Hoàng hôn rực cháy

Việc Lý Ngật Châu đại diện cho các sinh viên khóa trên lên đọc diễn văn cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.
 
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, mọi người đi ra ngoài.
 
Trên đường quay về phòng học, La Giai Giai vẫn còn tiếp tục hỏi cô về Lý Ngật Châu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tớ với anh ấy chỉ là… Bạn học của nhau, cũng có không thân thiết lắm đâu.”
 
Phương Nam Chi cũng không biết nên nói như thế nào. Nếu như nhất định phải kể thêm một mối quan hệ nào đó giữa hai người họ thì liệu cô có thể nói họ từng là hàng xóm của nhau hay không? Dù sao hai người họ cũng từng ở chung trong một khu chung cư.
 
“Vậy hồi học trung học, trông anh ấy cũng như thế này à?”
 
Phương Nam Chi: “Ừm, trước đây anh ấy là một nhân vật nổi tiếng ở trong trường.”
 
“Vậy thì hai người đều là người nổi tiếng rồi, sao có thể không quen nhau được!” La Giai Giai huých nhẹ vai cô: “Nam thần và nữ thần mà không hẹn hò yêu đương với nhau thì chán quá.”
 
Phương Nam Chi lập tức đỏ mặt: “Cậu nói linh tinh gì vậy… Tớ có phải người nổi tiếng gì đâu.”
 
“Với ngoại hình này của cậu, sao có thể không phải nhân vật có số có má trong trường được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày đầu tiên, khi nhìn thấy Phương Nam Chi, ba người bọn họ ở cùng phòng ký túc xá với cô đều được một phen sững sờ.
 
Tóc dài, váy trắng, đẹp đến mức không gì sánh nổi. Mặc dù nét mặt của cô có phần hơi lạnh nhạt nhưng vóc dáng thì không hề “lạnh” chút nào, đường cong chữ S được chiếc váy ngắn tôn lên thực sự trông rất gợi cảm.
 
La Giai Giai cảm thấy Phương Nam Chi là cô gái xinh đẹp nhất, có khí chất nhất trong số tất cả những người cô ấy từng gặp ở ngoài đời thực suốt từ nhỏ tới lớn.
 
Ngoại hình như vậy mà còn không phải nhân vật nổi tiếng trong trường, vậy thì trước đây trường của Phương Nam Chi phải có nhiều nhân vật đẳng cấp tới cỡ nào cơ chứ.
 
Đấy là Phương Nam Chi vẫn còn chưa nói cho họ biết, vào năm học mà cô học chung trường cấp ba với Lý Ngật Châu, cô chỉ là một cô gái không hề có chút tiếng tăm gì. Lúc đầu, ngoài anh ra, không hề có bất kỳ ai chú ý tới cô.
 
Cô hoàn toàn không phải là nữ thần của trường.
 
“Tóm lại là không phải, cậu đừng tưởng tượng xa xôi nữa.”
 
La Giai Giai cảm thấy thực sự đáng tiếc: “Được thôi... Không biết anh khóa trên này đã có bạn gái chưa nhỉ?”
 
Mạnh Thanh nói: “Tớ thấy trên mạng không có ai nói là có, vậy chắc là chưa có đâu.”
 
Phương Nam Chi khẽ chớp mắt.
 
Hơn một năm qua, cô không hề biết gì về chuyện tình cảm của anh, cô từng đoán là chưa có, cũng từng đoán là đã có rồi nhưng từ trước tới giờ, cô không muốn tìm cách chứng thực chuyện này, chỉ lo vùi đầu vào trong núi sách vở, đề thi, tự nhủ với mình rằng, đừng nghĩ tới những chuyện đó nữa.
 
Thế nhưng lúc này đây, khi nhận được câu trả lời là chưa, cô vẫn cảm thấy vui vẻ, vui đến nỗi không sao kìm nén được.
 
Lương Điềm: “Chưa có thật đấy, tớ cũng xem bài đăng ấy rồi. Cơ mà bài đó cũng nói là có nhiều người theo đuổi anh ấy lắm. Ồ, Giai Giai, cậu có hứng thú à? Vậy thì cậu cũng xông lên đi.”
 
La Giai Giai: “Thôi, tớ chịu, khéo chưa thành công đã thành ma rồi.”
 
Mạnh Thanh đọc bài đăng xong nói: “Đúng là dễ thành ma thật đấy, nghe nói anh khóa trên này từ chối các bạn nữ mà chẳng thèm nể mặt chút nào đâu.”
 
Phương Nam Chi: “...”
 
Chuyện này thì cô cũng biết. Vậy nên, dù hiện tại đã thi đậu trường Đại học Minh Hải nhưng cô vẫn không tỏ tình với anh.
 
Điều hiện tại cô phải làm đó chính là trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
 

 
Một tuần sau khi khai giảng năm học mới, các câu lạc bộ trong trường bắt đầu tuyển thêm thành viên mới.
 
Hôm đó, trên sân trường có rất đông tân sinh viên, quầy tuyển thành viên nào cũng đều ra sức tuyển thêm thành viên mới.
 
Bốn người trong ký túc xá của Phương Nam Chi cũng rủ nhau đi xem thử. Lương Điềm thích nhảy nên ngay lập tức bị một câu lạc bộ Hip-hop hấp dẫn, La Giai Giai tham gia câu lạc bộ trượt patin, cô ấy cho rằng trong câu lạc bộ trượt patin có rất nhiều anh chàng đẹp trai.
 
Phương Nam Chi và Mạnh Thanh vẫn chưa tìm được câu lạc bộ nào để tham gia nên tiếp tục đi dạo loanh quanh, cuối cùng hai người họ phát hiện ra một câu lạc bộ của khoa kiến trúc: Câu lạc bộ Mô hình kiến trúc.
 
Câu lạc bộ này có khá ít thành viên. Tuy nhiên, điều này âu cũng là chuyện bình thường. Bởi vì, câu lạc bộ này chỉ tuyển thành viên là sinh viên của khoa kiến trúc, không tuyển sinh viên học ngành khác.
 
Phương Nam Chi đã đọc trước rất nhiều nội dung có liên quan tới kiến trúc, cũng từng tự tay thử vẽ bản vẽ thiết kế nhưng suy cho cùng, khối lượng bài vở ở cấp ba cũng thực sự rất nặng nề, cho nên cô vẫn chưa từng tự tay thử làm mô hình kiến trúc một lần nào, do vậy cô cảm thấy rất hứng thú với chủ đề này.
 
“Mạnh Thanh, câu lạc bộ của chuyên ngành bọn mình kìa, cậu tham gia không?”
 
Mạnh Thanh: “Tớ không tham gia đâu, sau này đi học kiểu gì cũng phải làm cái này, đã tham gia câu lạc bộ thì nên tham gia hoạt động gì đó vui vẻ một chút thì hơn.”
 
Phương Nam Chi: “Tớ thấy chuyện này có vẻ cũng vui đó chứ.”
 
Mạnh Thanh: “... Được thôi, vậy cậu đi hỏi thử người ta xem, còn tớ đi xem thử cái khác nhé?”
 
“Vậy cũng được.”
 
Phương Nam Chi đành phải đi một mình. Lúc này, ở quầy tuyển thành viên có hai người đang trực, một nam một nữ, cả hai đều là anh chị khóa trên.
 
“Chào anh chị, em muốn xin tham gia câu lạc bộ ạ, em có thể điền đơn không?” Phương Nam Chi bước tới quầy, thử hỏi một tiếng.
 
Hai người đang ngồi ngước mắt lên nhìn cô, sau đó ăn ý liếc nhìn nhau, cả hai đều trông thấy mắt của đối phương như phát sáng.
 
“Được chứ! Em học khóa dưới của khoa bọn anh à?” Anh khóa trên lập tức đứng dậy.
 
Phương Nam Chi gật đầu: “Em là sinh viên năm nhất của khoa kiến trúc.”
 
“Được, được, được.” Anh chàng đưa giấy bút cho cô điền: “Em ngồi xuống đây điền đi, hoan nghênh em gia nhập câu lạc bộ của bọn anh!”
 
“Dạ, em cảm ơn anh.”
 
Phương Nam Chi ngoan ngoãn ngồi xuống điền thông tin vào tờ đơn. Trong khi đó, anh chàng kia lập tức quay qua nhắn tin với nhóm của câu lạc bộ: [Có thêm thành viên mới nữa rồi nhé! Là một người đẹp đấy! Siêu đẹp luôn!]
 
Chiếc điện thoại của cô gái ngồi bên cạnh lập tức kêu ting một tiếng báo có tin nhắn mới, cô ấy lấy ra xem, sau đó nhắn tin với nhóm: [Tôi cũng đang ở ngoài quầy tuyển thành viên đây, tôi làm chứng nhé, đích thực là người đẹp, em này xinh lắm luôn.]
 
Nghe nhắc đến người đẹp, mọi người trong nhóm lập tức ngoi lên…
 
[Ồ, em ấy còn ở đó không? Tôi phi trâu đến liền!]
 
[Đẹp thật không? Có ảnh không? Toàn nói suông!]
 
[Giữ chân em ấy lại đi! Tôi cũng tới xem thử!]
 
...
 
Trong lúc mọi người trong nhóm đang rôm rả, Phương Nam Chi đã điền xong tờ đơn.
 
“Xong rồi ạ.”
 
Anh khóa trên nói: “Ồ, điền vậy là được rồi, vậy anh kết bạn với em nhé, bao giờ câu lạc bộ tổ chức gặp mặt thành viên mới xong, em nhất định phải tham gia câu lạc bộ đấy, để anh thêm em vào trong nhóm của câu lạc bộ chúng ta.”
 
“Dạ được, vậy, giờ em đi trước nha?”
 
“Được được được, ngày giờ tổ chức lễ chào mừng thành viên mới cụ thể thế nào bọn anh sẽ báo cho em biết sau.”
 
“Dạ.”
 
Cuối cùng, bọn họ cũng không nghĩ ra được cách gì giữ chân cô ở lại đây lâu hơn. Trong nhóm có người hỏi xem có thể cho xem ảnh hồ sơ trong tờ đơn được không.
 
Anh chàng ở quầy tuyển thành viên từ chối ngay, nói rằng đó là thông tin riêng tư của người ta, sau đó anh ấy còn ra bộ thần bí bảo rằng, chẳng phải tới tối mai tổ chức lễ chào mừng thành viên mới là sẽ biết ngay hay sao.
 
Vì câu nói này của anh ấy mà trong buổi lễ chào mừng thành viên mới tổ chức vào tối hôm sau, các thành viên cũ đều có mặt cực kỳ đông đủ.
 
Câu lạc bộ Mô hình kiến trúc có hai phòng sinh hoạt rất rộng. Câu lạc bộ của bọn họ có nhân tài thường xuyên đại diện cho trường đi dự thi các cuộc thi thiết kế kiến trúc giành được thành tích hết sức xuất sắc. Những người tham gia câu lạc bộ này cũng đều là những người thật sự cảm thấy hứng thú với việc xây dựng mô hình kiến trúc.
 
Buổi lễ chào mừng thành viên mới sẽ bắt đầu lúc sáu giờ tối. Phương Nam Chi tới sớm hơn mười phút. Lúc cô đi tới cửa, bên trong đang rất ồn ào, mọi người đều đang mải buôn chuyện riêng.
 
“Chào mọi người, em phải ký tên vào đây phải không ạ?” Ở ngay sát cửa có một bàn điểm danh, Phương Nam Chi hỏi thử.
 
“Ồ…. Đúng, đúng vậy.”
 
Mọi người ngồi trong phòng sinh hoạt trông thấy sinh viên nữ xuất hiện ở cửa ra vào lập tức im lặng. Mặc dù không ai nói một câu nào nhưng các thành viên cũ lập tức biết ngay, chắc chắn cô gái này chính là thành viên mới xinh đẹp được nhắc đến vào ngày hôm qua!
 
Phương Nam Chi cúi người xuống ký tên: “Xin hỏi em ngồi ở đâu vậy ạ?”
 
Đàn chị ngồi sau bàn điểm danh đáp: “Em ngồi đâu cũng được, câu lạc bộ bọn chị thoải mái lắm, vô tư đi em.”
 
“Dạ, cảm ơn chị.”
 
Lần này, câu lạc bộ có thêm khoảng hai mươi thành viên mới, thành viên cũ cũng đến đông hơn nhiều.
 
Trước đây, trong những buổi chào mừng thành viên mới thế này, thông thường chỉ có mười mấy người có mặt. Thế nhưng lần này, vì tò mò người đẹp trông như thế nào nên hầu hết mọi người đều tới xem, chẳng mấy khi phòng sinh hoạt mới được lấp đầy như thế này.
 
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, trưởng câu lạc bộ tên là Hách Lai bước lên trước phát biểu đôi lời hoan nghênh các thành viên mới, sau đó giới thiệu các dự án và hoạt động thường ngày của câu lạc bộ. Tiếp đó, tới lượt các thành viên mới bước lên trước tự giới thiệu sơ lược về bản thân.
 
Lần lượt từng người đi lên phát biểu, sau tám phút, cuối cùng cũng tới lượt Phương Nam Chi.
 
Hiện tại, khi đối mặt với một nơi đông người như thế này, cô vẫn còn cảm thấy khá căng thẳng nhưng đã khá hơn rất nhiều so với trước đây. Cô vẫn luôn cố gắng để trông bản thân thật tự tin khi đứng trước mọi người.
 
Cô bước lên bục giảng, hít một hơi thật sâu.
 
“Đàn anh!”
 
Đúng lúc này, có người đi ngang qua cửa ra vào, thành viên câu lạc bộ ngồi gần cửa tình cờ trông thấy bèn gọi đối phương: “Đàn anh, hôm nay bọn em tổ chức lễ chào mừng thành viên mới, anh vào đây ngồi với mọi người một lát nhé.”
 
“Ngật Châu? Cậu vào đây ngồi đi.” Trưởng câu lạc bộ Hách Lai cũng nhìn thấy anh, anh ấy đi thẳng ra ngoài phòng, mời Lý Ngật Châu vào trong: “Các em, để anh giới thiệu với mọi người một chút nhé, anh này cũng là thành viên của câu lạc bộ chúng ta, Lý Ngật Châu đang học năm thứ ba, mọi người đều từng nghe nói về anh ấy cả rồi phải không?”
 
Các sinh viên ngồi bên dưới lập tức xôn xao, sau lễ khai giảng chào mừng tân sinh viên, đương nhiên mọi người đều đã biết về anh, không ngờ anh cũng là thành viên của câu lạc bộ này, bất ngờ này mới thú vị làm sao!
 
“Em chào anh!”
 
Mọi người ngồi bên dưới lập tức mau miệng, chào hỏi ân cần.
 
Lý Ngật Châu nhẹ nhàng gật đầu chào mọi người, không nói thêm gì khác, anh chuyển mắt nhìn về phía Phương Nam Chi đang đứng trên bục giảng.
 
Kể từ giây phút anh bước vào đây, người Phương Nam Chi lập tức trở nên cứng đờ. Hơn một năm trôi qua, cuối cùng hai người cũng chính thức mặt giáp mặt nhìn thấy đối phương.
 
“Đàn em, không có chuyện gì đâu, em tiếp tục tự giới thiệu bản thân đi.” Hách Lai cười nói.
 
Phương Nam Chi vội vàng đưa mắt nhìn đi nơi khác: “À… Dạ, vâng, vâng ạ.”
 
Sau đó, cô cố gắng hết sức để phớt lờ sự hiện diện của Lý Ngật Châu.
 
“Chào mọi người, tôi là Phương Nam Chi, sinh viên năm nhất khoa kiến trúc. Tôi đến từ thành phố Hàng Châu, ừm... Hi vọng sẽ được mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
 
Thực ra, trước khi đi lên trên bục giảng, cô đã chuẩn bị sẵn câu từ, những gì mà cô định nói vốn dĩ nhiều so với những gì cô nói ra rất nhiều thế nhưng khi nhìn thấy Lý Ngật Châu... Tất cả đều được dẹp sang một bên. Cô sợ mình trở thành trò cười cho thiên hạ nên quyết định không nói những lời ấy ra, chỉ nói thật đơn giản rồi rời khỏi bục giảng.
 
“Cô gái vừa rồi chính là đàn em mà hôm qua mọi người nhắc tới trong nhóm đấy, công nhận là đẹp thật, không biết khả năng học hỏi có nhanh nhạy không.” Trong lúc thành viên mới tiếp theo đi lên tự giới thiệu bản thân, Hách Lai thuận miệng nói với Lý Ngật Châu.
 
Hôm nay, Lý Ngật Châu định sang phòng sinh hoạt bên cạnh lấy chút đồ, anh vốn dĩ không định tới đây dự lễ chào mừng thành viên mới của câu lạc bộ nhưng không ngờ lại bắt gặp Phương Nam Chi ở đây, bởi vì bình thường anh luôn tắt hết thông báo tin nhắn của nhóm.
 
Nghe Hách Lai kể vậy, anh “ừ” một tiếng, nói: “Khả năng học hỏi của em ấy rất giỏi.”
 
Hách Lai: “Hả? Sao cậu biết?”
 
“Em ấy là đàn em học cùng trường trung học phổ thông với tôi ngày trước.”
 
“Thật à, cậu thân với cô ấy lắm hay sao? Vậy thì tốt rồi, sau này cùng sinh hoạt chung một câu lạc bộ, cậu dạy cho cô ấy nhiều một chút nhé, cố gắng đào tạo cho câu lạc bộ chúng ta thêm một viên tướng tài nữa.”
 
Lý Ngật Châu lùi người lại, thản nhiên nói: “Cậu thật giỏi vẽ việc cho tôi làm.”
 
“Người ta là đàn em học chung trường cấp ba với cậu mà. Được rồi, được rồi, nếu cậu  thực sự không muốn dạy thì để tôi tự dạy vậy, tôi còn đang ước đây này.”
 
Lý Ngật Châu liếc mắt lên nhìn anh ấy.
 
Hách Lai cười hề hề: “Ý tôi là khả năng học hỏi của cô ấy rất giỏi nên tôi thích, cậu đừng hiểu nhầm.”
 
Buổi lễ chào mừng thành viên mới kết thúc sau nửa tiếng đồng hồ, sau khi quản trị viên của nhóm thêm tất cả mọi người vào trong nhóm chat của câu lạc bộ, mọi người lũ lượt ra về.
 
Phương Nam Chi không đi về ngay, cô ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng của Lý Ngật Châu. Lúc này, anh đang nói chuyện với người ngồi bên cạnh.
 
Cô canh chuẩn thời cơ, định lại nói chuyện với anh mấy câu, ít nhất cũng phải chào hỏi anh.
 
“Lý...”
 
“Phương Nam Chi.”
 
Khoảnh khắc khi cô mở miệng gọi anh, người ngồi đằng trước cũng quay người lại, nhìn cô, gọi tên cô.
 
Phương Nam Chi lập tức ngồi yên: “Dạ?”
 
Lý Ngật Châu đứng dậy đi lại chỗ Phương Nam Chi, dừng bước trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn: “Em đã quen với môi trường ở đại học Minh Hải chưa?”
 
Anh hỏi thăm cô những lời mà “người quen” gặp mặt nên hỏi thăm nhau.
 
Thế nhưng không hiểu vì sao, trông anh có chút gì đó thật xa lạ, có gì đó không giống như trước đây.
 
Không phải là vì vẻ ngoài mà là vì cảm giác anh mang lại cho cô.
 
Thế nhưng, nếu bắt buộc phải nói cụ thể điều khác biệt ấy là gì thì nhất thời cô không nghĩ ra nổi.
 
Chỉ có điều, cô cảm giác trông anh trầm tĩnh hơn trước đây rất nhiều.
 
Thế nhưng, cô nghĩ, có lẽ cảm giác xa lạ này là do họ đã không gặp nhau quá lâu rồi.
 
Phương Nam Chi gật đầu đầy vui vẻ: “Quen ạ.”
 
Lý Ngật Châu ừ một tiếng: “Sau này nếu có gì cần hỗ trợ thì em có thể gọi điện cho tôi.”
 
Mắt Phương Nam Chi sáng lên: “Dạ, cảm ơn anh.”
 
Lý Ngật Châu cười khẽ: “Không có gì.”
 
“Ôi, hai người đừng đứng đó nói chuyện nữa.” Hách Lai nói: “Đàn em, vừa hay bọn tôi đang định đi ăn khuya, em đi cùng luôn nhé.”
 
Phương Nam Chi vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần đâu ạ.”
 
“Không sao, đi chung luôn đi, Ngật Châu bảo trước đây em với cậu ấy cùng học chung một trường cấp ba, đều là người quen cả, đi ăn chung với bọn tôi luôn đi.”
 
Phương Nam Chi hơi băn khoăn, bất giác ngước mắt lên nhìn Lý Ngật Châu, cô muốn biết câu trả lời của anh.
 
Lý Ngật Châu thấy vậy bèn hỏi: “Lát nữa em có bận việc gì không?”
 
Phương Nam Chi lắc đầu.
 
Lý Ngật Châu: “Vậy hay là em đi ăn khuya với mọi người đi, không muốn đi cũng không sao, mọi người không để bụng chuyện này đâu.”
 
Vào lúc này, Lý Ngật Châu thực sự không có gì khác so với ngày xưa.
 
Cô tìm lại được ở anh một chút cảm giác quen thuộc.
 
Phương Nam Chi ngước mắt lên nhìn anh, trong lòng thấy yên tâm hơn một chút: “Vậy nếu không phiền thì cho em đi chung với mọi người nhé.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui