Khi cô xuống lầu, Triệu Lợi Vân vẫn đang tự tay nấu những món ăn sở trường của mình trong phòng bếp.
Trong vòng vài phút, dì Hoàng từ nhà bên cạnh đã đến đây.
Dì Hoàng tên là Hoàng Ngữ Nhu. Theo lời ba mẹ, Phương Nam Chi đã biết được rằng: Hàng xóm bên cạnh nhà mình là một gia đình cực kỳ phi thường. Đối phương không giống như bọn họ - những người đột nhiên “vượt qua giai cấp”. Mấy đời gia tộc bọn họ đều giàu có, cơ nghiệp kinh doanh và của cải trong nhà cũng kếch xù.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ cô - Triệu Lợi Vân - và Hoàng Ngữ Nhu quen biết nhau cũng là một chuyện tình cờ mà thôi. Sau khi bọn họ chuyển đến đây không lâu thì trong lúc đi bộ trên con đường trong khu chung cư, Triệu Lợi Vân đã vô tình phát hiện một người đang ngất xỉu trước mặt mình. Vốn là người nhiệt tình nên bà đã vội vàng gọi 120, sau đó lại cùng bác sĩ đưa người kia tới bệnh viện. Đoạn, Triệu Lợi Vân đã đợi ở hành lang bệnh viện cho đến khi người nhà của người nọ tới thì mới lặng lẽ rời đi.
Sau đó, Triệu Lợi Vân mới biết rằng: Người phụ nữ mà mình đã đưa đến bệnh viện ngày hôm đó chính là hàng xóm sát vách của bà. Tim của người hàng xóm Hoàng Ngữ Nhu không tốt lắm, vì vậy bà ấy đã đột nhiên phát bệnh và ngất xỉu khi đang tản bộ bên ngoài.
Vì Triệu Lợi Vân đã cứu mạng Hoàng Ngữ Nhu, hơn nữa cả hai người lại sống gần nhau như vậy nên bọn họ đã thường xuyên qua lại, sau đó trở thành bạn tốt của nhau.
“Tôi đến đây! Mời vào, mời vào! Dép lê ở đây nhé.” Triệu Lợi Vân ra khỏi phòng bếp và nồng nhiệt chào đón Hoàng Ngữ Nhu vào nhà mình.
Phương Nam Chi đứng sang một bên rồi khẽ cất tiếng chào hỏi.
Hoàng Ngữ Nhu đưa một cái cặp cho cô rồi nói: “Liễu Liễu à, chiếc cặp sách này tặng cho cháu đấy. Ngày mai cháu sẽ đi học ở ngôi trường mới rồi. Dì chúc cháu có những trải nghiệm thật vui vẻ ở trường học nhé.”
Phương Nam Chi không dám nhận quà mà nhìn về phía Triệu Lợi Vân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Lợi Vân vội vàng lên tiếng: “Chị cũng quá khách sáo rồi. Tại sao còn mua đồ dùng cho con bé nữa chứ? Thật là ngại quá!”
Hoàng Ngữ Nhu trả lời: “Chị đừng ngại gì cả. Tôi muốn mua cho Liễu Liễu mà. Liễu Liễu à, cháu hãy nhận món quà này đi. Nếu cháu không cầm nó thì dì cũng sẽ buồn đấy.”
Cuối cùng, chiếc cặp sách vẫn được trao cho Phương Nam Chi.
Chắc hẳn đây là một chiếc ba lô có giá trị xa xỉ. Mặc dù không biết nó thuộc thương hiệu nào nhưng Phương Nam Chi có thể cảm nhận được điều này, bởi vì chiếc cặp sách trông rất đẹp.
Nó cũng giống như dì Hoàng.
Dì Hoàng đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông bà ấy cứ như một người chỉ vừa ba mươi tuổi mà thôi. Hoàng Ngữ Nhu khác với mẹ cô là Triệu Lợi Vân. Mẹ của Phương Nam Chi đã trải qua thời kỳ vô cùng khó khăn mới được tận hưởng sự an nhàn, còn Hoàng Ngữ Nhu thì luôn sống trong nhung lụa và sung sướng.
Tuy nhiên, dẫu có cuộc sống sung túc nhường ấy nhưng Hoàng Ngữ Nhu lại vô cùng hiền lành, nhã nhặn. Bà ấy không hề trịch thượng và cũng chẳng mang lại cảm giác kiêu ngạo hay lên mặt với người khác.
“Tại sao chỉ có một mình chị tới đây thế? Bọn trẻ đâu rồi?” Triệu Lợi Vân hỏi Hoàng Ngữ Nhu sau khi bọn họ đã ngồi trong phòng khách.
“Bọn trẻ còn đang lề mề chậm chạp ở nhà đấy. Vừa rồi tôi đã gọi chúng suốt một lúc lâu. Hai đứa con nhỏ hơn kêu chưa chơi game xong, khi nào xong thì chúng sẽ tới. Còn đứa lớn thì vừa mới trở về từ bên ngoài, sau khi thay quần áo xong xuôi sẽ sang đây. Ây da, đám con cái trong nhà chẳng làm tôi bớt lo chút nào. Vẫn là Liễu Liễu ngoan ngoãn, vừa đáng yêu vừa nghe lời.”
“Đâu có! Ba đứa con của chị cũng rất ngoan mà.”
...
Hai người ngồi hàn huyên với nhau thật lâu. Phương Nam Chi ngồi một bên và im lặng chờ đợi.
Bên phía phòng ăn, dì giúp việc vẫn đang bưng thức ăn ra ngoài.
“Chúng ta đã nói chuyện một lúc lâu rồi, tại sao mấy đứa trẻ này vẫn chưa tới đây nhỉ? Để tôi qua đó xem sao.” Hoàng Ngữ Nhu cảm thấy ngượng ngùng vì đã đến nhà người ta ăn cơm mà còn chậm trễ. Vì vậy, bà ấy bèn đứng dậy định đi gọi đám con của mình.
“Không sao đâu, không sao đâu! Chẳng phải đồ ăn vẫn chưa được chuẩn bị xong đấy ư? Nếu không thì cứ quyết định thế này đi, chúng ta để Liễu Liễu sang đó gọi bọn trẻ là được rồi.” Triệu Lợi Vân quay đầu nhìn Phương Nam Chi – người đang thất thần và lạc lõng – rồi ôn tồn nói: “Liễu Liễu à, con sang nhà bên cạnh gọi các bạn đến đây đi.”
Phương Nam Chi đột nhiên được gọi tên nên lập tức thoát khỏi thế giới riêng của chính mình, sau đó ngước mắt lên.
“Vậy cũng được.” Hoàng Ngữ Nhu lên tiếng: “Vừa khéo là sau này bọn trẻ cũng vừa là bạn bè vừa là hàng xóm của nhau. Liễu Liễu mới đến đây không lâu nên con bé vẫn nên làm quen với chúng nhiều hơn.”
“Đúng, đúng, đúng vậy.” Triệu Lợi Vân khích lệ cô: “Liễu Liễu à, con đi đi.”
Biệt thự có cổng riêng và sân riêng, khoảng cách giữa hai nhà chỉ là một con đường mà thôi.
Bên ngoài, trời vẫn còn mưa rả rích, sương mù giăng giăng mênh mang. Lúc ra khỏi cổng chính, Phương Nam Chi đã quên mang theo ô. Song, vì chỉ là cơn mưa nhỏ nên cô cũng không quá để tâm, dù sao khoảng cách cũng rất gần.
Trong lòng Phương Nam Chi đang căng thẳng vì nguyên nhân khác.
Vài ngày trước, cô đã tình cờ gặp gỡ ba người con của dì Hoàng ở trước cửa nhà. Lúc đó, dì Hoàng cũng đã giới thiệu rằng: Người con trai cả tên là Hứa Nguyên Hách, lớn hơn Phương Nam Chi hai tuổi và đang học năm thứ ba ở trường trung học phổ thông thực nghiệm Quận Hoa. Hai người còn lại là một cặp sinh đôi khác giới cùng tuổi với cô, họ cũng là học sinh lớp mười của trường trung học phổ thông Quận Hoa.
Phương Nam Chi không biết nên làm thế nào để hòa nhập với bạn bè cùng trang lứa. Hơn nữa, họ còn là những người xinh đẹp như ngọc.
Bây giờ, cô đột nhiên phải tự mình đi gọi ba người kia nên cảm thấy cực kỳ lúng túng.
Sau khi đã đến sân nhà họ, Phương Nam Chi đẩy cửa rồi tiến vào trong. Cô giẫm lên vài bậc thang rồi đứng ở cổng chính.
Đoạn, Phương Nam Chi hít một hơi thật sâu, trong lòng lẳng lặng suy nghĩ để chọn lọc từ ngữ và cách diễn đạt sao cho phù hợp.
“Xin hỏi mọi người đã xong việc chưa? Mẹ tôi mời mọi người sang nhà ăn cơm.”
Câu này tò mò quá…
Nói không chừng bọn họ còn chẳng nhớ rõ cô là ai, dù sao thì lần trước cũng chỉ là một lần gặp gỡ vội vàng thôi mà.
Phương Nam Chi cau mày. Cô vẫn nên tự giới thiệu bản thân trước thì hơn.
“Xin chào, tôi là Phương Nam Chi, sống ở nhà bên cạnh. Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi rồi, mọi người có thể qua đó ăn cơm.”
Hừm... Dì Hoàng cũng đã giải thích rồi, chắc hẳn bọn họ đều có thể hiểu được nếu cô nói như vậy.
Phương Nam Chi giơ tay lên để chuẩn bị bấm chuông cửa. Nhưng mà đầu ngón tay của cô lại lần lữa và không thể hạ xuống.
Thật là kỳ lạ. Loại chuyện hết sức đơn giản đối với người khác lại trở nên vô cùng khó khăn với Phương Nam Chi.
Sau khi do dự mấy chục giây, cuối cùng cô cũng dốc hết can đảm. Chỉ có điều, ngay khi Phương Nam Chi định nhấn chuông cửa thì cánh cửa đột nhiên tự động mở ra.
Nói một cách chính xác thì ai đó đã mở cửa từ bên trong.
Phương Nam Chi hơi sửng sốt. Cô lập tức buông tay xuống, trong đầu nhanh chóng lướt qua những lời muốn nói mấy lần.
Thế nhưng, khi vừa nhìn thấy người đang đứng trước cửa, những lời lẽ này bỗng chốc nghẹn lại trong cổ họng.
Mặc dù đã đến thành phố Hàng Châu được mấy ngày nhưng Phương Nam Chi vẫn luôn cảm thấy đây là một thế giới khác biệt, từ nhà cửa, đường xá, trường học cho đến trung tâm thương mại... Tất cả mọi thứ đều vô cùng lộng lẫy và xa hoa, hoàn toàn khác với nơi cô từng sống khi còn bé.
Phương Nam Chi trải qua mấy ngày nay trong tâm trạng thấp thỏm lẫn lo lắng. Đến khi nhìn thấy người trước mặt, dường như cảm giác hư ảo và cô đơn trong lòng lại dâng lên đến đỉnh điểm.
Những người đang sống ở thành phố này có cần phải đẹp như vậy không?
Người đang ở trước mặt Phương Nam Chi không phải là con của dì Hoàng.
Anh đang mặc đồng phục học sinh của trường trung học phổ thông thực nghiệm Quận Hoa, quần đen, áo khoác đen trắng đan xen, còn có logo của trường Quận Hoa trên ngực phải.
Dáng người cao lớn, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, bởi vì ánh sáng trong phòng hắt lên sau lưng nên đường nét khuôn mặt anh đã được bóng tối phác họa một cách hoàn mỹ, con ngươi nơi đáy mắt thì có vẻ sâu hút lạ thường.
Khi anh cụp mắt nhìn xuống, Phương Nam Chi đã trông thấy hàng mi vừa dày vừa dài của đối phương, ngoài ra còn có nét ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt anh nữa.
“Em muốn tìm ai?” Rõ ràng anh không ngờ đến việc có một người xa lạ đang đứng ở cửa.
Trái tim của Phương Nam Chi chợt lỡ nhịp. Ánh mắt của cô nhanh chóng rời khỏi anh rồi cụp xuống theo thói quen.
Người này không phải là Hứa Nguyên Hách và cũng chẳng phải là cặp sinh đôi khác giới kia, vậy anh là...
“Em… Em đến đây để gọi bọn họ sang nhà mình ăn cơm. Anh là ai vậy?” Sau khi hỏi xong câu này, Phương Nam Chi mới cảm thấy bản thân quá bất lịch sự nên mới bổ sung: “Em đang tìm người trong gia đình này. Em là người sống ở nhà bên cạnh... Tối nay bọn họ định qua nhà em ăn cơm. Mẹ và dì Hoàng đã bảo em đến đây gọi bọn họ.”
Người trước mặt khựng lại một lát, sau đó hiểu ra rồi đáp: “Vậy em chờ một chút. Bọn họ sẽ xuống nhanh thôi.”
Vì đang cụp mắt nên Phương Nam Chi không thể nhìn thấy khuôn mặt anh. Nhưng cô có thể cảm nhận được: Bây giờ anh đang vừa nhìn mình vừa nói chuyện. Phương Nam Chi cũng có thể nghe thấy giọng nói của anh truyền tới từ trên đỉnh đầu. Chất giọng này hơi trầm thấp, song cũng cực kỳ rõ ràng và êm tai.
Một người thường hay tự nhận mình có ngoại hình kém thu hút sẽ rất dễ cảm thấy xấu hổ, mặc cảm lẫn tự ti khi bắt gặp một người đẹp.
Phương Nam Chi không thể nào tỏ ra trong sáng hay hoạt bát như nhiều cô gái khác. Nếu là bọn họ, có lẽ bây giờ họ đã có thể bất ngờ tiếp cận và kết bạn với anh vì lòng hâm mộ. Còn Phương Nam Chi chỉ muốn thu mình lại rồi trốn vào vỏ ốc của riêng mình ngay lập tức.
Cô cảm thấy tai mình nóng bừng.
Phương Nam Chi còn muốn chạy trốn nữa.
“Bên ngoài hơi lạnh, em nên vào nhà đợi họ đi.” Anh mở lời.
Phương Nam Chi lập tức lắc đầu: “Không cần, không cần đâu. Hay là anh giúp em nói với bọn họ một tiếng nhé… Em về nhà trước đây.”
Cô cũng chẳng biết tại sao bản thân lại can đảm để “sai bảo” người khác như vậy. Nhưng lời nói đã thốt ra rồi thì không thể rút lại được nữa.
Phương Nam Chi nắm chặt tay rồi nhanh chóng xoay người bước xuống cầu thang.
Nhưng không ngờ rằng cầu thang lại hơi trơn trượt vì cơn mưa. Bước chân của cô hỗn loạn nên đã bước hụt một bước. Một tiếng “Phịch” vang lên. Phương Nam Chi trực tiếp ngã ngồi trên bậc thang!
Nó cũng không đau nhức gì cả.
Nhưng lại tạo ra âm thanh quá lớn.
Trong khoảnh khắc đó, Phương Nam Chi cảm thấy trái tim mình bất chợt trở nên lạnh lẽo.