Sau khi mọi người ngồi trên khán đài được một lúc, loa phát thanh thông báo phần thi bốn trăm mét dành cho nam sắp bắt đầu, yêu cầu học sinh các lớp tham gia tiến hành công tác chuẩn bị trước khi thi đấu.
Sau khi Phương Nam Chi đến thì không nhìn thấy bóng dáng của Lý Ngật Châu đâu. Triệu Kha nói với cô rằng, bởi vì Lý Ngật Châu là người được chọn để tham gia thi đấu bốn trăm mét nên bây giờ anh phải đi thay quần áo, một lát nữa mới có thể quay trở lại.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, Phương Nam Chi đã thấy bóng dáng của Lý Ngật Châu xuất hiện ở chỗ bậc thang của khán đài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì phải tham gia chạy nên anh đã thay sang một bộ quần áo thể thao, quần đen áo đen, khóa áo được kéo lên hết cỡ, gần như chạm đến dưới cằm. Có lẽ là sợ tóc và mồ hôi sẽ ảnh hưởng đến quá trình thi đấu, thế nên trên trán anh còn quấn một cái băng đô đeo trán màu đen, khiến làn da của anh càng thêm trắng.
Trang phục trên người anh lúc này có kiểu dáng rất đơn giản nhưng mặc lên người anh trở nên vô cùng đẹp đẽ, nhìn trông gầy gò nhưng không mất đi sự mạnh mẽ, là cảm giác tươi sáng, khỏe khoắn của tuổi trẻ.
Con người rực rỡ đó trước giờ không phải chỉ riêng mình cô thấy, dọc đường anh bước từ cầu thang lên, lúc đi ngang qua hai, ba lớp đã có không ít người nhìn chằm chằm vào anh.
Thỉnh thoảng có vài nam sinh chào hỏi, anh cũng đáp lại đôi câu, có thể nói là nhân duyên của anh rất tốt, mắt của các nữ sinh dán lên trên người anh đều sáng cả lên.
"Hai em cũng tới rồi à? Nguyên Hạo đâu, không có ở đây sao?" Lý Ngật Châu nói chuyện với những người khác xong mới đi về lớp mình, về tới nơi anh mới thấy Phương Nam Chi và Hứa Đình Ưu đang ở đó.
Bàn tay của Phương Nam Chi vô thức siết chặt lấy quần áo, cô lên tiếng trả lời câu hỏi của anh: "Chúng em không nhìn thấy cậu ấy."
Hứa Đình Ưu nói thêm: "Chắc chắn là lại chuồn ra khỏi trường trốn đi chơi rồi, Hứa Nguyên Hạo nào có cam lòng từ bỏ kỳ nghỉ tốt như vậy được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Ngật Châu: "Ừ, chắc là lại chạy ra quán net rồi."
"Cứ coi như em chưa nói gì đi." Hứa Đình Ưu tiếp tục hỏi: "Ôi, thế anh trai của em đâu?"
"Sau khi thi bốn trăm mét xong sẽ đến một nghìn mét, cậu ấy cũng đi thay quần áo rồi."
Lý Ngật Châu không nán lại lớp mình quá lâu. Khi loa phát thanh thông báo những người tham gia chạy bốn trăm mét đến điểm xuất phát để chuẩn bị vang lên, anh nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy bảng số của mình, đi về phía đó.
Lúc này những người có mặt ở trên khán đài cũng tự hiểu ngầm với nhau. Tất cả mọi người cùng nhau đứng dậy khỏi chỗ mà mình đang ngồi một cách vô cùng ăn ý, sau đó bước đến đứng ngay phía sau lan can, với mong muốn chiếm được một chỗ tốt để tiện cho việc xem thi đấu bốn trăm mét.
Hứa Đình Ưu cũng kéo Phương Nam Chi đứng dậy, chỗ hai người đang đứng có vị trí rất tốt, nơi này khá gần vạch đích của đường đua. Đến lúc ấy, các cô có thể thấy rõ mọi dáng vẻ của các vận động viên khi họ vượt qua điểm cuối này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, các vận động viên đã và đang chuẩn bị sẵn sàng. Phương Nam Chi nhìn Lý Ngật Châu đang đứng ở trước vạch xuất phát một cách hết sức rõ ràng, con tim cô đập rộn ràng.
"Chuẩn bị!"
Pằng.
Chẳng mấy chốc, ngay khi tiếng súng báo hiệu bắt đầu vang lên, các thí sinh lao mạnh về phía trước như mũi tên rời khỏi cung. Gần như ngay lúc ấy, những tiếng reo hò vang trời cũng rộ lên ở trên khán đài.
"Lý Ngật Châu cố lên!"
"Cố lên!"
"Anh Châu cố lên! Xông lên đi!"
...
Nơi cô đang đứng là vị trí lớp của Lý Ngật Châu, lớp họ cổ vũ cho người của mình cố lên là việc hết sức bình thường, kỳ lạ là ngay cả lớn bên cạnh, bên cạnh của bên cạnh cũng có người phất cờ hò reo cổ vũ cho Lý Ngật Châu.
Những nữ sinh đó, ai nấy đều mặt đỏ tía tai, hò hét cổ vũ cho nam sinh chói mắt kia dưới sự che chở của đám đông!
Phương Nam Chi dõi theo bóng người màu đen trên đường chạy kia, bóng dáng ấy đang tới gần sau đó lướt qua cô, chạy vòng tiếp theo. Tốc độ của anh rất nhanh, bỏ lại rất nhiều người phía sau, chỉ có một, hai người dường như cũng có chút tế bào vận động là đang bám sát ngay phía sau anh, không phân thắng bại.
Phương Nam Chi nắm chặt lan can, con tim như muốn nhảy lên cuống họng, lo lắng cho anh cũng căng thẳng vì anh.
Nhưng dù có như thế đi chăng nữa, cô cũng không có đủ can đảm để lớn tiếng la hét cổ vũ cho anh như biết bao người đang có mặt ở đây lúc này.
Bóng người trên đường chạy đang dần đến gần, vạch đích cách anh không còn xa nữa
Một trong ba người dẫn đầu đã bị tụt lại, hiện giờ chỉ còn Lý Ngật Châu và một nam sinh khác đang chạy song song cùng nhau. Bên tai là tiếng gào thét đinh tai nhức óc, Phương Nam Chi không nhịn được vươn người ra phía trước, dường như muốn đến gần thêm chút nữa.
Mười mét, năm mét, ba mét... một mét, vạch đích!
Trong mấy giây ngắn ngủi cuối cùng, Lý Ngật Châu đã vượt qua người bên cạnh kia, vọt qua vạch đích!
"A a a a a a!"
"Thắng thắng thắng rồi!"
"Nhanh hơn một chút? Đúng chứ!"
"Đúng thế, tôi thấy là nhanh hơn một chút!"
Tiếng hoan hô vang lên ở ngay bên cạnh khiến Phương Nam Chi cũng thấy phấn khích theo.
"Yes! Anh Ngật Châu thắng rồi!" Hứa Đình Ưu quay đầu lại túm lấy Phương Nam Chi reo lên: "Đúng là sư phụ của tớ có khác, khả năng vận động cũng trâu bò thật đấy."
Sau khi cán đích, Lý Ngật Châu ở bên dưới bị cả đám người vây quanh, có rất nhiều người ở đó muốn đưa nước cho anh. Lý Ngật Châu nhẹ nhàng thở gấp, sau đó nhận lấy chai nước trên Triệu Kha, người đã đứng chờ ở đó từ sớm, rồi ngửa đầu uống liền mấy ngụm.
Ánh mặt trời nóng bỏng, anh như tỏa sáng giữa đám đông, rực rỡ, sống động, tràn trề năng lượng.
Trái tim của Phương Nam Chi đập thình thịch, chẳng theo bất cứ một quy luật nào. Thậm chí cô còn cảm thấy hơi choáng váng, quay đầu nhìn Hứa Đình Ưu, mơ mơ màng màng hỏi một câu: "Sư phụ cái gì cơ?"
"Dạy bọn mình thì là sư phụ chứ còn gì nữa."
"Hả?"
"Nhanh nhanh nhanh, anh ấy sắp lên tới đây rồi, Liễu Liễu, đưa cho sư phụ của tớ mấy miếng chocolate đi!"
Vừa rồi Hứa Đình Ưu đã để sạc dự phòng vào túi của mình vì thế cô ấy đã lấy một nắm chocolate và nhét chúng vào trong túi của Phương Nam Chi để có thể lấy chúng ra ăn một cách dễ dàng.
Phương Nam Chi không kịp chuẩn bị, vội vã lấy mấy miếng chocolate trong túi ra đưa cho cô ấy bảo: "Cậu, tự cậu đưa đi."
Hứa Đình Ưu không nghe thấy câu nói này của cô, bởi vì Lý Ngật Châu đã bước đến chỗ họ rồi: "Anh Ngật Châu, anh giỏi thật đấy."
Trên gương mặt của Lý Ngật Châu vẫn còn lấm tấm mồ hôi, nghe vậy anh khẽ mỉm cười.
Tầm mắt của Phương Nam Chi dừng lại nơi khóe miệng vương nét cười của anh, nụ cười ấy khiến cô trở nên căng thẳng hơn.
Cô chợt nhớ ra một chuyện, trước đó Triệu Kha đã nói hôm nay vì phải thi đấu nên anh chưa ăn sáng.
Vậy nên giờ đúng là lúc anh cần phải bổ sung năng lượng.
Vì thế cô cứ đưa cho anh đi thôi...
Dù gì Hứa Đình Ưu cũng bảo cô đưa nó cho anh mà.
Phương Nam Chi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô giơ tay ra ngay khi anh chuẩn bị bước qua.
Lý Ngật Châu bị ngăn cản, quay đầu nhìn về phía cô, sau đó chuyển tầm mắt nhìn xuống thứ trong tay cô.
Phương Nam Chi thấy thế lắp bắp nói: "Chuyện là, cái đó... Đây là chocolate lấy từ chỗ lớp các anh, anh cầm để bổ sung chút năng lượng nhé."
Lý Ngật Châu dừng lại, nhận lấy rồi nói: "Ừ, cảm ơn em."
Phương Nam Chi: "... Không có gì đâu ạ."
Lớp 12/7 giành được vị trí đầu tiên ở nội dung bốn trăm mét nam, tất cả mọi người đều rất vui mừng. Họ ôm lấy Lý Ngật Châu qua đó ngồi, các bạn nam trong lớp cũng hết sức hài hước, họ vây quanh anh vừa quạt vừa che nắng.
Lý Ngật Châu bị bọn họ quấy rầy đến mức không chịu được nữa: "Đừng đùa nữa, tránh ra chút đi."
Triệu Kha đáp: "Thế đâu có được, đây là đãi ngộ dành riêng cho quán quân tạm thời của lớp chúng ta đấy, đúng không hả mọi người?"
"Đúng thế, anh Châu oai quá."
Lý Ngật Châu cười mắng: "Đừng có điên nữa Triệu Kha, cậu đang cản trở việc tắm nắng của tớ đấy!"
"Ối chà, anh Châu muốn tắm nắng hả? Được, để em né qua một bên, anh Châu tiếp tục tắm nắng đi nhé. Chẳng hay anh Châu có muốn dùng quạt nữa không ạ, dù sao thì chỉ chút nữa thôi sẽ có quán quân tiếp theo về đến đây, đến lúc ấy anh có muốn cũng không thể tận hưởng cảm giác này nữa đâu nhé."
"Cút."
Mấy nam sinh đùa giỡn với nhau ầm ĩ hết cả lên, Phương Nam Chi đứng ở chỗ lan can phía bên kia thấy cảnh ấy cũng không nhịn được bật cười ra tiếng.
"Đình Ưu."
"Hả?"
"Anh trai cậu sắp thi đấu rồi đúng không?"
Hứa Đình Ưu đáp: "Đúng thế, trận tiếp theo sẽ là anh ấy. Vừa rồi loa phát thanh đã thông báo, đang mong chờ nội dung thi đấu chạy một nghìn mét dành cho nam đấy."
"Ừ."
Phương Nam Chi hỏi như vậy là vì cô cũng hơi muốn qua đó xem. Nhưng có lẽ là vì ánh mặt trời quá chói chang, cũng có lẽ là vì tối qua cô không ăn và cả sáng nay cũng vậy thế nên cô cảm thấy cơ thể của mình không được thoải mái cho lắm.
Thế nhưng cô biết chắc chắn Hứa Đình Ưu mong có thể xem trọn vẹn nội dung thi đấu một nghìn mét dành cho nam, vậy nên cô không nói thêm gì nữa. Phương Nam Chi chỉ muốn đợi thêm chút nữa, tới khi mọi chuyện xong xuôi, cô sẽ đến siêu thị nhỏ mua ngay một miếng ức gà.
"Sắp bắt đầu rồi sắp bắt đầu đến nơi rồi." Hứa Đình Ưu phấn khởi vỗ vào người Phương Nam Chi reo lên: "Nhìn thấy anh trai tớ chưa? Là cái người mặc bộ quần áo thể thao có áo trắng, quần đen kia kìa."
"A... Tớ nhìn thấy rồi."
Có rất nhiều người tham gia nội dung chạy một nghìn mét, lúc này họ đều đã tập trung ở vạch đích, thế nhưng Hứa Nguyên Hách vẫn rất dễ nhận ra.
Giống với Lý Ngật Châu, Hứa Nguyên Hách cũng có rất nhiều "người theo đuổi", nguyên phần lan can bên này đã chật kín người.
Hứa Đình Ưu nói: "Đợi lát nữa anh ấy chạy đến chỗ tớ, tớ sẽ cổ vũ cho anh ấy. Một ngàn mét cơ mà, tớ không thể chết vì kiệt sức do hò hét quá nhiều được."
Phương Nam Chi gật đầu, đứng cạnh cô ấy.
Sau một tiếng súng vang lên, đám người nhanh chóng lao về phía trước. So với nội dung thi chạy bốn trăm mét thì nội dung chạy một nghìn mét là một cuộc chiến kéo dài hơn rất nhiều, rất nhiều tiếng reo hò, hô cố lên vang lên liên tiếp bên tai cô...
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chẳng mấy chốc đã đến vòng cuối cùng.
Lúc này Lý Ngật Châu mới đứng dậy bước xuống bậc thang đi đến chỗ lan can vừa nhìn xuống quan sát tình hình phía dưới vừa hỏi: "Thứ mấy rồi?"
Anh đứng ngay bên cạnh cô, giọng nói vang lên gần ngay trong gang tấc.
Nhưng bây giờ Phương Nam Chi cảm thấy cơ thể mình không ổn cho lắm, con tim cô đập loạn nhịp. Đột nhiên Phương Nam Chi chẳng còn tâm trạng để xem thi đấu nữa, mọi thứ trước mắt cô ngày càng mờ nhạt.
Cô không trả lời nổi câu hỏi của anh, chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng Hứa Đình Ưu ngay bên cạnh: "Bây giờ đang anh ấy đang ở vị trí thứ tư. A, vượt qua rồi, đứng thứ ba rồi, đứng thứ ba rồi kìa. Hai người chạy ngay phía trước anh ấy là học sinh lớp thể dục..."
Phương Nam Chi lùi về sau một bước nói: "Đình Ưu à, tớ đi trước nhé."
"Đến rồi đến rồi! Người thứ ba, chắc chắn anh trai em là người thứ ba! Hả? Cái gì cơ?" Hứa Đình Ưu quay đầu lại hỏi cô: "Liễu Liễu cậu phải đi luôn rồi hả? Chờ tớ một chút, chờ tớ nói với anh trai tớ hai câu thôi rồi chúng mình cùng đi."
Phương Nam Chi mím môi, cố nén cảm giác khó chịu trong người xuống nói: "Đột nhiên tớ cảm thấy hơi khó chịu, tớ đi trước, cậu cứ ở lại đây, không sao đâu..."
"Sao thế? Cậu khó chịu ở đâu? Không sao chứ?" Hứa Đình Ưu hỏi.
"Tớ... À, tớ chỉ hơi choáng chút..."
Tiếng nói vừa dứt, người mới nãy còn đang đứng đột nhiên ngã ngửa về phía sau.
Hứa Đình Ưu giật mình, vội vã giơ tay muốn kéo cô lại nhưng loay hoay một lúc mà vẫn không kéo được, hai người cùng ngã xuống đất.
Động tĩnh này khiến những người xung quanh nhìn sang, Lý Ngật Châu đứng gần nhất nên đương nhiên anh cũng là người phát hiện ra vấn đề đầu tiên. Thấy vậy anh lập tức bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh Phương Nam Chi.
"Có chuyện gì thế?"
Hứa Đình Ưu lo lắng đáp: "Không, em không biết nữa! Lúc nãy cậu ấy vừa bảo thấy hơi choáng, sau đó ngất luôn! Anh Ngật Châu, phải làm thế nào bây giờ?"
"Đưa cô ấy xuống phòng y tế trước đã! Giúp anh, để anh cõng!"
Lý Ngật Châu không nói hai lời lập tức kéo cô dậy. Phương Nam Chi có cảm giác toàn thân mình mềm nhũn, hai mắt đen thui. Thế nhưng không biết do đâu, ngay khi cô láng máng nghe thấy giọng nói quen thuộc bảo "anh cõng", cảm giác chống cự lập tức dấy lên trong cơ thể cô.
Cô không muốn anh cõng mình, sao cô có thể để anh cõng mình được cơ chứ, bây giờ cô vẫn rất nặng...
Cô không muốn thế đâu...
Nhưng dù trong đầu nghĩ như thế nhưng cơ thể Phương Nam Chi cũng chẳng có chút sức lực nào để phản kháng. Cô có cảm giác bản thân được nâng lên, sau đó lại có cảm giác cơ thể mình được đặt lên một bờ vai rộng lớn nào đó. Cô có thể ngửi được mùi nắng ấm áp và chút mùi hương thoang thoảng đượm trên quần áo của người đó.
Giống mùi sữa tắm... Cũng có thể là mùi dầu gội...
Sau đó, cô không còn cảm giác gì nữa.
…
Đợi đến khi Phương Nam Chi tỉnh lại lần nữa, cô đã thấy bản thân nằm ở trên giường bệnh của phòng y tế.
Bên tai cô là tiếng cành lá thưa thớt bị gió thổi va vào nhau bên ngoài cửa sổ, trước mắt là trần nhà trắng xóa, còn có cả bình nước truyền đang nhỏ từng giọt một.
Tầm mắt của Phương Nam Chi chậm rãi lướt xuống theo đường dây truyền, sau đó cô mới thấy có một người đang ngồi ở giường bệnh phía đối diện.
Chiếc quần thể thao đen ôm lấy đôi chân dài tùy ý mở ra, khuỷu tay chống lên hai bên đầu gối, anh cúi người xuống, một tay đang lướt điện thoại.
"Tỉnh rồi à?"
Phát hiện ra chút động tĩnh trên giường bệnh, anh ngước mắt nhìn sang.
Chiếc băng đô đeo trán màu đen đã được anh tháo xuống, mái tóc anh hơi ẩm vì mồ hôi. Nhìn từ góc độ này, mặt mày anh khá sắc bén.
Phương Nam Chi nhìn anh không lên tiếng, bây giờ đầu óc của cô vẫn còn mông lung, mọi thứ diễn ra trước mắt giống như một giấc mơ.
"Triệu Kha và Đình Ưu đi mua đồ ăn cho em rồi. Bác sĩ nói em bị hạ đường huyết, vì đói nên mới ngất." Anh cau mày, hỏi cô: "Hôm qua và hôm nay em đều không ăn à?"
Anh đang nói chuyện với cô.
Là thật.
Phương Nam Chi chậm rãi lấy lại tinh thần, cô nhớ hình như vừa rồi bản thân ngất ở sân vận động, cũng nhớ tới chuyện trước khi cô ngất hẳn đi Lý Ngật Châu đã cõng mình.
Cô bỗng cảm thấy túng quẫn, khe khẽ nói: "Xin lỗi... Vì đã làm phiền anh."
"Đình Ưu nói vì em đang giảm cân, có đúng thế không?"
"Vâng..."
Lý Ngật Châu không đồng ý nói: "Phương Nam Chi, em phải biết nhịn đói không phải là cách giảm cân bình thường."
Phương Nam Chi nhìn anh một lúc thật lâu sau đó mới nói: "... Vì em sốt ruột."
"Tại sao lại phải sốt ruột? Đây không phải việc có thể sốt ruột được."
Giọng điệu của anh có chút nặng nề, con ngươi trong mắt Phương Nam Chi khẽ run lên: "Em biết, nhưng mà..."
Nhưng mà cái gì được cơ chứ, cô thấy mình không thể nói được lên lời.
Trái tim của cô chua xót như một trái chanh, khẽ vắt một cái thôi đã thấy chua xót không chịu nổi.
Cô lặng thinh, chỉ nắm chặt lấy tấm ga trải giường, viền mắt bắt đầu ửng đỏ.
Cô rất muốn nói với anh rằng…
Anh sắp tốt nghiệp đến nơi rồi mà em vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Em đang sốt ruột vì thế, sốt ruột vì lo sau này sẽ không được thấy anh nữa, sốt ruột vì bản thân không thể lưu lại một dáng vẻ xinh đẹp trong trí nhớ của anh.
Sốt ruột vì không bao giờ thắng được thời gian.