đang rán cá. Chắc vì cũng không có chút kinh nghiệm xuống bếp nào nên anh ấy đổ hơi nhiều dầu.
Chỉ là trông Hứa Nguyên Hách cực kỳ thong dong.
Anh ấy cảm thấy nấu ăn cũng không phải việc khó khăn gì. Ví dụ như bản thân anh ấy bình thường chưa nấu ăn bao giờ nhưng xem công thức cũng có thể làm ra được món ăn y hệt. Hứa Nguyên Hách tin rằng chắc chắn con cá mà anh ấy làm hôm nay sẽ ngon tuyệt cú mèo.
Hứa Nguyên Hách lật cá sang mặt khác, sau khi cảm thấy cũng ổn ổn rồi thì cầm bình nước đặt bên cạnh lên đổ thẳng vào chảo.
"Chờ đã..." Phương Nam Chi mới liếc một cái đã thấy lồng ngực căng lên. Cô lập tức cất lời nhưng đã muộn mất rồi.
Hứa Nguyên Hách đổ nước vào, lửa lập tức bùng lên khiến Tống Sơ Tuyền hét toáng, bị doạ mất mật chạy té khói ngay cả khoai tây sợi cũng mặc kệ luôn.
Mu bàn tay Hứa Nguyên hách nhất thời bỏng rát. Anh ấy ngẩn người ra mấy giây rồi mới phản ứng được rằng mình cần phải đậy nắp lại.
Nhưng đã có người vọt tới nhanh hơn anh ấy rồi. Người đó đẩy Hứa Nguyên Hách qua một bên rồi cướp lấy chảo dầu, một tay khác cầm nắp nồi không chút chần chừ úp xuống!
Lửa ở bên rìa vẫn còn bập bùng nhưng người đó lại rất bình tĩnh. Cô cứ cầm chảo như vậy cho đến khi nhìn thấy ngọn lửa nhỏ dần rồi mới thả tay ra, sau đó quay lại nhìn Hứa Nguyên Hách: "Anh cho nhiều dầu quá nên khi đổ nước nhất định phải cẩn thận."
Trán Hứa Nguyên Hách rịn lớp mồ hôi mỏng. Anh ấy nhìn cô, một lúc lâu sau mới à lên một tiếng.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng động nên lũ lượt tiến vào.
Triệu Kha: "Con mẹ nó chứ! Vừa rồi là cháy phòng bếp đấy hả?!"
? Hứa Đình Ưu: "Anh, tay anh không bị làm sao chứ? Đỏ lên rồi kìa."
Mới vừa rồi dầu bắn ra khiến Hứa Nguyên Hách bị bỏng một chút.
Lý Ngật Châu tách những người không có nhiệm vụ ra rồi nhíu mày bảo: "Cậu ngâm nước lạnh đi đã rồi ra ngoài bôi thuốc."
Anh cụp mắt xuống nói với Phương Nam Chi: "Em cũng đi xối nước lạnh đi."
Lúc này Hứa Nguyên Hách đã xoay người tới bồn rửa tay, nghe vậy thì dừng bước, cụp mắt xuống ngó bàn tay của Phương Nam Chi.
Bấy giờ anh ấy mới phát hiện ra vì khi nãy cô nhanh tay nhận lấy cái chảo nên cũng bị dầu văng trúng, gây ra hai vệt đỏ ửng trên mu bàn tay.